Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn
Thành Phố Ôn An
2024-08-23 17:17:32
Sau khi vào đồn cảnh sát, nguy hiểm tạm thời được giải tỏa, mọi người đều yên tâm làm quen với nhau.
Cảnh sát thâm niên tên là Đàm Minh Sơn, cảnh sát trẻ tên là Hàn Đông.
Có hai cảnh sát khác ở độ tuổi 30, một người tên Tả Tấn, người còn lại tên Phương Hà. Hai nữ cảnh sát lần lượt là Đỗ Duyệt và Hoàng Tinh.
Người đàn ông hành nghề trượng nghĩa kia tên Tề Sóc.
Bạch Hi nhìn đồng hồ đếm ngược, thấy còn có 40 phút, để không bị đuổi ra ngoài sớm, cô bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Chú Đàm, cục cảnh sát chỉ có mấy người như này thôi sao?”
Đồn cảnh sát này trông khá lớn, sao chỉ có mấy người này?
“Hôm nay là thứ bảy, bọn họ đều được nghỉ.” Hàn Đông giải thích nói, hắn uống một ngụm nước nóng, nhìn Tề Sóc tò mò nói: “Anh Tề, anh thật tài giỏi! Anh là người luyện võ sao?”
Tề Sóc: “Từ nhỏ đã tập võ, có chút công phu quyền cước.”
"Tiểu huynh đệ, tôi cảm thấy dao của cậu không tệ. Ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua vỏ kiến, nhưng con dao găm của cậu lại đâm xuyên qua nó."
Đàm Minh Sơn từ lâu đã để ý đến con đao của Tề Sóc, nó sắc bén hơn những gì ông ấy tưởng tượng.
Bạch Hi đoán có lẽ là hệ thống khen thưởng.
“Tìm người chuyên môn chế tạo.”
Tề Sóc lấy ra một mảnh vải trắng lau đi chất lỏng trong suốt không màu trên con dao găm.
Lưỡi dao màu đen được khắc những hoa văn đơn giản, lưỡi dao sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, phảng phất như có tiếng vũ khí vang lên bên tai.
Chỉ cần nhìn vào bề ngoài, có thể biết đây không phải là một con dao găm thông thường.
"Anh Tề, con dao găm của anh so với thần khí trong truyền thuyết như thế nào? Nó có thể bay qua làm đứt tóc không?" Hàn Đông rất có hứng thú, nhìn con dao găm với ánh mắt lấp lánh.
“Không mạnh như vậy, chỉ là sắc bén hơn thôi.” Nói xong, Tề Sóc tra dao găm vào vỏ rồi cất đi.
Thấy Tề Sóc cất con dao găm đi, Hàn Đông xấu hổ không dám nhìn, đành hỏi: “Anh Tề, con dao này là cao thủ nào làm ra cho anh vậy? Cho tôi thông tin liên lạc được không? Tôi cũng muốn một con dao găm như thế này.”
"Với tiền lương của cậu, làm sao có thể mua được một pháp bảo tốt như vậy? Con dao găm này nhìn cũng phải có giá hơn một trăm vạn." Đàm Minh Sơn vỗ vào sau đầu Hàn Đông, trừng mắt nhìn về phía Hàn Đông.
Tề Sóc hiển nhiên không muốn nói quá nhiều về con dao găm này, Hàn Đông hỏi nhiều như vậy chẳng phải sẽ phiền toái sao?
Hàn Đông cũng phản ứng lại, sờ mũi không nói nữa.
Tề Sóc chú ý tới hành động của hai người, cũng không để ý lắm, quay đầu nhìn Bạch Hi, ám chỉ nói: "Cô cũng thật dũng cảm, vậy mà không có chạy trốn.”
Anh ta mỉm cười thân thiện, nhưng Bạch Hi lại trầm ngâm hơn, giả vờ ngốc nghếch: “Con người tôi có lòng hiếu kỳ rất mạnh, hơn nữa tôi trốn xa như vậy, trước mặt có cảnh sát nên tôi không sợ.”
"Bạch Hi, cô yên tâm, chỉ cần có chúng tôi ở đây, cô sẽ không bị thương."
Hàn Đông vỗ ngực khẳng định, hắn vừa mới ra trường nên rất có tâm huyết với nghề cảnh sát.
Bên đó, Tả Tấn và Phương Hà mang theo mấy hộp mì ăn liền đi tới: "Mọi người chắc là đói rồi, chúng ta cũng không có gì chiêu đãi nên mọi người ăn tạm ăn mì gói nhá!"
“Có ăn là được rồi, tôi không kén chọn.” Bạch Hi khách khí nói.
Vừa nói cô vừa nhìn đồng hồ đếm ngược, còn 32 phút nữa.
Bạch Hi chậm rãi ăn mì gói, thỉnh thoảng cùng mọi người trò chuyện.
Cảnh sát không nhận thấy điều gì bất thường ở cô, chẳng qua là cảm thấy cô bé này đặc biệt hay nói, lòng hiếu kỳ rất nặng.
Để lấy được phần thưởng và giết thời gian, Bạch Hi rất mặt dày, thậm chí nói chuyện khó xử cũng nói chuyện! Dù sao nhiệm vụ hoàn thành, sẽ không có cơ hội gặp lại.
Cảnh sát thâm niên tên là Đàm Minh Sơn, cảnh sát trẻ tên là Hàn Đông.
Có hai cảnh sát khác ở độ tuổi 30, một người tên Tả Tấn, người còn lại tên Phương Hà. Hai nữ cảnh sát lần lượt là Đỗ Duyệt và Hoàng Tinh.
Người đàn ông hành nghề trượng nghĩa kia tên Tề Sóc.
Bạch Hi nhìn đồng hồ đếm ngược, thấy còn có 40 phút, để không bị đuổi ra ngoài sớm, cô bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Chú Đàm, cục cảnh sát chỉ có mấy người như này thôi sao?”
Đồn cảnh sát này trông khá lớn, sao chỉ có mấy người này?
“Hôm nay là thứ bảy, bọn họ đều được nghỉ.” Hàn Đông giải thích nói, hắn uống một ngụm nước nóng, nhìn Tề Sóc tò mò nói: “Anh Tề, anh thật tài giỏi! Anh là người luyện võ sao?”
Tề Sóc: “Từ nhỏ đã tập võ, có chút công phu quyền cước.”
"Tiểu huynh đệ, tôi cảm thấy dao của cậu không tệ. Ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua vỏ kiến, nhưng con dao găm của cậu lại đâm xuyên qua nó."
Đàm Minh Sơn từ lâu đã để ý đến con đao của Tề Sóc, nó sắc bén hơn những gì ông ấy tưởng tượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Hi đoán có lẽ là hệ thống khen thưởng.
“Tìm người chuyên môn chế tạo.”
Tề Sóc lấy ra một mảnh vải trắng lau đi chất lỏng trong suốt không màu trên con dao găm.
Lưỡi dao màu đen được khắc những hoa văn đơn giản, lưỡi dao sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, phảng phất như có tiếng vũ khí vang lên bên tai.
Chỉ cần nhìn vào bề ngoài, có thể biết đây không phải là một con dao găm thông thường.
"Anh Tề, con dao găm của anh so với thần khí trong truyền thuyết như thế nào? Nó có thể bay qua làm đứt tóc không?" Hàn Đông rất có hứng thú, nhìn con dao găm với ánh mắt lấp lánh.
“Không mạnh như vậy, chỉ là sắc bén hơn thôi.” Nói xong, Tề Sóc tra dao găm vào vỏ rồi cất đi.
Thấy Tề Sóc cất con dao găm đi, Hàn Đông xấu hổ không dám nhìn, đành hỏi: “Anh Tề, con dao này là cao thủ nào làm ra cho anh vậy? Cho tôi thông tin liên lạc được không? Tôi cũng muốn một con dao găm như thế này.”
"Với tiền lương của cậu, làm sao có thể mua được một pháp bảo tốt như vậy? Con dao găm này nhìn cũng phải có giá hơn một trăm vạn." Đàm Minh Sơn vỗ vào sau đầu Hàn Đông, trừng mắt nhìn về phía Hàn Đông.
Tề Sóc hiển nhiên không muốn nói quá nhiều về con dao găm này, Hàn Đông hỏi nhiều như vậy chẳng phải sẽ phiền toái sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Đông cũng phản ứng lại, sờ mũi không nói nữa.
Tề Sóc chú ý tới hành động của hai người, cũng không để ý lắm, quay đầu nhìn Bạch Hi, ám chỉ nói: "Cô cũng thật dũng cảm, vậy mà không có chạy trốn.”
Anh ta mỉm cười thân thiện, nhưng Bạch Hi lại trầm ngâm hơn, giả vờ ngốc nghếch: “Con người tôi có lòng hiếu kỳ rất mạnh, hơn nữa tôi trốn xa như vậy, trước mặt có cảnh sát nên tôi không sợ.”
"Bạch Hi, cô yên tâm, chỉ cần có chúng tôi ở đây, cô sẽ không bị thương."
Hàn Đông vỗ ngực khẳng định, hắn vừa mới ra trường nên rất có tâm huyết với nghề cảnh sát.
Bên đó, Tả Tấn và Phương Hà mang theo mấy hộp mì ăn liền đi tới: "Mọi người chắc là đói rồi, chúng ta cũng không có gì chiêu đãi nên mọi người ăn tạm ăn mì gói nhá!"
“Có ăn là được rồi, tôi không kén chọn.” Bạch Hi khách khí nói.
Vừa nói cô vừa nhìn đồng hồ đếm ngược, còn 32 phút nữa.
Bạch Hi chậm rãi ăn mì gói, thỉnh thoảng cùng mọi người trò chuyện.
Cảnh sát không nhận thấy điều gì bất thường ở cô, chẳng qua là cảm thấy cô bé này đặc biệt hay nói, lòng hiếu kỳ rất nặng.
Để lấy được phần thưởng và giết thời gian, Bạch Hi rất mặt dày, thậm chí nói chuyện khó xử cũng nói chuyện! Dù sao nhiệm vụ hoàn thành, sẽ không có cơ hội gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro