Bà Chủ Phòng Trọ Muốn Được "Yêu"

Chương 37

3S

2024-07-24 02:00:23

Tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng khích lệ của đàn ông lớn tiếng vang lên, nghe kiểu gì cũng thấy vừa dâm đãng vừa lẳng lơ. Tưởng Diên đã cảm thấy mình không thể chịu được nữa rồi, sớm muốn tước vũ khí đầu hàng, toàn bộ tinh dịch đều phun hết trong huyệt nhỏ của Chu Kỳ.

“Cái đồ dâm đãng này, sớm hay muộn anh cũng sẽ chết trên tay em, thèm khát đến thế này, định ép khô chồng em sao? Muốn ép khô anh thì sau này ai đến chơi em hả.”

Tưởng Diên thẳng lưng cắm vào thêm chút nữa, cảm thấy bản thân mình muốn bắn rồi, nên trở mình lấy một bao mới mua ra. Vừa rồi anh đến cửa hàng mua chút đồ, đủ tiền nên được tặng một hộp áo mưa cho hai người dùng. Xe này anh tốn rất nhiều tiền để mua về, nên bây giờ phải bắn vào bên trong áo mưa, sợ ô uế xe.

Anh đưa cho Chu Kỳ, Chu Kỳ mở áo mưa ra, lấy áo mưa đeo lên gậy thịt của anh, để anh cắm vào thêm một lần nữa.

Hai người chơi đùa hăng say một lúc, sau đó Tưởng Diên trở lại tư thế bình thường, đè Chu Kỳ xuống người mình rồi kéo chân cô thành hình chữ M, cuối cùng đâm vào trong. Với tư thế này, anh có thể nhìn thấy gương mặt dâm đãng của cô, nhìn thấy vẻ thỏa mãn trên mặt cô.

Anh cứ điên cuồng thọc vào rút ra làm cho xe rung lắc liên hồi. Khi hai người kết thúc, Chu Kỳ cảm thấy bản thân mình hoàn toàn hết sức rồi, cô thoải mái nằm dựa vào ghế ngồi để cho Tưởng Diên mặc sức lau cơ thể cô, anh có mua khăn giấy để lau nước dâm cho cô, may mắn là mua khăn ướt. Lúc Tưởng Diên lau người cho cô cũng lau khô luôn ghế dựa bên cạnh, anh đến gần nói với Chu Kỳ: “Đều là nước dâm của em để lại đấy, chảy lên ghế dựa nhiều như thế, sao tiểu huyệt lại nhiều nước thế chứ?”

Đến bây giờ Chu Kỳ vẫn còn có chút mệt mỏi sau “cuộc yêu”, nghe Tưởng Diên nói thế, chỉ đưa tay ôm lấy bả vai anh nói: “Đây còn chẳng phải là công lao của anh à, cắm thân thể người ta đến mức mẫn cảm như thế, tưởng tượng đến anh thôi đã chảy nước rồi, nghĩ đến cảnh bị anh làm thì phía dưới đều cảm thấy ẩm ướt.”

Tưởng Diên nghe nói vậy thì nở nụ cười, ôm cô thả về ghế bên cạnh, nắm lấy mông cô hỏi: “Đồ dâm đãng này, ngay từ đầu đã coi trọng cây hàng của ông đây à, lần đầu tiên nhìn thấy em là biết em chỉ nhìn thẳng vào cây gậy của ông đây thôi.”

Quả thật ấn tượng đầu tiên của Chu Kỳ đối với Tưởng Diên là như thế. Sau khi mở cửa, Chu Kỳ nhìn mặt anh một cái thì đã liếc đến dương vật của anh. Trực giác đàn ông cũng rất chuẩn, đó quả thật là vẻ mặt của sự thèm khát và vừa lòng, nên khi Chu Kỳ làm ra mấy chuyện câu dẫn anh, anh cũng chẳng thấy đó là chuyện ngoài ý muốn, anh biết ngay từ đầu Chu Kỳ coi trọng cây gậy này của anh.

Chu Kỳ không ngờ rằng anh đã biết hết như thế, cô còn tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt rồi, kết quả không ngờ anh vẫn nhìn thấu được mọi chuyện.

Quả thật, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tưởng Diên, khi đó cảm thấy gậy thịt của anh thật lớn. Hơn nữa anh còn rất đẹp trai, dáng người lại đẹp, gậy thịt như thế mà cắm vào huyệt nhỏ của cô chắc chắn sẽ thấy rất sướng.

Bởi ngay từ đầu mục đích thật sự của cô chính là như vậy, nên khi bị chọc thủng thì Chu Kỳ đỏ mặt: “Cũng nhờ em chủ động nên chúng ta mới có chuyện cũ như thế đấy, nếu em không chủ động câu dẫn anh, sao anh có thể ở chung với em được, bây giờ em còn cho anh làm này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tưởng Diên cũng cảm thấy thế, cũng nhờ cô lẳng lơ, nếu không thì không thể có chuyện xưa rồi.

Tưởng Diên lái xe trở về, Chu Kỳ xuống cùng anh đi lên. Tưởng Diên thuê chỗ để xe so với mua có lời hơn, anh dừng xe yên ổn rồi đi lên cùng với Chu Kỳ. Sau khi Chu Kỳ bước xuống, hai chân cô mềm nhũn hẳn đi, cũng không biết có phải vừa rồi mây mưa quá hăng say không mà bây giờ cô không đứng nổi nữa, cho nên quấn lấy Tưởng Diên, để anh ôm cô đi lên lầu.

Tưởng Diên cũng thuận theo, ôm cô ở đằng trước, cùng cô đi lên.



Hôm nay lúc Chu Kỳ mua đồ ăn trở về thì bị dì Vương gọi lại: “Tiểu Kỳ, cháu dừng lại cho dì hỏi chút, cháu có biết bạn gái mà Tưởng Diên nói gần đây trông như thế nào không?”

Chu Kỳ bị dì Vương hỏi vấn đề này thì cảm thấy xấu hổ, ngay lập tức đỏ mặt: “Sao thế dì?”

Dì Vương tám chuyện với cô: “Không phải do dì tò mò sao? Bởi vì nó nói như vậy nhưng dì chưa thấy nó đưa ai về hết, cho nên mới hỏi cháu. Cháu ở kế phòng nó, chắc chắn sẽ biết nó đưa bạn gái về, sẽ biết trông ra làm sao, chắc chắn nó có dẫn về nhà, gần đây không phải dì đi phân loại rác sao? Lúc phân loại, người ta nói gần đây Tưởng Diên có mua áo mưa này nọ, dùng rất nhiều, còn khiến cho người ta chú ý đến nữa, người trẻ tuổi không nên không biết tiết chế như thế, về già làm sao bây giờ. Cháu nói xem, người phụ nữ này có bao nhiêu thèm khát chứ, cũng không quản đến thân thể của đàn ông, dám làm như thế, chơi đến hỏng thì sao?”

Chu Kỳ bị nói thế thì ngày càng xấu hổ, cô cảm thấy mình bị dì Vương này nói xấu hổ đến chết rồi. May mắn là đều làm ở chỗ Tưởng Diên, áo mưa đều là Tưởng Diên mua, nếu như bị bà ấy biết dùng nhiều áo mưa như vậy chắc sẽ cười chết! Nhưng mà đều dùng cho cô cả, cô nhanh chóng lấy cớ rời đi, lúc cô đi lên thì nói với Tưởng Diên chuyện khi nãy, hôm nay anh không có đi làm.

Chu Kỳ nói: “Bây giờ em phải nhanh chóng về, dì Vương đến tìm anh đấy, nếu như thấy em chắc em chết mất.”

Chu Kỳ nói xong thì đi, Tưởng Diên thấy cô thẹn thùng như thế thì đặt cô đứng ở cạnh cửa, sau đó đưa tay lên thân thể cô, vén váy cô lên. Chu Kỳ bị dọa nhảy dựng lên: “Làm gì thế, em phải đi, nếu không cô anh đến đây nhìn thấy em, em chết mất đấy.”

Tưởng Diên nghe cô nói thế thì đùa dai cởi quần lót của cô, bây giờ dì Vương đang ở bên ngoài, vỗ vỗ vào cửa gọi anh: “Tưởng Diên, mở cửa, là cô đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Chủ Phòng Trọ Muốn Được "Yêu"

Số ký tự: 0