Bà Chủ Tiệm Quan Tài

Chương 17

Vĩnh Tuế Phiêu Linh

2024-09-18 01:23:12

(*) Người Trung Quốc nghĩ mình là con của rồng, giống người Việt mình có câu ‘con Rồng cháu Tiên’.

Triệu Vũ hỏi:

" . . . Thật sự có rồng ạ? Sư phụ, rồng có phải giống trong phim Tây Du Ký trên đầu có sừng hưu, năm móng vuốt không?”

Triệu Vũ mới mười lăm, mười sáu tuổi, đây là lứa tuổi có lòng tò mò rất lớn, tuy rằng ngày thường ra dáng trầm ổn, nhưng khi lần đầu tiên gặp gỡ chuyện thần kỳ như vậy thì không kiềm được trở nên hoạt bát.

Triệu Huyên nghe Triệu Vũ nhắc đến Tây Du Ký thì gò má trắng mịn giật nhẹ, cô khẽ ừ, trả kiếm Thanh Phong lại cho đệ tử, bước đi thong thả ra rừng cây.

“Sư phụ chờ con với, sư phụ kể thêm về rồng cho con nghe đi!” Triệu Vũ bọc kiếm lại ôm trong ngực, vừa đuổi theo vừa la lớn.

Rồng, rồng trong truyền thuyết, siêu kích thích! Không ngờ thần thú này thật sự tồn tại, không phải thần thoại!

Giờ phút này Triệu Vũ đã quên mất thân phận thật của mình.

“Có gì đâu mà kể, xem ti vi là biết rồi.” Triệu Huyên không muốn quan tâm cậu ấy.

Triệu Vũ dây dưa nói:

"TV chỉ là kịch bản cải biên, không phải thật.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Dù cải biên cỡ nào thì đó đều là phát triển từ sự kiện có thật.”

Triệu Huyên nói đến đây chợt nhớ dạo này có kênh liên tục chiếu Tây Du Ký.

Cô cực kỳ hoài nghi tác giả Ngô viết Tây Du Ký có phải là đệ tử của Tiên Nhân nào không, nếu không phải thì tại sao viết tỉ mỉ đoạn con khỉ họ Tôn đại náo Thiên Cung y như thực.

Ài, thật ra họ Tôn kia cũng đồng bệnh tương liên với cô, đều bị đám Tiên Nhân Thiên Đình tự cho là thanh cao đó xa lánh.

Trong lúc nói chuyện, hai người đi ra rừng cây, vừa đến bìa rừng thì thấy ba nhà họ Dương nằm ngang dọc.

Dương Đại Thụ mang theo hai anh em vốn muốn đi theo thầy trò Triệu Huyên vào rừng xem bắt yêu như thế nào, không ngờ mới vào rừng đã bị khói đen tấn công, anh em nhà họ Dương xui xẻo ngất xỉu trong khi không biết chuyện gì xảy ra.

Triệu Huyên xem tình huống của ba người, thấy chỉ là bị tà khí vào người, không bị gì nghiêm trọng, tay ngọc phất qua mặt họ trừ bỏ tà khí trong người, sau đó cùng Triệu Vũ mang họ về thôn.

Người nhà họ Dương chờ ở đầu thôn thấy ba anh em được nâng về thì vừa sợ vừa căng thẳng.

Ông chú Dương đến trước mặt Triệu Huyên, da mặt dày hỏi:

"Triệu thiên sư, bọn họ bị sao vậy?”

“Tà khí vào người, không nghiêm trọng, ngủ một giấc là khỏe.” Triệu Huyên giao bọn họ cho người nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nói tiếp:

"Cây hòe đã diệt, hôm nay ánh sáng tốt, các người chọn ra một người cùng tôi đi chỗ mồ chọn âm huyệt.”

“Vâng vâng, tôi kêu bác Cả nhà cậu ta đi theo ngài.” Ông chú Dương không dám chậm trễ, nhanh chóng đồng ý, kêu bác Cả của Dương Đại Thụ đi theo thầy trò Triệu Huyên.

Sau khi đến chỗ mồ, Triệu Huyên híp mắt nhìn quanh đã xác định phương hướng âm huyệt:

“Chỗ này, ngày mai giờ dần đưa tang, giờ mẹo ba khắc chôn.”

Đưa tang, chôn đều có chú ý, tốt nhất đừng đưa tang khi trời mưa, nhưng lúc chọn thì ngược lại, gặp mưa là cát lợi nhất.

Sáu giờ rưỡi sáng mai sẽ có mưa, là lúc tốt nhất để chôn, mưa rơi xuống mồ giàu đời đời, con cháu đời sau cũng gặp cơ hội giàu lên.

Triệu Huyên hỏi bác Cả nhà họ Dương ngày sinh tháng đẻ của người chết, cô sắp hàng một lúc rồi dặn dò:

“Ngày mai cần tránh người cầm tinh thìn, dậu.”

Vẻ mặt bác Cả nhà họ Dương cung kính, nhớ kỹ lời dặn của Triệu Huyên, lúc này ông ta tin răm rắp lời cô nói.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Chủ Tiệm Quan Tài

Số ký tự: 0