Chương 20
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Triệu Huyên bông đùa hỏi:
“Anh lấy đâu ra tiền gọi điện thoại?"
Thật ra cô muốn biết điều này nhất.
Doanh Chính trầm mặc.
Anh sẽ không nói cho cô biết mình . . . tiện tay lấy ‘giấy’ của người khác gọi điện thoại!
Đây còn là anh vừa nhìn vừa học được.
Vị vua thiên cổ tỏ vẻ không hiểu tại sao người thời nay dùng ‘giấy’ làm tiền bạc.
Triệu Huyên hoàn toàn không để bụng sự im lặng của anh, cô bỏ qua đề tài này, lại nói: "Nói thật chứ, mộ người chết đó có gì tốt đâu, anh sớm nên đi ra ngoài!”
Doanh Chính mặt không cảm xúc, vẫn trầm mặc.
“Nếu anh còn ru rú trong mộ coi chừng sau này tách rời khỏi xã hội . . . mà anh là cương thi, vốn cũng đã xa rời xã hội.”
Doanh Chính vẫn im lặng, không trả lời cô một chữ nào.
"Được rồi, không nói nữa, vài ngày nữa tôi sẽ đi chỗ anh nhìn xem! Tiện thể sửa quan tài cho anh.” Tự lẩm bẩm hơn nửa ngày, Triệu Huyên cảm thấy hơi chán.
Cô vừa nói xong thì trong điện thoại đã truyền đến một chuỗi tiếng tút tút, hiển nhiên là đối phương khẩn cấp cúp điện thoại.
Triệu Huyên nhướng chân mày thanh tú, mỉm cười nhìn điện thoại, đứng lên trở về sân.
Trong khoảng thời gian này thế xui rủi của cô rất mạnh, không thể tùy tiện ra ngoài, chờ qua vài hôm cô sẽ đi hoàng lăng tìm Doanh Chính để xem anh làm cách nào mà ngủ hỏng quan tài do cô tự tay làm, sau đó tìm cơ hội lôi anh ra mộ người chết kia!
Thế giới này có nhiều sắc màu như vậy, ru rú trong mộ người chết rất là lãng phí thời gian.
Có điều, anh cũng bình tĩnh thật, mỗi ngày bị người ở ngoài mộ vây xem mà vẫn thờ ơ được.
Doanh Chính cúp điện thoại, đưa tờ tiền màu đỏ giá trị lớn ‘lấy’ từ người khác đưa cho ông chủ sạp báo, sau đó xoay người đi.
Ông chủ đang tìm tiền thối thì thấy khách rời đi, vội thò đầu ra lớn tiếng hét hướng bóng lưng của Doanh Chính:
“Này chú em, còn chưa lấy tiền thối!”
Doanh Chính dường như không nghe thấy, bóng dáng chợt biến mất trong tầm mắt của ông chủ.
“Không nghe nói có đoàn kịch nào đến Tượng Binh Mã quay phim, diễn viên này rất có khí thế, ác nghiệt như vậy, bộ dạng lại đẹp trai như thế sớm muộn gì cũng nổi tiếng.” Ông chủ lầu bầu vài câu rồi ném tiền lẻ vào ngăn kéo.
Ông chủ sạp báo cho rằng Doanh Chính xõa tóc dài, mặc cổ trang là diễn viên đến Tượng Binh Mã quay phim.
. . .
Thành phố vào buổi tối đèn đuốc sáng trưng.
Đèn neon lấp lóe ánh sáng nhạt chiếu sáng cả thành phố, trên đường nhựa rộng rãi thường có xe chạy vụt qua.
Mưa phùn bay theo gió, mát lạnh thấm lòng người. Doanh Chính yên lặng đứng trên sân thượng cao ốc ở giữa thành phố, đôi mắt đỏ máu nhìn mặt đất dưới chân.
Mắt đỏ lúc sáng lúc tối nhìn cảnh tượng phồn vinh này, cuối cùng buông tiếng thở dài, bên trong chất chứa buồn bã vô tận.
Doanh Chính nhìn lần cuối mảnh đất xa lạ này, cất bước chân nặng trĩu biến mất ở tận cùng đêm tối.
Nghìn năm như mộng, khi tỉnh lại người và vật đều mất.
Thuở ấy anh tràn đầy hào hùng, mộng tưởng trường sinh bất tử, hy vọng Đại Tần thiên thu muôn đời dưới sự thống trị của mình.
Nhưng cuối cùng không thoát khỏi già cả chết đi, vua nhân gian thì đã sao? Vẫn chẳng thể chống lại năm tháng trôi.
Khi ấy thân thể già nua vẫn không ngăn được lòng hào hùng xưng bá thiên hạ của anh, lúc còn sống anh chinh chiến sa trường, đánh hạ các quốc gia, khiến người trong thiên hạ kính sợ. Sau khi chết, đi âm phủ, anh vẫn muốn đánh ra một vùng trời ở Địa Phủ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Anh lấy đâu ra tiền gọi điện thoại?"
Thật ra cô muốn biết điều này nhất.
Doanh Chính trầm mặc.
Anh sẽ không nói cho cô biết mình . . . tiện tay lấy ‘giấy’ của người khác gọi điện thoại!
Đây còn là anh vừa nhìn vừa học được.
Vị vua thiên cổ tỏ vẻ không hiểu tại sao người thời nay dùng ‘giấy’ làm tiền bạc.
Triệu Huyên hoàn toàn không để bụng sự im lặng của anh, cô bỏ qua đề tài này, lại nói: "Nói thật chứ, mộ người chết đó có gì tốt đâu, anh sớm nên đi ra ngoài!”
Doanh Chính mặt không cảm xúc, vẫn trầm mặc.
“Nếu anh còn ru rú trong mộ coi chừng sau này tách rời khỏi xã hội . . . mà anh là cương thi, vốn cũng đã xa rời xã hội.”
Doanh Chính vẫn im lặng, không trả lời cô một chữ nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, không nói nữa, vài ngày nữa tôi sẽ đi chỗ anh nhìn xem! Tiện thể sửa quan tài cho anh.” Tự lẩm bẩm hơn nửa ngày, Triệu Huyên cảm thấy hơi chán.
Cô vừa nói xong thì trong điện thoại đã truyền đến một chuỗi tiếng tút tút, hiển nhiên là đối phương khẩn cấp cúp điện thoại.
Triệu Huyên nhướng chân mày thanh tú, mỉm cười nhìn điện thoại, đứng lên trở về sân.
Trong khoảng thời gian này thế xui rủi của cô rất mạnh, không thể tùy tiện ra ngoài, chờ qua vài hôm cô sẽ đi hoàng lăng tìm Doanh Chính để xem anh làm cách nào mà ngủ hỏng quan tài do cô tự tay làm, sau đó tìm cơ hội lôi anh ra mộ người chết kia!
Thế giới này có nhiều sắc màu như vậy, ru rú trong mộ người chết rất là lãng phí thời gian.
Có điều, anh cũng bình tĩnh thật, mỗi ngày bị người ở ngoài mộ vây xem mà vẫn thờ ơ được.
Doanh Chính cúp điện thoại, đưa tờ tiền màu đỏ giá trị lớn ‘lấy’ từ người khác đưa cho ông chủ sạp báo, sau đó xoay người đi.
Ông chủ đang tìm tiền thối thì thấy khách rời đi, vội thò đầu ra lớn tiếng hét hướng bóng lưng của Doanh Chính:
“Này chú em, còn chưa lấy tiền thối!”
Doanh Chính dường như không nghe thấy, bóng dáng chợt biến mất trong tầm mắt của ông chủ.
“Không nghe nói có đoàn kịch nào đến Tượng Binh Mã quay phim, diễn viên này rất có khí thế, ác nghiệt như vậy, bộ dạng lại đẹp trai như thế sớm muộn gì cũng nổi tiếng.” Ông chủ lầu bầu vài câu rồi ném tiền lẻ vào ngăn kéo.
Ông chủ sạp báo cho rằng Doanh Chính xõa tóc dài, mặc cổ trang là diễn viên đến Tượng Binh Mã quay phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Thành phố vào buổi tối đèn đuốc sáng trưng.
Đèn neon lấp lóe ánh sáng nhạt chiếu sáng cả thành phố, trên đường nhựa rộng rãi thường có xe chạy vụt qua.
Mưa phùn bay theo gió, mát lạnh thấm lòng người. Doanh Chính yên lặng đứng trên sân thượng cao ốc ở giữa thành phố, đôi mắt đỏ máu nhìn mặt đất dưới chân.
Mắt đỏ lúc sáng lúc tối nhìn cảnh tượng phồn vinh này, cuối cùng buông tiếng thở dài, bên trong chất chứa buồn bã vô tận.
Doanh Chính nhìn lần cuối mảnh đất xa lạ này, cất bước chân nặng trĩu biến mất ở tận cùng đêm tối.
Nghìn năm như mộng, khi tỉnh lại người và vật đều mất.
Thuở ấy anh tràn đầy hào hùng, mộng tưởng trường sinh bất tử, hy vọng Đại Tần thiên thu muôn đời dưới sự thống trị của mình.
Nhưng cuối cùng không thoát khỏi già cả chết đi, vua nhân gian thì đã sao? Vẫn chẳng thể chống lại năm tháng trôi.
Khi ấy thân thể già nua vẫn không ngăn được lòng hào hùng xưng bá thiên hạ của anh, lúc còn sống anh chinh chiến sa trường, đánh hạ các quốc gia, khiến người trong thiên hạ kính sợ. Sau khi chết, đi âm phủ, anh vẫn muốn đánh ra một vùng trời ở Địa Phủ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro