Chương 23
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Lần này cô đến hoàng lăng trừ sửa quan tài cho Doanh Chính ra, còn muốn lôi anh ra khỏi mộ người chết.
Đã thức tỉnh mấy chục năm mà suốt ngày ở lì trong mộ người chết không thấy ánh mặt trời đó làm gì! Tính tình của Doanh Chính vốn cao ngạo, còn ở trong mộ thì cô hoài nghi anh sẽ mắc bệnh trầm cảm.
Triệu Huyên đi thương xá gần khách sạn chọn vài bộ đồ thể thao thoải mái cho Doanh Chính, lại mua hai đôi giày thể thao dùng kiểu, định bụng lôi người ra mộ sẽ bắt anh thay áo gấm màu tím mặc suốt bao năm qua.
Thời nay không thịnh hành mặc áo gấm, nếu anh dám mặc đi ra đường tuyệt đối sẽ bị người khác xem là đồ khùng.
Triệu Tiên Quân à, Doanh Chính đã mặc áo gấm đi dạo một vòng rồi!
Triệu Huyên mua đồ xong đi ra thương xá, một người đàn ông trẻ đột nhiên từ sau lưng đụng vào cô.
“Xin lỗi đã đụng trúng cô, tôi đang vội nên . . . xin lỗi!”
Người đàn ông đeo kính viền vàng, nho nhã lịch thiệp như quý ông, giọng nói giống như con người, dịu dàng trầm thấp. Dường như anh ta thật sự bận rộn, sau khi đụng phải Triệu Huyên thì vội nói tiếng xin lỗi, cô không bắt đền cái gì, anh ta liền bước nhanh đến chiếc Audi đậu cạnh thương xá.
Trước khi đóng cửa xe, anh ta ngẩng đầu bản năng nhìn thoáng qua cô gái đứng trước thương xá, thấy Triệu Huyên luôn nhìn mình thì anh ta mỉm cười hiền hòa rồi chui vào xe.
Triệu Huyên nhìn chiếc xe lao vút đi, hơi nheo mắt hạnh, cánh môi hồng mím lại, thầm nghĩ: “Mùi máu nồng quá.”
Thôi kệ, không liên quan gì cô!
. . .
“Anh Phó, chúng ta thật sự làm mối này sao? Đây là . . .”
Trong chiếc xe Audi chạy nhanh, người đàn ông cao lớn lái xe nhìn qua người ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt ưu sầu ngập ngừng muốn nói điều gì.
“Đã nhận việc thì đương nhiên phải đi một chuyến, không đáng lo, đã đi dò xét rồi, không xảy ra chuyện lớn được.” Bị gọi anh Phó là người đàn ông đã đụng trúng Triệu Huyên trước cửa thương trường.
Anh ta đẩy gọng kính, sắc mặt trầm ổn, dường như rất tự tin vào chuyến đi này.
“Anh Phó, hoàng lăng đó rất kỳ quái, làm nghề như chúng tôi sẽ không động vào, hay là chúng ta từ chối mối này đi.” Một người đàn ông đầu trọc ngồi ở hàng ghế sau cũng đưa ra ý kiến phản bác.
Có năm người đàn ông ngồi trong xe, trừ người bị kêu là anh Phó ra, bốn người khác đều lộ vẻ mặt do dự, không muốn nhận vụ làm ăn này.
Anh Phó hờ hững liếc qua nhóm người trong xe, mắt lóe tia sáng sắc bén.
Bốn người thấy anh ta không lên tiếng thì âm thầm liếc nhìn nhau, đều trầm mặc.
Người đời đều biết hoàng lăng nguy hiểm, tuy bọn họ có chút tài năng, nhưng những nhà khảo cổ học trong trường học cũng không kém, nhiều người như vậy đều chịu thua hoàng lăng, huống chi là bọn họ.
Làm nghề của bọn họ tuy mỗi lần đi đều là treo đầu bên lưng quần, chuẩn bị tâm lý không sống lên mặt đất được, nhưng bọn họ cũng rất tiếc mạng, đương nhiên không muốn làm cuộc mua bán biết rõ là có đi không có về, Nếu là nơi khác bọn họ có lẽ sẽ vì tiền mà xông vào một lần, nhưng lăng Tần Hoàng . . .
Mấy người nảy ra ý nghĩ rút lui khỏi hành động lần này.
“Khách hàng tuyên bố chỉ cần chúng ta đi thăm dò tình hình, nhìn xem hoàng lăng có đúng là nguy hiểm như trong truyền thuyết không, cho nên chúng ta không cần vào sâu.” Anh Phó thấy mấy người sắc mặt u ám liền đoán được họ muốn đánh trống rút lui, anh ta đẩy gọng kính, bình tĩnh nói ra yêu cầu của chủ thuê.
"Không cần vào sâu?” Đáy mắt cả nhóm lóe tia hoài nghi, yêu cầu của vị khách này thật kỳ lạ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đã thức tỉnh mấy chục năm mà suốt ngày ở lì trong mộ người chết không thấy ánh mặt trời đó làm gì! Tính tình của Doanh Chính vốn cao ngạo, còn ở trong mộ thì cô hoài nghi anh sẽ mắc bệnh trầm cảm.
Triệu Huyên đi thương xá gần khách sạn chọn vài bộ đồ thể thao thoải mái cho Doanh Chính, lại mua hai đôi giày thể thao dùng kiểu, định bụng lôi người ra mộ sẽ bắt anh thay áo gấm màu tím mặc suốt bao năm qua.
Thời nay không thịnh hành mặc áo gấm, nếu anh dám mặc đi ra đường tuyệt đối sẽ bị người khác xem là đồ khùng.
Triệu Tiên Quân à, Doanh Chính đã mặc áo gấm đi dạo một vòng rồi!
Triệu Huyên mua đồ xong đi ra thương xá, một người đàn ông trẻ đột nhiên từ sau lưng đụng vào cô.
“Xin lỗi đã đụng trúng cô, tôi đang vội nên . . . xin lỗi!”
Người đàn ông đeo kính viền vàng, nho nhã lịch thiệp như quý ông, giọng nói giống như con người, dịu dàng trầm thấp. Dường như anh ta thật sự bận rộn, sau khi đụng phải Triệu Huyên thì vội nói tiếng xin lỗi, cô không bắt đền cái gì, anh ta liền bước nhanh đến chiếc Audi đậu cạnh thương xá.
Trước khi đóng cửa xe, anh ta ngẩng đầu bản năng nhìn thoáng qua cô gái đứng trước thương xá, thấy Triệu Huyên luôn nhìn mình thì anh ta mỉm cười hiền hòa rồi chui vào xe.
Triệu Huyên nhìn chiếc xe lao vút đi, hơi nheo mắt hạnh, cánh môi hồng mím lại, thầm nghĩ: “Mùi máu nồng quá.”
Thôi kệ, không liên quan gì cô!
. . .
“Anh Phó, chúng ta thật sự làm mối này sao? Đây là . . .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong chiếc xe Audi chạy nhanh, người đàn ông cao lớn lái xe nhìn qua người ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt ưu sầu ngập ngừng muốn nói điều gì.
“Đã nhận việc thì đương nhiên phải đi một chuyến, không đáng lo, đã đi dò xét rồi, không xảy ra chuyện lớn được.” Bị gọi anh Phó là người đàn ông đã đụng trúng Triệu Huyên trước cửa thương trường.
Anh ta đẩy gọng kính, sắc mặt trầm ổn, dường như rất tự tin vào chuyến đi này.
“Anh Phó, hoàng lăng đó rất kỳ quái, làm nghề như chúng tôi sẽ không động vào, hay là chúng ta từ chối mối này đi.” Một người đàn ông đầu trọc ngồi ở hàng ghế sau cũng đưa ra ý kiến phản bác.
Có năm người đàn ông ngồi trong xe, trừ người bị kêu là anh Phó ra, bốn người khác đều lộ vẻ mặt do dự, không muốn nhận vụ làm ăn này.
Anh Phó hờ hững liếc qua nhóm người trong xe, mắt lóe tia sáng sắc bén.
Bốn người thấy anh ta không lên tiếng thì âm thầm liếc nhìn nhau, đều trầm mặc.
Người đời đều biết hoàng lăng nguy hiểm, tuy bọn họ có chút tài năng, nhưng những nhà khảo cổ học trong trường học cũng không kém, nhiều người như vậy đều chịu thua hoàng lăng, huống chi là bọn họ.
Làm nghề của bọn họ tuy mỗi lần đi đều là treo đầu bên lưng quần, chuẩn bị tâm lý không sống lên mặt đất được, nhưng bọn họ cũng rất tiếc mạng, đương nhiên không muốn làm cuộc mua bán biết rõ là có đi không có về, Nếu là nơi khác bọn họ có lẽ sẽ vì tiền mà xông vào một lần, nhưng lăng Tần Hoàng . . .
Mấy người nảy ra ý nghĩ rút lui khỏi hành động lần này.
“Khách hàng tuyên bố chỉ cần chúng ta đi thăm dò tình hình, nhìn xem hoàng lăng có đúng là nguy hiểm như trong truyền thuyết không, cho nên chúng ta không cần vào sâu.” Anh Phó thấy mấy người sắc mặt u ám liền đoán được họ muốn đánh trống rút lui, anh ta đẩy gọng kính, bình tĩnh nói ra yêu cầu của chủ thuê.
"Không cần vào sâu?” Đáy mắt cả nhóm lóe tia hoài nghi, yêu cầu của vị khách này thật kỳ lạ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro