Chương 26
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Huyệt chôn cùng ở vòng ngoài thường chỉ là phòng dụng cụ, lúc trước Doanh Chính cho người xây mộ đặt cơ quan ở sâu bên trong hoàng lăng, sáu người anh Phó đến trộm mộ nhờ thế mà được lợi.
Mạch nước ngầm chảy xiết ở sâu trong địa cung nhưng mấy người phàm bên ngoài huyệt chôn cùng không hay biết, bọn họ đang vẻ mặt mừng như điên càn quét vật chôn cùng trong huyệt.
Có lẽ vì đi vào quá dễ dàng khiến bọn họ mất đi cảnh giác, hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm đã tới gần.
Các thị vệ nhận được mệnh lệnh của Doanh Chính đến huyệt chôn cùng, lập tức tấn công, không cho đoàn người anh Phó có cơ hội phản ứng.
Bọn họ khát vọng máu tươi, lại bởi vì quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong địa cung tối tăm nên không được thỏa mãn dục vọng, sáu người anh Phó xâm nhập địa cung thành bữa cơm ngon lành trong mắt họ.
“Nguy rồi anh Phó, có bánh chưng, rút mau!” Trong sáu người, là Quế Tử phát hiện ra thị vệ trước.
Thị vệ vừa ùa ra từ cửa đá bên cạnh huyệt, Quế Tử đứng cách cửa đá gần nhất hô to một tiếng, tiếp đó co giò lao ra ngoài.
Tuy Quế Tử đã rất nhanh nhưng phản ứng của thị vệ không chậm, gã vừa hét lên đã bị thị vệ xông lên bắt giữ.
Quế Tử kinh hoàng vùng vẫy, muốn tránh thoát trói buộc, nhưng thị vệ đói khát đã lâu sao có thể để gã có cơ hội trốn thoát, khoảnh khắc bắt lấy gã, răng nanh sắc bén liền cắn vào cổ.
“A!!!”
Tiếng hét thảm hãi hùng chợt vang lên, mấy người anh Phó nghe mà da đầu tê dại, thừa dịp thị vệ bị máu của Quế Tử hấp dẫn, bọn họ cắm đầu chạy ra huyệt động.
Bọn họ vừa xông ra huyệt động vừa vòng tay ra sau luồn vào balo, vốc một nắm gạo nếp ném ra sau lưng.
Người trộm mộ giống như bọn họ thường sẽ gặp bánh chưng trong mộ cổ, cho nên mỗi lần bọn họ xuống mộ đều sẽ chuẩn bị đồ nghề, lần này cũng không ngoại lệ.
Gạo nếp quả thực có thể kiềm chế bước chân của thị vệ, nhưng đám thị vệ đã được hoàng lệnh của Doanh Chính, sao có thể khiến bọn họ dễ dàng rời đi?
Thị vệ rất đông, đằng trước nhào lên đằng sau ùa ra, phớt lờ gạo nếp tổn thương nặng mình, cứ thế khiến một đoàn sáu người thì năm người gục ngã trong mộ, chỉ có anh Phó chạy ở đằng trước nhất chạy ra huyệt động trong đường tơ kẽ tóc, nhặt về một cái mạng.
Anh Phó chạy ra huyệt động, thị vệ không thể tiếp tục truy kích, bọn họ có thi thể cứng ngắc, tạm thời không thể làm được việc cần kỹ thuật độ khó cao như . . . chui hang.
Triệu Huyên và Doanh Chính đứng trong mộ đá bên cạnh huyệt chôn cùng quan sát quá trình người và cương thi đại chiến. Sau khi anh Phó trốn vào hang, Doanh Chính ra lệnh đám thị vệ lui vào cung điện lòng đất, còn anh thì nhấc chân vững vàng đuổi theo.
Triệu Huyên biết Doanh Chính muốn làm cái gì, cô lẳng lặng theo sau lưng anh, không khuyên ngăn hành vi của anh.
Thần Tiên vốn đã lạnh nhạt bạc tình, hiếm khi có cảm xúc dao động, những người phàm tự tìm chết này không thể nào kích thích Triệu Huyên có phản ứng.
. . .
Anh Phó mặt xám mày tro, chật vật bò ra hố, anh ta ngoái đầu nhìn miệng hố, chạy nhanh về phía xe Audi đậu ở ven đường.
Anh Phó chui vào trong xe, bối rối hoảng hốt đạp ga lái xe chạy ra hoàng lăng, chờ khi xe đã rời khỏi phạm vi hoàng lăng anh ta mới dần giảm tốc độ xe.
Vẻ mặt anh Phó vui mừng nhủ thầm: Nguy hiểm quá!
Anh Phó bình ổn trái tim bị dọa teo nhỏ, lát sau đưa mắt nhìn balo đặt ở ghế lái phụ.
Mạch nước ngầm chảy xiết ở sâu trong địa cung nhưng mấy người phàm bên ngoài huyệt chôn cùng không hay biết, bọn họ đang vẻ mặt mừng như điên càn quét vật chôn cùng trong huyệt.
Có lẽ vì đi vào quá dễ dàng khiến bọn họ mất đi cảnh giác, hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm đã tới gần.
Các thị vệ nhận được mệnh lệnh của Doanh Chính đến huyệt chôn cùng, lập tức tấn công, không cho đoàn người anh Phó có cơ hội phản ứng.
Bọn họ khát vọng máu tươi, lại bởi vì quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong địa cung tối tăm nên không được thỏa mãn dục vọng, sáu người anh Phó xâm nhập địa cung thành bữa cơm ngon lành trong mắt họ.
“Nguy rồi anh Phó, có bánh chưng, rút mau!” Trong sáu người, là Quế Tử phát hiện ra thị vệ trước.
Thị vệ vừa ùa ra từ cửa đá bên cạnh huyệt, Quế Tử đứng cách cửa đá gần nhất hô to một tiếng, tiếp đó co giò lao ra ngoài.
Tuy Quế Tử đã rất nhanh nhưng phản ứng của thị vệ không chậm, gã vừa hét lên đã bị thị vệ xông lên bắt giữ.
Quế Tử kinh hoàng vùng vẫy, muốn tránh thoát trói buộc, nhưng thị vệ đói khát đã lâu sao có thể để gã có cơ hội trốn thoát, khoảnh khắc bắt lấy gã, răng nanh sắc bén liền cắn vào cổ.
“A!!!”
Tiếng hét thảm hãi hùng chợt vang lên, mấy người anh Phó nghe mà da đầu tê dại, thừa dịp thị vệ bị máu của Quế Tử hấp dẫn, bọn họ cắm đầu chạy ra huyệt động.
Bọn họ vừa xông ra huyệt động vừa vòng tay ra sau luồn vào balo, vốc một nắm gạo nếp ném ra sau lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trộm mộ giống như bọn họ thường sẽ gặp bánh chưng trong mộ cổ, cho nên mỗi lần bọn họ xuống mộ đều sẽ chuẩn bị đồ nghề, lần này cũng không ngoại lệ.
Gạo nếp quả thực có thể kiềm chế bước chân của thị vệ, nhưng đám thị vệ đã được hoàng lệnh của Doanh Chính, sao có thể khiến bọn họ dễ dàng rời đi?
Thị vệ rất đông, đằng trước nhào lên đằng sau ùa ra, phớt lờ gạo nếp tổn thương nặng mình, cứ thế khiến một đoàn sáu người thì năm người gục ngã trong mộ, chỉ có anh Phó chạy ở đằng trước nhất chạy ra huyệt động trong đường tơ kẽ tóc, nhặt về một cái mạng.
Anh Phó chạy ra huyệt động, thị vệ không thể tiếp tục truy kích, bọn họ có thi thể cứng ngắc, tạm thời không thể làm được việc cần kỹ thuật độ khó cao như . . . chui hang.
Triệu Huyên và Doanh Chính đứng trong mộ đá bên cạnh huyệt chôn cùng quan sát quá trình người và cương thi đại chiến. Sau khi anh Phó trốn vào hang, Doanh Chính ra lệnh đám thị vệ lui vào cung điện lòng đất, còn anh thì nhấc chân vững vàng đuổi theo.
Triệu Huyên biết Doanh Chính muốn làm cái gì, cô lẳng lặng theo sau lưng anh, không khuyên ngăn hành vi của anh.
Thần Tiên vốn đã lạnh nhạt bạc tình, hiếm khi có cảm xúc dao động, những người phàm tự tìm chết này không thể nào kích thích Triệu Huyên có phản ứng.
. . .
Anh Phó mặt xám mày tro, chật vật bò ra hố, anh ta ngoái đầu nhìn miệng hố, chạy nhanh về phía xe Audi đậu ở ven đường.
Anh Phó chui vào trong xe, bối rối hoảng hốt đạp ga lái xe chạy ra hoàng lăng, chờ khi xe đã rời khỏi phạm vi hoàng lăng anh ta mới dần giảm tốc độ xe.
Vẻ mặt anh Phó vui mừng nhủ thầm: Nguy hiểm quá!
Anh Phó bình ổn trái tim bị dọa teo nhỏ, lát sau đưa mắt nhìn balo đặt ở ghế lái phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro