Chương 28
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
“Về địa cung, tôi kiểm tra cho anh!”
Không nghĩ thông nguyên nhân, Triệu Huyên quyết định kiểm tra toàn diện cho Doanh Chính, để xem phải chăng anh tu luyện bị trục trặc nên mới đột nhiên sản sinh xúc động khát máu nguyên thủy nhất của cương thi.
Doanh Chính thản nhiên gật đầu.
Hai người xoay người chuẩn bị rời khỏi đây, nào ngờ vang tiếng nổ, một ngọn lửa màu xanh dương đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người, chớp mắt bao trùm xác chết của anh Phó.
"Đây là . . ."
Triệu Huyên dừng lại bước chân, cau mày nhìn lửa phực cháy, nhủ thầm: Tại sao người này đột nhiên nổi lửa? Hơn nữa lửa này . . . rất kỳ lạ.
Doanh Chính nhìn ngọn lửa, khuôn mặt tuấn tú vốn đã đơ nay càng cứng hơn, dường như thật lâu trước kia anh từng thấy loại lửa này rồi.
Doanh Chính cau mày suy tư, bất đắc dĩ ký ức quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được.
Triệu Huyên khẳng định nói:
"Người này có gì đó kỳ lạ, hơn nữa đây không phải là lửa phàm bình thường!”
Triệu Huyên nói xong rũ mí mắt, khóe môi hơi cong lên bí hiểm: Xem ra thế gian này có nhiều cao nhân, không ngờ có ngọn lửa mà cô không nhận biết.
Thú vị!
Trong lúc hai người nói chuyện thì xác chết của anh Phó đã bị lửa màu xanh dương đốt thành tro.
Chờ lửa tắt, hai người nhìn nhau một cái, quay về địa cung.
Giờ phút này, trên một vách đá cheo leo cách xa nghìn km, một người đàn ông trẻ đang leo vách núi bỗng nhiên ngước lên nhìn trời, đáy mắt xẹt qua tia âm u, dường như tiếc nuối, lại như là thất vọng, nhẹ giọng nói:
"Chết rồi? Thôi vậy, đợi tìm cơ hội khác.”
. . .
Triệu Huyên cùng Doanh Chính về địa cung, lập tức kiểm tra toàn thân cho anh. Sau khi xác định thân thể của anh không có gì lạ thường, khuôn mặt căng thẳng của cô mới thả lỏng.
Doanh Chính là cương thi biến dị được máu Tiên và khí Tiên của cô nuôi dưỡng ra, chưa từng dính máu người, lệ khí trong thân thể mỏng manh, chỉ cần không rơi vào ma đạo, thành tựu về sau sẽ vượt qua tất cả cương thi, không chừng còn có cơ hội tu luyện thành cương tổ!
Đến lúc ấy anh sẽ thoát khỏi Tam Giới Lục Đạo, bất tử bất diệt, dù là đám Thần Tiên trên trời cũng phải nhìn anh với con mắt khác, sẽ không tùy ý chọc vào anh, khi ấy anh có thể đi khắp thế gian mà không bị trói buộc.
Triệu Huyên ngồi xuống sàng:
“Không thấy có gì không ổn, anh xúc động khát máu ước chừng là do máu của người kia.”
Việc này có vẻ kỳ dị, trong một chốc Triệu Huyên không biết nguyên nhân. Lẽ ra máu của người phàm tuyệt đối không thể nào gợi lên dục vọng hút máu của Doanh Chính, anh luôn uống máu của cô, năng lượng trong máu Tiên nuông chiều anh kén ăn, khi nào gặp máu cấp bậc cao hơn của Triệu Huyên mới kích thích Doanh Chính thèm ăn được.
"Việc này dường như hơi không đúng?" Triệu Huyên híp mắt, không tin thế gian này còn có người lợi hại hơn cô, dù sao hiện giờ Thiên Đình đóng kín, cô là Thần Tiên duy nhất lưu lạc phàm trần.
Ngọn lửa xanh dương đột nhiên bốc cháy trên thân thể kẻ trộm mộ cũng rất kỳ dị, đó là ngọn lửa dù là cô cũng chưa thấy bao giờ.
Người kia rõ ràng là bị người làm phép gieo mồi lửa vào trong thân thể, khi thân thể ngừng thở, sự sống tan biến sẽ làm lửa cháy.
Lúc nãy Triệu Huyên có xem kỹ rồi, ngọn lửa đó chẳng những đốt sạch thân thể còn đốt luôn linh hồn, lửa màu xanh dương kia sánh bằng đan hỏa của cô.
Không nghĩ thông nguyên nhân, Triệu Huyên quyết định kiểm tra toàn diện cho Doanh Chính, để xem phải chăng anh tu luyện bị trục trặc nên mới đột nhiên sản sinh xúc động khát máu nguyên thủy nhất của cương thi.
Doanh Chính thản nhiên gật đầu.
Hai người xoay người chuẩn bị rời khỏi đây, nào ngờ vang tiếng nổ, một ngọn lửa màu xanh dương đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người, chớp mắt bao trùm xác chết của anh Phó.
"Đây là . . ."
Triệu Huyên dừng lại bước chân, cau mày nhìn lửa phực cháy, nhủ thầm: Tại sao người này đột nhiên nổi lửa? Hơn nữa lửa này . . . rất kỳ lạ.
Doanh Chính nhìn ngọn lửa, khuôn mặt tuấn tú vốn đã đơ nay càng cứng hơn, dường như thật lâu trước kia anh từng thấy loại lửa này rồi.
Doanh Chính cau mày suy tư, bất đắc dĩ ký ức quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được.
Triệu Huyên khẳng định nói:
"Người này có gì đó kỳ lạ, hơn nữa đây không phải là lửa phàm bình thường!”
Triệu Huyên nói xong rũ mí mắt, khóe môi hơi cong lên bí hiểm: Xem ra thế gian này có nhiều cao nhân, không ngờ có ngọn lửa mà cô không nhận biết.
Thú vị!
Trong lúc hai người nói chuyện thì xác chết của anh Phó đã bị lửa màu xanh dương đốt thành tro.
Chờ lửa tắt, hai người nhìn nhau một cái, quay về địa cung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này, trên một vách đá cheo leo cách xa nghìn km, một người đàn ông trẻ đang leo vách núi bỗng nhiên ngước lên nhìn trời, đáy mắt xẹt qua tia âm u, dường như tiếc nuối, lại như là thất vọng, nhẹ giọng nói:
"Chết rồi? Thôi vậy, đợi tìm cơ hội khác.”
. . .
Triệu Huyên cùng Doanh Chính về địa cung, lập tức kiểm tra toàn thân cho anh. Sau khi xác định thân thể của anh không có gì lạ thường, khuôn mặt căng thẳng của cô mới thả lỏng.
Doanh Chính là cương thi biến dị được máu Tiên và khí Tiên của cô nuôi dưỡng ra, chưa từng dính máu người, lệ khí trong thân thể mỏng manh, chỉ cần không rơi vào ma đạo, thành tựu về sau sẽ vượt qua tất cả cương thi, không chừng còn có cơ hội tu luyện thành cương tổ!
Đến lúc ấy anh sẽ thoát khỏi Tam Giới Lục Đạo, bất tử bất diệt, dù là đám Thần Tiên trên trời cũng phải nhìn anh với con mắt khác, sẽ không tùy ý chọc vào anh, khi ấy anh có thể đi khắp thế gian mà không bị trói buộc.
Triệu Huyên ngồi xuống sàng:
“Không thấy có gì không ổn, anh xúc động khát máu ước chừng là do máu của người kia.”
Việc này có vẻ kỳ dị, trong một chốc Triệu Huyên không biết nguyên nhân. Lẽ ra máu của người phàm tuyệt đối không thể nào gợi lên dục vọng hút máu của Doanh Chính, anh luôn uống máu của cô, năng lượng trong máu Tiên nuông chiều anh kén ăn, khi nào gặp máu cấp bậc cao hơn của Triệu Huyên mới kích thích Doanh Chính thèm ăn được.
"Việc này dường như hơi không đúng?" Triệu Huyên híp mắt, không tin thế gian này còn có người lợi hại hơn cô, dù sao hiện giờ Thiên Đình đóng kín, cô là Thần Tiên duy nhất lưu lạc phàm trần.
Ngọn lửa xanh dương đột nhiên bốc cháy trên thân thể kẻ trộm mộ cũng rất kỳ dị, đó là ngọn lửa dù là cô cũng chưa thấy bao giờ.
Người kia rõ ràng là bị người làm phép gieo mồi lửa vào trong thân thể, khi thân thể ngừng thở, sự sống tan biến sẽ làm lửa cháy.
Lúc nãy Triệu Huyên có xem kỹ rồi, ngọn lửa đó chẳng những đốt sạch thân thể còn đốt luôn linh hồn, lửa màu xanh dương kia sánh bằng đan hỏa của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro