Chương 45
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Triệu Huyên quay đầu nhìn về hướng Cao Lai Phong lạnh run cầm cập, tiếp theo vươn ra tay ngọc điểm nhẹ lên giữa trán anh ấy.
Cao Lai Phong cảm giác ấm áp từ giữa hai chân mày chậm rãi khuếch tán toàn thân, xua tan lạnh lẽo trên người anh ấy.
Mắt Cao Lai Phong sáng ngời, tim đập nhanh, nhìn Triệu Huyên bằng ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
. . . Đạo pháp?
Ôi mợ, không ngờ đạo pháp là có thật!
Trước kia Cao Lai Phong luôn nửa tin nửa không với những thứ thoát khỏi quỹ đạo khoa học, lúc này thì anh ấy không thể không tin.
Cao Lai Phong là người phàm, vừa vào lĩnh vực đã thành đối tượng bị âm sát ưu tiên tấn công.
Triệu Huyên loại trừ âm sát chui vào người Cao Lai Phong, lại rót vào một lũ linh khí cho anh ấy.
Lúc này là ban đêm, nơi này âm sát dày đặc hơn khi cô nhìn thấy vào ban ngày, thân thể người phàm của Cao Lai Phong hoàn toàn không ngăn được. Tuy anh ấy là cảnh sát, thân mang chính khí, nhưng vẫn không thể ở lâu trong môi trường này.
“Không chịu nổi thì anh đừng đi vào cùng chúng ta.” Triệu Huyên lạnh nhạt nói một câu.
"Không . . . không sao, tôi còn chịu đựng được."
Cao Lai Phong bị gợi lên lòng tò mò, dù cũng hơi sợ nhưng không muốn rời đi. Chuyện thần kỳ như vậy cả đời hiếm khi gặp một lần, bỏ lỡ rồi sẽ hối hận suốt đời!
Cảnh sát Cao là ăn gan hùm mật gấu, rất gan dạ.
Triệu Huyên thấy Cao Lai Phong không bị dọa sợ thì không khuyên nữa, cô quay đầu, nhíu mày quan sát trường học.
Trường tiểu học của thị trấn Long Ngâm chỉ có một tòa nhà bốn tầng lầu, ngay bên dưới tòa nhà dạy học là sân thể dục, phía sau là ký túc xá giáo viên.
Trong vườn trường yên tĩnh lúc này ở trong mắt Triệu Huyên là trường Tu La âm khí u ám, tiếng gió ban đêm càng giống như tiếng khóc của ác quỷ.
Toàn bộ trường học đều bị âm sát bao bọc, trong bóng đêm giống như Ác Thú của Địa ngục, nhe răng trợn mắt, tỏa ra hơi thở âm u quỷ quyệt.
Sân trường tụ tập sát khí đậm đặc nhất, sắp hình thành một đoàn mây đen. m sát khí tràn ngập nguyên trường học đều là phát ra từ nơi đó.
Doanh Chính là cương thi, mẫn cảm với mấy thứ như âm sát khí nhất, anh cũng cảm giác ra sân trường khác lạ.
Triệu Huyên quan sát địa hình xong đạp bước chân mạnh mẽ đi hướng sân trường. Cô hành động, Doanh Chính cũng sải bước đi theo.
Cao Lai Phong ở sau lưng họ nhìn bốn phía đen ngòm, đè nén nỗi sợ, nâng cao tinh thần nhấc chân vội đuổi theo.
Triệu Huyên đi thẳng đến bục chào cờ trên sân thể dục.
Chân mày thanh tú hơi cong, cằm hạ xuống, trong đôi mắt đen lóe tia sáng chiếu xuống lòng đất.
Khác lạ trong lòng đất khiến khuôn mặt Triệu Huyên tràn ngập nghi hoặc.
Thật lâu sau, cô thu về ánh nhìn.
Triệu Huyên cau mày nhìn qua Doanh Chính đứng bên cạnh:
"Có cảm giác được cái gì không?”
Doanh Chính lạnh nhạt nói:
“Giống như địa cung.”
Trong hoàng lăng chôn trên mười nghìn người, những người này trước khi chết trong lòng đều có oán khí, có thể nói là nơi có âm sát nặng nhất trên đời.
Âm sát ở đây lại có thể ngang ngửa với hoàng lăng.
Triệu Huyên cúi đầu nhìn về hướng dưới chân, nhíu mày nói: "Tôi cảm giác trong lòng đất có thứ gì.”
Vừa rồi lúc Triệu Huyên thấu thị lòng đất thì bị sương mù đen chắn tầm mắt, không thể nhìn rõ cảnh thật trong lòng đất.
Triệu Huyên cực kỳ nghi hoặc.
Cô là Thần Tiên, dù cho rơi vào phàm trần thì vẫn là Tiên Nhân, mọi sự vật trên cõi đời chỉ cần bị cô nhìn một cái là xem thấu gốc rễ của nó.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cao Lai Phong cảm giác ấm áp từ giữa hai chân mày chậm rãi khuếch tán toàn thân, xua tan lạnh lẽo trên người anh ấy.
Mắt Cao Lai Phong sáng ngời, tim đập nhanh, nhìn Triệu Huyên bằng ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
. . . Đạo pháp?
Ôi mợ, không ngờ đạo pháp là có thật!
Trước kia Cao Lai Phong luôn nửa tin nửa không với những thứ thoát khỏi quỹ đạo khoa học, lúc này thì anh ấy không thể không tin.
Cao Lai Phong là người phàm, vừa vào lĩnh vực đã thành đối tượng bị âm sát ưu tiên tấn công.
Triệu Huyên loại trừ âm sát chui vào người Cao Lai Phong, lại rót vào một lũ linh khí cho anh ấy.
Lúc này là ban đêm, nơi này âm sát dày đặc hơn khi cô nhìn thấy vào ban ngày, thân thể người phàm của Cao Lai Phong hoàn toàn không ngăn được. Tuy anh ấy là cảnh sát, thân mang chính khí, nhưng vẫn không thể ở lâu trong môi trường này.
“Không chịu nổi thì anh đừng đi vào cùng chúng ta.” Triệu Huyên lạnh nhạt nói một câu.
"Không . . . không sao, tôi còn chịu đựng được."
Cao Lai Phong bị gợi lên lòng tò mò, dù cũng hơi sợ nhưng không muốn rời đi. Chuyện thần kỳ như vậy cả đời hiếm khi gặp một lần, bỏ lỡ rồi sẽ hối hận suốt đời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh sát Cao là ăn gan hùm mật gấu, rất gan dạ.
Triệu Huyên thấy Cao Lai Phong không bị dọa sợ thì không khuyên nữa, cô quay đầu, nhíu mày quan sát trường học.
Trường tiểu học của thị trấn Long Ngâm chỉ có một tòa nhà bốn tầng lầu, ngay bên dưới tòa nhà dạy học là sân thể dục, phía sau là ký túc xá giáo viên.
Trong vườn trường yên tĩnh lúc này ở trong mắt Triệu Huyên là trường Tu La âm khí u ám, tiếng gió ban đêm càng giống như tiếng khóc của ác quỷ.
Toàn bộ trường học đều bị âm sát bao bọc, trong bóng đêm giống như Ác Thú của Địa ngục, nhe răng trợn mắt, tỏa ra hơi thở âm u quỷ quyệt.
Sân trường tụ tập sát khí đậm đặc nhất, sắp hình thành một đoàn mây đen. m sát khí tràn ngập nguyên trường học đều là phát ra từ nơi đó.
Doanh Chính là cương thi, mẫn cảm với mấy thứ như âm sát khí nhất, anh cũng cảm giác ra sân trường khác lạ.
Triệu Huyên quan sát địa hình xong đạp bước chân mạnh mẽ đi hướng sân trường. Cô hành động, Doanh Chính cũng sải bước đi theo.
Cao Lai Phong ở sau lưng họ nhìn bốn phía đen ngòm, đè nén nỗi sợ, nâng cao tinh thần nhấc chân vội đuổi theo.
Triệu Huyên đi thẳng đến bục chào cờ trên sân thể dục.
Chân mày thanh tú hơi cong, cằm hạ xuống, trong đôi mắt đen lóe tia sáng chiếu xuống lòng đất.
Khác lạ trong lòng đất khiến khuôn mặt Triệu Huyên tràn ngập nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật lâu sau, cô thu về ánh nhìn.
Triệu Huyên cau mày nhìn qua Doanh Chính đứng bên cạnh:
"Có cảm giác được cái gì không?”
Doanh Chính lạnh nhạt nói:
“Giống như địa cung.”
Trong hoàng lăng chôn trên mười nghìn người, những người này trước khi chết trong lòng đều có oán khí, có thể nói là nơi có âm sát nặng nhất trên đời.
Âm sát ở đây lại có thể ngang ngửa với hoàng lăng.
Triệu Huyên cúi đầu nhìn về hướng dưới chân, nhíu mày nói: "Tôi cảm giác trong lòng đất có thứ gì.”
Vừa rồi lúc Triệu Huyên thấu thị lòng đất thì bị sương mù đen chắn tầm mắt, không thể nhìn rõ cảnh thật trong lòng đất.
Triệu Huyên cực kỳ nghi hoặc.
Cô là Thần Tiên, dù cho rơi vào phàm trần thì vẫn là Tiên Nhân, mọi sự vật trên cõi đời chỉ cần bị cô nhìn một cái là xem thấu gốc rễ của nó.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro