Chương 5
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Một người đàn ông tỉnh dậy còn sớm hơn cô đang đứng cạnh giường.
Đúng vậy, là đàn ông, còn là một người đàn ông khí thế lạnh băng, mặc miện phục của thiên tử.
Triệu Huyên thở ra một hơi, mắt hạnh xoe tròn quan sát kỹ người đàn ông cạnh giường.
“Ngươi . . . là . . . ai . . .” Người đàn ông giương con mắt hẹp dài bề nghễ nhìn Triệu Huyên, quanh người toát ra khí thế của đế hoàng nhìn xuống thiên hạ, âm thanh như bị bóp nghẹt, dường như lâu rồi không mở miệng nên gằn từng chữ thật lâu.
Triệu Huyên nhìn chăm chú người đàn ông giây lát, mới nói: "Thủy Hoàng, Doanh Chính."
Ngữ khí của cô là khẳng định, không chất chứa chút xíu chất vấn.
Người đàn ông này nếu không phải là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính thì còn có thể là ai!
Mấy trăm năm trước, Triệu Huyên chọn huyệt của anh làm nơi mình ngủ say, lúc ấy cô còn cảm khái thi thể của Doanh Chính lưu giữ nguyên vẹn, không có chút dấu hiệu thối rữa. Ai ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy, người chết sống lại, chẳng những thế, còn trở nên trẻ tuổi.
Nhớ lại tình huống lúc đó thì hình như cô đạp quan tài đá của Doanh Chính, đá anh dính vách tường.
Không biết Doanh Chính có phát hiện điều gì không.
“Ngươi . . . là . . . ai . . .? Tại sao . . . xuất hiện trên . . . long tháp của trẫm.” Mặt Doanh Chính cứng ngắc, hai mắt đỏ như bảo thạch, cơ thể cứng đơ, anh híp mắt cảnh giác nhìn cô gái trên giường rồng, sẵn sàng tấn công.
Cô gái đột nhiên xuất hiện trên giường rồng của mình quá mức kỳ dị, Doanh Chính không thể không đề phòng.
Triệu Huyên nhìn giường đá dưới thân, hơi ghét bỏ, nếu không phải lúc ấy cô không chuẩn bị giường mềm thì đâu thèm ngủ trên giường đá của Doanh Chính.
Đế hoàng nhân gian này cũng thật kỳ lạ, đặt chiếc giường đá trong mộ của mình, gọi là giường rồng.
Nể tình chiếc giường đá, Triệu Huyên hơi nhướng chân mày lá liễu, cảm thấy nên nhắc nhở anh rằng giờ không phải lúc lo những chuyện này.
Triệu Huyên chỉ hướng bên ngoài hầm mộ, mím môi cười khẽ, trong nụ cười mang theo mấy phần trêu đùa: “Ta là ai không trọng yếu, ngươi mau đi ra xem, hình như nhà của ngươi sắp bị người trộm!”
Khuôn mặt Doanh Chính tối sầm, trong mắt vụt qua giận dữ, kẻ trộm cắp từ đâu đến to gan dám mơ ước trộm đồ trong lăng tẩm của trẫm?
Doanh Chính bản năng nhìn theo hướng bàn tay ngọc chỉ, không biết có phải vì bởi vì cơ mặt đã lâu không nhúc nhích nên khuôn mặt đường nét rõ ràng này luôn mặt không cảm xúc, uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?" Doanh Chính nhíu mày, nhưng vì khuôn mặt quá mức cứng ngắc, chỉ là động tác nhăn mày mà lông mi giống như đang khiêu vũ.
Triệu Huyên nhướng mày nói:
“Đã nói rồi mà, có người đang đào mộ của ngươi.”
Tuy Triệu Huyên không thể tu luyện nhưng tu vi Kim Tiên còn đó, chỉ cần cô muốn thì mọi thứ trên thế gian này không thể nào trốn khỏi pháp nhãn của cô.
Tính thời gian thì cô ngủ hơi lâu, ngủ qua một triều đại rồi.
Triệu Huyên ngước mắt hạnh lên, ánh nhìn xuyên qua chân trời, nhìn chăm chú đất đai.
Cô thầm nhủ, xem ra long mạch từng bị Lưu Bá Ôn chém, mấy trăm năm trôi qua chẳng những không có khôi phục lại, ngược lại chút long khí cuối cùng cũng sắp tan biến.
Ài, đáng tiếc.
“Đào mồ . . .” Doanh Chính trầm mặc giây lát rồi lẩm bẩm: “Trẫm đã chết, Từ Phúc chưa về?"
Đúng rồi, anh đã chết!
Trước khi chết vẫn không thể chờ được Từ Phúc kiếm Tiên Đan mang về cho anh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đúng vậy, là đàn ông, còn là một người đàn ông khí thế lạnh băng, mặc miện phục của thiên tử.
Triệu Huyên thở ra một hơi, mắt hạnh xoe tròn quan sát kỹ người đàn ông cạnh giường.
“Ngươi . . . là . . . ai . . .” Người đàn ông giương con mắt hẹp dài bề nghễ nhìn Triệu Huyên, quanh người toát ra khí thế của đế hoàng nhìn xuống thiên hạ, âm thanh như bị bóp nghẹt, dường như lâu rồi không mở miệng nên gằn từng chữ thật lâu.
Triệu Huyên nhìn chăm chú người đàn ông giây lát, mới nói: "Thủy Hoàng, Doanh Chính."
Ngữ khí của cô là khẳng định, không chất chứa chút xíu chất vấn.
Người đàn ông này nếu không phải là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính thì còn có thể là ai!
Mấy trăm năm trước, Triệu Huyên chọn huyệt của anh làm nơi mình ngủ say, lúc ấy cô còn cảm khái thi thể của Doanh Chính lưu giữ nguyên vẹn, không có chút dấu hiệu thối rữa. Ai ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy, người chết sống lại, chẳng những thế, còn trở nên trẻ tuổi.
Nhớ lại tình huống lúc đó thì hình như cô đạp quan tài đá của Doanh Chính, đá anh dính vách tường.
Không biết Doanh Chính có phát hiện điều gì không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi . . . là . . . ai . . .? Tại sao . . . xuất hiện trên . . . long tháp của trẫm.” Mặt Doanh Chính cứng ngắc, hai mắt đỏ như bảo thạch, cơ thể cứng đơ, anh híp mắt cảnh giác nhìn cô gái trên giường rồng, sẵn sàng tấn công.
Cô gái đột nhiên xuất hiện trên giường rồng của mình quá mức kỳ dị, Doanh Chính không thể không đề phòng.
Triệu Huyên nhìn giường đá dưới thân, hơi ghét bỏ, nếu không phải lúc ấy cô không chuẩn bị giường mềm thì đâu thèm ngủ trên giường đá của Doanh Chính.
Đế hoàng nhân gian này cũng thật kỳ lạ, đặt chiếc giường đá trong mộ của mình, gọi là giường rồng.
Nể tình chiếc giường đá, Triệu Huyên hơi nhướng chân mày lá liễu, cảm thấy nên nhắc nhở anh rằng giờ không phải lúc lo những chuyện này.
Triệu Huyên chỉ hướng bên ngoài hầm mộ, mím môi cười khẽ, trong nụ cười mang theo mấy phần trêu đùa: “Ta là ai không trọng yếu, ngươi mau đi ra xem, hình như nhà của ngươi sắp bị người trộm!”
Khuôn mặt Doanh Chính tối sầm, trong mắt vụt qua giận dữ, kẻ trộm cắp từ đâu đến to gan dám mơ ước trộm đồ trong lăng tẩm của trẫm?
Doanh Chính bản năng nhìn theo hướng bàn tay ngọc chỉ, không biết có phải vì bởi vì cơ mặt đã lâu không nhúc nhích nên khuôn mặt đường nét rõ ràng này luôn mặt không cảm xúc, uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?" Doanh Chính nhíu mày, nhưng vì khuôn mặt quá mức cứng ngắc, chỉ là động tác nhăn mày mà lông mi giống như đang khiêu vũ.
Triệu Huyên nhướng mày nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã nói rồi mà, có người đang đào mộ của ngươi.”
Tuy Triệu Huyên không thể tu luyện nhưng tu vi Kim Tiên còn đó, chỉ cần cô muốn thì mọi thứ trên thế gian này không thể nào trốn khỏi pháp nhãn của cô.
Tính thời gian thì cô ngủ hơi lâu, ngủ qua một triều đại rồi.
Triệu Huyên ngước mắt hạnh lên, ánh nhìn xuyên qua chân trời, nhìn chăm chú đất đai.
Cô thầm nhủ, xem ra long mạch từng bị Lưu Bá Ôn chém, mấy trăm năm trôi qua chẳng những không có khôi phục lại, ngược lại chút long khí cuối cùng cũng sắp tan biến.
Ài, đáng tiếc.
“Đào mồ . . .” Doanh Chính trầm mặc giây lát rồi lẩm bẩm: “Trẫm đã chết, Từ Phúc chưa về?"
Đúng rồi, anh đã chết!
Trước khi chết vẫn không thể chờ được Từ Phúc kiếm Tiên Đan mang về cho anh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro