Bà Cốt Khương Tô

Chương 22

2024-08-03 11:40:08

Khi đi đến trước cửa lớp Trịnh Dung Dung, cô không gõ cửa, mà chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong.

Ba giờ chiều chính là lúc mà các học sinh đang mệt rã rời, cô phóng mắt nhìn vào, trong lớp có tận bốn năm người đang nằm trên bàn ngủ gục, đương nhiên giáo viên đứng trên bục giảng có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng lười nhắc nhở.

Trương Tiểu Kiều bất ngờ bị bạn cùng bàn đánh thức.

Cậu ta cảm thấy vô cùng phiền, trừng mắt lườm bạn cùng bàn một cái: “Làm cái gì đó!”

Bạn cùng bàn đánh mắt ra hiệu với cậu ta: “Cậu nhìn ra bên ngoài đi! Có gái xinh!”

Trương Tiểu Kiều khinh thường “hừ” một tiếng, rồi mất kiên nhẫn quay đầu nhìn thoáng ra cửa sổ, lập tức ngây dại.

Khương Tô vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trịnh Dung Dung ngay.

Cô ta nằm nhoài trên bàn học, dùng sách che mặt, đang ngủ.

Khương Tô thấy rõ dương hỏa trên đỉnh đầu và bả vai của cô ta vô cùng yếu ớt, cứ như có thể tắt bất cứ lúc nào, trên người cô ta quẩn quanh một luồng tử khí.

Càng lúc càng có nhiều học sinh phát hiện Khương Tô đứng ngoài cửa sổ, họ không thèm nghe giảng nữa mà tất cả thò đầu ra ngoài nhìn.

Giáo viên trên bục giảng đang giảng bài môn Lịch Sử cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có người đứng ngoài cửa sổ thì cau mày đặt cuốn sách xuống, nhanh chóng đi ra bên ngoài, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Học sinh này, em ở lớp nào? Không ở trong lớp học mà chạy ra ngoài đây làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi không phải học sinh trường này.” Khương Tô xoay người nhìn giáo viên Lịch Sử, mỉm cười nói: “Tôi tới tìm Trịnh Dung Dung.”

Sau khi giáo viên Lịch Sử nhìn thấy Khương Tô cũng hơi sững người một lúc, rồi nhanh chóng giãn chân mày, giọng nói cũng dịu đi: “Cô là gì của em ấy?”

Đôi mắt trong veo không lẫn chút tạp chất nào của Khương Tô nhìn giáo viên Lịch Sử, nở nụ cười hiền lành vô hại: “Tôi là chị của em ấy.”

Giáo viên Lịch Sử quay về lớp, gọi Trịnh Dung Dung đang ngủ dậy: “Trịnh Dung Dung, đừng ngủ nữa, chị em tìm em kìa.”

Trịnh Dung Dung còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng đứng dậy đi ra ngoài, khi ra đến cửa phòng học đột nhiên bừng tỉnh, cô ta đào đâu ra chị gái?

Trịnh Dung Dung trông không giống bà Trịnh, cô ta có khuôn mặt rất thanh tú, chỉ là lúc này trông sắc mặt rất tệ, quầng mắt thâm đen nặng nề, trạng thái tinh thần vô cùng ủ rũ chán chường, trong mắt không có chút ánh sáng, ấn đường sẫm màu.

Cô ta nhìn Khương Tô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Cô là ai? Có phải cô tìm nhầm người rồi hay không?”

——

Khương Tô dẫn theo Trịnh Dung Dung đi xuống.

Trịnh Dung Dung nhìn thấy bà Trịnh và bà Trương đứng bên ngoài chiếc xe, cất giọng nghi ngờ: “Mẹ? Dì, sao hai người lại cùng đến trường?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà Trịnh liếc mắt nhìn Khương Tô một cái, sau đó giải thích cho Trịnh Dung Dung nghe lai lịch của Khương Tô.

Trịnh Dung Dung vô cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn Khương Tô.

“Cô là bà cốt ư?”

“Lên xe.” Khương Tô mặc kệ cô ta, lạnh lùng cất giọng nói một câu, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Trịnh Dung Dung không khỏi nói: “Mẹ, mấy thứ này đều là gạt người, là mê tín!”

Bà Trịnh lại nhìn về phía bà Trương, bà Trương nói: “Dì nói cho cháu nghe, tiên cô này không giống với đám người mê tín lừa gạt người khác kia…”

Khương Tô ngồi ở trong xe ngáp một cái, cứ như những lời tranh luận văng vẳng bên tai không liên quan gì tới cô cả.

Loại người này cô đã gặp nhiều, chờ đến khi cô bày ra bản lĩnh thật thì họ sẽ tin thôi, chứ bây giờ có nói nhiều lời cũng vô ích.

Một lát sau, bà Trương mở cửa xe ra, đẩy mạnh bà Trịnh và Trịnh Dung Dung vào trong xe, bản thân bà ta cũng ngồi vào.

Khương Tô nói: “Bây giờ chúng ta đi đến nhà bà Trịnh, nhớ kỹ, từ giờ trở đi tôi chính là họ hàng của bà Trịnh, tôi tên là Khương Tô.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Cốt Khương Tô

Số ký tự: 0