Chương 45
2024-08-03 11:40:08
Thấy cô gái mãi không nói chuyện, Địch Cận Duật càng nhíu mày chặt hơn, cho rằng cô đã sợ đến ngu người, nhưng anh lại chẳng kiên nhẫn mà an ủi, giọng nói cũng không vì thế mà dịu dàng hơn chút nào, vẫn lạnh lùng như trước: “Đứng chờ ở đây, không được đi đâu cả, chờ tôi quay lại.” Lúc này anh không kịp tra hỏi xem cô có phải học sinh nơi này hay không, bây giờ anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm, nói xong thì vứt Khương Tô lại, mở hé cửa ra rồi nhanh nhẹn lắc người đi ra ngoài.
Khương Tô dần hoàn hồn lại từ sự “đẹp trai ngời ngời” của người đàn ông, cô đưa tay che ngực, đôi mắt sâu thẳm như được thắp sáng, tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm.
Đương nhiên cô không thể nào đứng đây chờ được rồi.
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi không gian chật hẹp của nhà kho, sau đó dễ dàng đuổi theo người đàn ông kia.
Địch Cận Duật lập tức phát hiện ra Khương Tô trắng trợn đi theo phía sau lưng anh mà không che giấu gì, anh dừng bước, quay người nhìn cô, giọng điệu nghiêm khắc: “Không phải tôi bảo cô đứng ở kia chờ sao? Cô đi theo tôi làm cái gì?”
Khương Tô quyết định không để lộ thân phận sớm như vậy, cô giả vờ tội nghiệp nói: “Tôi sợ lắm…”
Giọng nói vừa mềm mại vừa êm đềm, pha theo chút run rẩy, những ai nghe thấy giọng điệu này tuyệt đối không phát hiện ra chút sơ hở nào.
Địch Cận Duật nhíu mày.
Ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong nhà kho nhiều, Địch Cận Duật đối diện với đôi mắt ngập tràn bất lực và tội nghiệp chìm trong bóng đêm của Khương Tô, đôi mắt hơi híp lại.
Sau một lúc lâu, Địch Cận Duật lạnh lùng nói:
“Một lát nữa cho dù nhìn thấy cái gì cũng không được lên tiếng.”
Khương Tô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bước về phía trước, nắm chặt góc áo của người đàn ông.
Địch Cận Duật cúi đầu nhìn thoáng qua: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi sợ lắm…”
“…”
Ban đầu Địch Cận Duật định nhắc nhở cô gái theo sau mình bước chân nhẹ một chút, nhưng rồi phát hiện ra khi cô gái đi trên mặt đất sẽ không phát ra bất kỳ tiếng động nào…
Người dám đi một mình trong sân trường đã mất ba mạng người vào giờ này, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì cô gái này tuyệt đối không sợ hãi như biểu hiện bên ngoài của cô.
Tròng mắt đen của Địch Cận Duật lóe lên một tia u ám…
Lúc này Khương Tô cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ người đàn ông này cũng được trường học mời đến bắt quỷ? Nếu không thì vừa rồi anh sẽ không xuất hiện đúng lúc như vậy, cũng có thể dễ dàng phát hiện ra vừa rồi anh đã cảm nhận được sự tồn tại của con ác quỷ kia, hơn nữa có thể thấy bây giờ anh đang truy lùng tung tích của nó.
Chẳng lẽ là người trong nghề thật?
Hai người đi cùng nhau, nhưng lại ôm suy nghĩ khác nhau.
Sáng nay sau khi tên đạo sĩ kia chết, các giáo viên trong trường cũng cảm thấy sợ hãi, lần lượt chuyển ra khỏi ký túc xá.
Trời đêm không một ngôi sao, cả ngôi trường yên tĩnh đến đáng sợ.
Khương Tô cùng đi theo Địch Cận Duật đến khu vực thi công, cô bị Địch Cận Duật dẫn đến trốn phía sau cây cột, đứng từ xa nhìn về phía bên kia.
Khương Tô nhìn thấy cái bóng đen đang phẫn nộ đi một vòng rồi một vòng trên mặt đất khu công trường, sau đó dần dần ẩn vào phần đất mà sáng nay cô đã từng đứng, đôi mắt mèo hơi lóe lên tia sáng âm u của cô khẽ híp lại, quả nhiên đó là hang ổ của nó.
Cùng lúc đó Địch Cận Duật cũng cảm nhận được hơi thở kia đã biến mất.
“Chú đang nhìn cái gì vậy?” Khương Tô ra vẻ ngây thơ hỏi.
Địch Cận Duật xoay người lại: “Rốt cuộc cô là ai?”
Khương Tô thả lỏng góc áo của anh ra, nghiêng đầu: “Chú thì sao? Chú là ai?”
“Tôi là cảnh sát.”
Khương Tô chớp mắt: “Tôi là học sinh trong trường.”
Địch Cận Duật híp mắt: “Ồ? Tên gì, lớp nào, chủ nhiệm lớp tên gì?”
Khương Tô: “…”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Khương Tô dần hoàn hồn lại từ sự “đẹp trai ngời ngời” của người đàn ông, cô đưa tay che ngực, đôi mắt sâu thẳm như được thắp sáng, tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm.
Đương nhiên cô không thể nào đứng đây chờ được rồi.
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi không gian chật hẹp của nhà kho, sau đó dễ dàng đuổi theo người đàn ông kia.
Địch Cận Duật lập tức phát hiện ra Khương Tô trắng trợn đi theo phía sau lưng anh mà không che giấu gì, anh dừng bước, quay người nhìn cô, giọng điệu nghiêm khắc: “Không phải tôi bảo cô đứng ở kia chờ sao? Cô đi theo tôi làm cái gì?”
Khương Tô quyết định không để lộ thân phận sớm như vậy, cô giả vờ tội nghiệp nói: “Tôi sợ lắm…”
Giọng nói vừa mềm mại vừa êm đềm, pha theo chút run rẩy, những ai nghe thấy giọng điệu này tuyệt đối không phát hiện ra chút sơ hở nào.
Địch Cận Duật nhíu mày.
Ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong nhà kho nhiều, Địch Cận Duật đối diện với đôi mắt ngập tràn bất lực và tội nghiệp chìm trong bóng đêm của Khương Tô, đôi mắt hơi híp lại.
Sau một lúc lâu, Địch Cận Duật lạnh lùng nói:
“Một lát nữa cho dù nhìn thấy cái gì cũng không được lên tiếng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bước về phía trước, nắm chặt góc áo của người đàn ông.
Địch Cận Duật cúi đầu nhìn thoáng qua: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi sợ lắm…”
“…”
Ban đầu Địch Cận Duật định nhắc nhở cô gái theo sau mình bước chân nhẹ một chút, nhưng rồi phát hiện ra khi cô gái đi trên mặt đất sẽ không phát ra bất kỳ tiếng động nào…
Người dám đi một mình trong sân trường đã mất ba mạng người vào giờ này, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì cô gái này tuyệt đối không sợ hãi như biểu hiện bên ngoài của cô.
Tròng mắt đen của Địch Cận Duật lóe lên một tia u ám…
Lúc này Khương Tô cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ người đàn ông này cũng được trường học mời đến bắt quỷ? Nếu không thì vừa rồi anh sẽ không xuất hiện đúng lúc như vậy, cũng có thể dễ dàng phát hiện ra vừa rồi anh đã cảm nhận được sự tồn tại của con ác quỷ kia, hơn nữa có thể thấy bây giờ anh đang truy lùng tung tích của nó.
Chẳng lẽ là người trong nghề thật?
Hai người đi cùng nhau, nhưng lại ôm suy nghĩ khác nhau.
Sáng nay sau khi tên đạo sĩ kia chết, các giáo viên trong trường cũng cảm thấy sợ hãi, lần lượt chuyển ra khỏi ký túc xá.
Trời đêm không một ngôi sao, cả ngôi trường yên tĩnh đến đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tô cùng đi theo Địch Cận Duật đến khu vực thi công, cô bị Địch Cận Duật dẫn đến trốn phía sau cây cột, đứng từ xa nhìn về phía bên kia.
Khương Tô nhìn thấy cái bóng đen đang phẫn nộ đi một vòng rồi một vòng trên mặt đất khu công trường, sau đó dần dần ẩn vào phần đất mà sáng nay cô đã từng đứng, đôi mắt mèo hơi lóe lên tia sáng âm u của cô khẽ híp lại, quả nhiên đó là hang ổ của nó.
Cùng lúc đó Địch Cận Duật cũng cảm nhận được hơi thở kia đã biến mất.
“Chú đang nhìn cái gì vậy?” Khương Tô ra vẻ ngây thơ hỏi.
Địch Cận Duật xoay người lại: “Rốt cuộc cô là ai?”
Khương Tô thả lỏng góc áo của anh ra, nghiêng đầu: “Chú thì sao? Chú là ai?”
“Tôi là cảnh sát.”
Khương Tô chớp mắt: “Tôi là học sinh trong trường.”
Địch Cận Duật híp mắt: “Ồ? Tên gì, lớp nào, chủ nhiệm lớp tên gì?”
Khương Tô: “…”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro