Bà Hoắc Muốn Ly...
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Ngày hôm sau.
Lúc Tô Loan Loan mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
“A!”
Cô vừa cử động một chút liền thấy hoa mắt, cảm thấy đau muốn chết, cơ thể như sắp gục ngã đến nơi…
Đột nhiên cửa phòng mở ra, tên đầu sỏ phạm tội đi từ bên ngoài vào.
Anh đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, giờ anh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được là phẳng phiu, tinh thần có vẻ vô cùng sảng khoái, tác phong nhanh nhẹn, linh hoạt.
Tô Loan Loan cứ nằm trên giường như người bệnh sắp chết, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Cạnh Thâm nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình cuộn tròn như chiếc bánh tét liền hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, quan tâm.
Đúng là đạo đức giả!
Anh tiến về phía trước rồi giơ tay ra, bàn tay còn chưa chạm được vào mặt Tô Loan Loan thì đã bị đánh bay.
Nhưng bởi vì cử động quá mạnh nên Tô Loan Loan khẽ kêu đau một tiếng, sau đó cô chống tay ngồi dậy, đau đến mức nước mắt đã chảy lưng tròng.
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Còn không nghiêm trọng được hả?” Tô Loan Loan cứ như đang hét lên: “Đều tại anh hết!”
“... Anh biết.”
“Biết mà anh còn đối xử với tôi như vậy à? Anh có còn là con người không?”
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi có tác dụng gì chứ?”
Tô Loan Loan càng nói thì càng không kìm được nước mắt.
Cô đã sống trên đời này được hai mươi năm rồi nhưng chưa bao giờ cô phải chịu tủi thân như thế này cả!
Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô với vẻ mặt hơi khó xử.
Thật lâu sau anh mới chậm rãi lên tiếng: “Xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu của em…”
“Anh ngậm mồm lại!”
Hoắc Cạnh Thâm: “...”
Xấu hổ như vậy sao?
k
Khuôn mặt Tô Loan Loan lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng không nhịn được nữa mà bĩu môi, sau đó “òa” một tiếng rồi bật khóc.
Hoắc Cạnh Thâm: “...”
Lúc này Tô Loan Loan thực sự cảm thấy hối hận rồi.
Kích động gì cơ chứ?
Báo thù gì chứ?
Kết hôn gì chứ?
Lấy ai cơ chứ?
Cô cảm thấy mình là một đứa đầu đất xui xẻo!
Chỉ vì kích động muốn báo thù tên cặn bã kia mà cô đã gả cho một người đàn ông cô không hề quen biết.
Giờ thì hay rồi, biết người biết mặt nhưng đâu biết lòng! Đúng là mất cả chì lẫn chài mà!
Giờ cô chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân này chính là một mảng đen tối, tương lai sẽ càng khó khăn hơn nữa, cô muốn ly hôn…
Hoắc Cạnh Thâm cầm khăn giấy định lau nước mắt giúp cô, nhưng còn chưa chạm được vào mặt cô thì đã bị hất ra.
“Cút đi! Không cần anh ra vẻ tốt bụng!”
Hoắc Cạnh Thâm chỉ đành an ủi: “Ừm, là anh không tốt.”
Anh thừa nhận đúng là mình… làm ẩu rồi.
*
Hoắc Cạnh Thâm ung dung đi xuống tầng một mình.
Bởi vì mấy ngày nay trong nhà có trẻ con nên thím Lưu đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng từ hai tiếng trước.
Phó Tử Dương nhìn bóng lưng của anh, dùng chất giọng trẻ con của mình hỏi: “Chú Hoắc, thím nhỏ đâu rồi ạ?”
“Chúng ta ăn trước đi.”
“Thím nhỏ còn đang ngủ sao?” Phó Tử Dương chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình: “Do hôm qua mệt quá ạ?”
“Ừm.” Hoắc Cạnh Thâm cầm tách cà phê, mặt không hề biến sắc nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thím Lưu đứng một bên: “Khụ khụ khụ.”
**
Sau khi đuổi Hoắc Cạnh Thâm đi, vì dùng sức quá mạnh nên Tô Loan Loan đã vô tình làm mình đau, lúc bước đi cô cảm giác như mình bị tàn phế rồi.
Cô khập khễnh bước vào trong phòng tắm, sau khi tắm nước nóng xong thì mới cảm giác thoải mái hơn một chút.
Quay trở lại phòng ngủ.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ với đôi mắt sưng vù vì khóc ở trong gương, nhớ đến mấy lời vô liêm sỉ mà Hoắc Cạnh Thâm nói vừa nãy mà thầm cảm thấy chua xót, suýt chút nữa là lại rơi nước mắt.
Số nước mắt từ hôm qua đến giờ còn nhiều hơn số nước mắt trong mười năm nay của cô.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Tô Loan Loan bắt máy: “A lô.”
“Sao rồi, cục cưng Loan Loan, tình hình chiến đấu sao rồi hả, ha ha ha…” Mặc Duy Nhất ở đầu dây bên kia còn đang cười sằng sặc.
“...” Tô Loan Loan khịt mũi, thực sự là không muốn nói gì.
“Sao lại không nói gì? Không thuận lợi sao? Chẳng lẽ tổng giám đốc Hoắc nhà cậu không thích quà tớ tặng à? Không thể nào! Tớ đặc biệt chọn màu hồng, lại còn là mẫu bốc lửa mới nhất nữa đấy.”
Tô Loan Loan ngẩn người, nhớ lại bộ đồ ngủ tối hôm qua.
“Bộ đó là của cậu tặng sao?”
“Đúng vậy, không phải mấy tên trai thẳng thích màu hồng sao? Tiểu Bạch nhà tớ cực thích tớ mặc đồ màu hồng đó. Đừng nói với tớ tổng giám đốc Hoắc nhà cậu không thích nha? Chẳng lẽ là… anh ấy thích màu đen sao? Hay là trắng?”
Tô Loan Loan: “...”
Lúc Tô Loan Loan mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
“A!”
Cô vừa cử động một chút liền thấy hoa mắt, cảm thấy đau muốn chết, cơ thể như sắp gục ngã đến nơi…
Đột nhiên cửa phòng mở ra, tên đầu sỏ phạm tội đi từ bên ngoài vào.
Anh đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, giờ anh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được là phẳng phiu, tinh thần có vẻ vô cùng sảng khoái, tác phong nhanh nhẹn, linh hoạt.
Tô Loan Loan cứ nằm trên giường như người bệnh sắp chết, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Cạnh Thâm nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình cuộn tròn như chiếc bánh tét liền hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, quan tâm.
Đúng là đạo đức giả!
Anh tiến về phía trước rồi giơ tay ra, bàn tay còn chưa chạm được vào mặt Tô Loan Loan thì đã bị đánh bay.
Nhưng bởi vì cử động quá mạnh nên Tô Loan Loan khẽ kêu đau một tiếng, sau đó cô chống tay ngồi dậy, đau đến mức nước mắt đã chảy lưng tròng.
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Còn không nghiêm trọng được hả?” Tô Loan Loan cứ như đang hét lên: “Đều tại anh hết!”
“... Anh biết.”
“Biết mà anh còn đối xử với tôi như vậy à? Anh có còn là con người không?”
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi có tác dụng gì chứ?”
Tô Loan Loan càng nói thì càng không kìm được nước mắt.
Cô đã sống trên đời này được hai mươi năm rồi nhưng chưa bao giờ cô phải chịu tủi thân như thế này cả!
Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô với vẻ mặt hơi khó xử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật lâu sau anh mới chậm rãi lên tiếng: “Xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu của em…”
“Anh ngậm mồm lại!”
Hoắc Cạnh Thâm: “...”
Xấu hổ như vậy sao?
k
Khuôn mặt Tô Loan Loan lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng không nhịn được nữa mà bĩu môi, sau đó “òa” một tiếng rồi bật khóc.
Hoắc Cạnh Thâm: “...”
Lúc này Tô Loan Loan thực sự cảm thấy hối hận rồi.
Kích động gì cơ chứ?
Báo thù gì chứ?
Kết hôn gì chứ?
Lấy ai cơ chứ?
Cô cảm thấy mình là một đứa đầu đất xui xẻo!
Chỉ vì kích động muốn báo thù tên cặn bã kia mà cô đã gả cho một người đàn ông cô không hề quen biết.
Giờ thì hay rồi, biết người biết mặt nhưng đâu biết lòng! Đúng là mất cả chì lẫn chài mà!
Giờ cô chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân này chính là một mảng đen tối, tương lai sẽ càng khó khăn hơn nữa, cô muốn ly hôn…
Hoắc Cạnh Thâm cầm khăn giấy định lau nước mắt giúp cô, nhưng còn chưa chạm được vào mặt cô thì đã bị hất ra.
“Cút đi! Không cần anh ra vẻ tốt bụng!”
Hoắc Cạnh Thâm chỉ đành an ủi: “Ừm, là anh không tốt.”
Anh thừa nhận đúng là mình… làm ẩu rồi.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Cạnh Thâm ung dung đi xuống tầng một mình.
Bởi vì mấy ngày nay trong nhà có trẻ con nên thím Lưu đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng từ hai tiếng trước.
Phó Tử Dương nhìn bóng lưng của anh, dùng chất giọng trẻ con của mình hỏi: “Chú Hoắc, thím nhỏ đâu rồi ạ?”
“Chúng ta ăn trước đi.”
“Thím nhỏ còn đang ngủ sao?” Phó Tử Dương chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình: “Do hôm qua mệt quá ạ?”
“Ừm.” Hoắc Cạnh Thâm cầm tách cà phê, mặt không hề biến sắc nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thím Lưu đứng một bên: “Khụ khụ khụ.”
**
Sau khi đuổi Hoắc Cạnh Thâm đi, vì dùng sức quá mạnh nên Tô Loan Loan đã vô tình làm mình đau, lúc bước đi cô cảm giác như mình bị tàn phế rồi.
Cô khập khễnh bước vào trong phòng tắm, sau khi tắm nước nóng xong thì mới cảm giác thoải mái hơn một chút.
Quay trở lại phòng ngủ.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ với đôi mắt sưng vù vì khóc ở trong gương, nhớ đến mấy lời vô liêm sỉ mà Hoắc Cạnh Thâm nói vừa nãy mà thầm cảm thấy chua xót, suýt chút nữa là lại rơi nước mắt.
Số nước mắt từ hôm qua đến giờ còn nhiều hơn số nước mắt trong mười năm nay của cô.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Tô Loan Loan bắt máy: “A lô.”
“Sao rồi, cục cưng Loan Loan, tình hình chiến đấu sao rồi hả, ha ha ha…” Mặc Duy Nhất ở đầu dây bên kia còn đang cười sằng sặc.
“...” Tô Loan Loan khịt mũi, thực sự là không muốn nói gì.
“Sao lại không nói gì? Không thuận lợi sao? Chẳng lẽ tổng giám đốc Hoắc nhà cậu không thích quà tớ tặng à? Không thể nào! Tớ đặc biệt chọn màu hồng, lại còn là mẫu bốc lửa mới nhất nữa đấy.”
Tô Loan Loan ngẩn người, nhớ lại bộ đồ ngủ tối hôm qua.
“Bộ đó là của cậu tặng sao?”
“Đúng vậy, không phải mấy tên trai thẳng thích màu hồng sao? Tiểu Bạch nhà tớ cực thích tớ mặc đồ màu hồng đó. Đừng nói với tớ tổng giám đốc Hoắc nhà cậu không thích nha? Chẳng lẽ là… anh ấy thích màu đen sao? Hay là trắng?”
Tô Loan Loan: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro