Chương 399
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Rửa sạch trái cây, hai người trở lại phòng bệnh, những người kia vốn dĩ còn đang nói chuyện liền lập tức trở nên im lặng.
Dù gì đề tài nói chuyện cũng mang chút thô tục, không tiện nói ở trước mặt phụ nữ.
Nhìn thấy Thời Hoan bưng một đĩa dâu tây lớn, Nam Cung Từ vừa đưa tay muốn lấy, liền bị Chử Tu Hoàng quát bảo ngừng lại: "Đó là trái cây của tôi!"
Nam Cung Từ đành âm thầm thu cái móng vuốt nhỏ của mình về: "..."
Anh hai là quỷ nhỏ mọn, hừ.
Thời Hoan bưng đĩa trái cây đến cái bàn di động trước phòng bệnh, nhìn mọi người một cái rồi nói: "Tôi đi rửa thêm mấy trái cây khác."
"Được đó được đó, thư ký Thời, cô là tốt nhất." Nam Cung Từ vui vẻ, có trái cây ăn rồi.
Ai ngờ Chử Tu Hoàng lại nói: "Cô ấy là thư ký của tôi."
Nam Cung Từ lần nữa: "..."
Đm, cái này rõ ràng là muốn chiếm hữu, nhất định là vậy!
Thế là liền nhìn thấy Chử Tu Hoàng ngồi ở đó như Hoàng đế, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Thư ký Thời, cô đút cho tôi."
Khóe mắt Thời Hoan nhanh chóng nhếch một cái: "Cậu Chử, hình như anh không có bị thương ở tay?"
"Tôi mỏi tay không được sao, cô đút tôi."
Thời Hoan đành đi qua, lấy cái nĩa xiên một quả dâu tây bỏ vào trong miệng anh ta.
Chử Tu Hoàng híp đôi mắt phượng: "Ừm, ngọt thật."
Thời Hoan: "..."
Tô Loan Loan ở bên cạnh liền nghĩ đến lời trước đó Hoắc Cạnh Thâm nói, anh nói, Chử Tu Hoàng là tự mình làm bị thương.
Bây giờ lại nói mỏi tay...
Trước mắt trong phút chốc diễn thành một vở kịch lớn, hai người Chử Tu Hoàng và Lục Thầm Vũ đang cấu xé lẫn nhau đến mỏi tay, đến biến thành tro bụi, đến nằm viện...
Mẹ ơi!
Lại làm chuyện gay đến nằm viện, lợi hại rồi anh của tôi!
Tô Loan Loan cảm thấy mình đã không thể nào nhìn thẳng hai người đó nữa rồi.
Chồng, tôi muốn về trường...
Tô Loan Loan tha thiết mong chờ nhìn Hoắc Cạnh Thâm, hi vọng anh sẽ hiểu ám chỉ của mình, ai ngờ...
Hoắc Cạnh Thâm ngước mặt lên: "Bảo bối cũng muốn ăn dâu tây sao?"
Anh còn nhớ, con nhóc này thích nhất chính là... những thứ vị dâu tây!
Tô Loan Loan: "..."
Giời ạ!
Thật sự không hề ăn ý!
Cũng may là lúc này trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Rất nhanh, cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra, người đầu tiên xông vào chính là ông cụ Chử, phía sau lại ồ ạt tràn vào một đám người, toàn bộ đều là người nhà họ Chử.
Có người quen cũng có người không quen.
Tô Loan Loan nhìn một vòng, chỉ biết mỗi Chử Thế Ngô và Chử Tịnh Di.
Lúc nhìn thấy cô, Chử Tịnh Di mím đôi môi đỏ, sau đó lạnh lùng dời tầm mắt.
"Đại ca, chị dâu nhỏ." Chử Thế Ngô thì rất lễ phép mà chào hỏi.
Tô Loan Loan nhớ đến Ngô Anh ở trên lớp, lần trước từ khi ăn cơm xong, hình như có ý với cậu ta, vẫn luôn tìm cô xin wechat của Chử Thế Ngô, liền hỏi: "Wechat của anh là gì?"
Chử Thế Ngô không ngờ chị dâu nhỏ lại muốn thêm wechat của cậu ta, theo bản năng liếc mắt nhìn Hoắc Cạnh Thâm.
Tô Loan Loan cau mày: "Anh nhìn anh ấy làm gì?"
Chử Thế Ngô hốt hoảng, chống lấy ánh mắt cảnh cáo u ám của người nào đó, gian nan lấy điện thoại ra: "Chị dâu nhỏ, tôi quét của cô nhé."
"Được thôi." Tô Loan Loan cũng lấy điện thoại ra.
Đợi hai người kết bạn wechat rồi, giọng nói của Hoắc Cạnh Thâm vang lên: "Thế Ngô, cậu ra đây với tôi một chuyến."
Vẻ mặt Tô Loan Loan ngơ ngác.
Vẻ mặt Chử Thế Ngô thì lại đau khổ.
Giời ạ, nếu biết Hoắc Cạnh Thâm cũng ở phòng bệnh này, đánh chết cậu ta cũng không cùng bố mẹ đến đây thăm đại ca nữa.
Lần trước bị gọi đi ăn cơm cùng mấy người bạn học nữ,rồi lại lái xe đưa bọn họ về ký túc xá, một người trong đó tên Ngô Anh mấy ngày nay cứ đến ký túc xá nam tìm cậu ta, nếu không thì tới phòng học, có một lần bị cô ta bắt được, sống chết đòi thêm wechat...
Vì vậy bây giờ cậu ta nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm liền sợ!
Tô Loan Loan ngồi ở trên ghế sofa đợi một lúc liền đứng dậy rời đi.
Bởi vì ông cụ Chử cứ ở đó hỏi cháu trai bị bệnh gì, nhưng Chử Tu Hoàng nhất quyết không nói.
Càng không nói, người nhà họ Chử càng sốt ruột, càng sốt ruột, lời nói liền càng dày đặc.
Thế là cả căn phòng đều là tiếng các trưởng bối nói liên miên cằn nhằn.
...
Tô Loan Loan đi ra bên ngoài, đúng lúc Hoắc Cạnh Thâm và Chử Thế Ngô đi từ phía hành lang đối diện đến.
"Lời tôi nói lúc nãy..."
"Nhờ rồi nhớ hết rồi." Chử Thế Ngô liên tục bảo đảm.
Đm.
Chẳng qua chỉ là thêm wechat với chị dâu nhỏ, đại ca liền đề phòng cậu ta như phòng tặc.
Cái gì mà kính già yêu trẻ đều nói ra hết rồi...
Rõ ràng chị dâu nhỏ còn nhỏ hơn cậu ta một tuổi!
Hoắc Cạnh Thâm nhếch mày một cái: "Tôi đưa chị dâu của cậu trở về trước, giúp tôi nói một tiếng với ông cụ."
"Được, tạm biệt đại ca, tạm biệt chị dâu nhỏ!" Chử Thế Ngô cứ như tiễn ôn thần, không ngừng vẫy tay tạm biệt.
Đi nhanh lên đi!
**
Vào thang máy, Tô Loan Loan không nhịn được hỏi anh: "Anh đã nói gì với cậu ấy vậy?"
Dọa con người ta thành như thể...
Khuôn mặt nhỏ còn trắng bệch lên...
"Không có gì." Hoắc Cạnh Thâm nắm đôi tay nhỏ của cô: "Chỉ là dạy cậu ta một chút đạo lý làm người."
Tô Loan Loan vừa muốn nói chuyện, thang máy ở tầng tiếp theo mở ra rồi, một người phụ nữ đi vào từ bên ngoài.
Sau khi ấn vào tầng mười, cô ta liền không ngừng nói chuyện với đầu dây điện thoại bên kia: "Mẹ tớ nhớ nằm lòng tên cậu và Diệp Bắc rồi. Bác sĩ nói bà không thể bị kích thích, tớ không muốn để bà ấy biết chuyện tớ bị Diệp Bắc cắm sừng, bố tớ năm đó chính vì như vậy mà ly hôn với bà ấy, hôm đó cậu cũng nhìn thấy rồi, phản ứng của bà lúc đó rất kích động, bà không phải cố ý đâu..."
Tô Loan Loan: "..."
Hóa ra là như vậy sao?
"Bây giờ mẹ tớ nằm viện rồi..." Điền Dã nói rồi, khóc lên: "Hôm đó tớ thật sự chỉ muốn kêu cậu đến dỗ dành bà, sợ cậu không đồng ý nên trước đó mới không nói với cậu, Dạ Bạch, cậu tha thứ cho tớ lần này được không?”
Thang máy đến tầng mười, cô ta lập tức đi ra ngoài.
Tô Loan Loan cố ý liếc mắt nhìn.
Tầng mười, hình như là khoa tâm thần?
Mặc Tiểu Sắc lại chọc phải nhân vật thần tiên gì rồi?
**
Biệt thự vịnh Lệ Thủy.
Phòng sách.
Nhìn thấy đã đến tám giờ, Trần Cẩm nói: "Cô làm mấy bài tập này đi."
"Được." Mặc Duy Nhất ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Cẩm bưng ly đồ uống nóng trên bàn lên, vừa uống vừa nhìn về phía Mặc Duy Nhất.
Ánh đèn màu da cam chiếu xuống từ đỉnh đầu, Mặc Duy Nhất cúi đầu, hàng lông mi dài cong lên, trên khuôn mặt tràn đầy collagen, tinh xảo đẹp đẽ đến gần như không chút tì vết.
Quả thực là rất đẹp, cũng rất hợp với chồng cô.
Trong đầu Trần Cẩm xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Từ lần trước nhìn thoáng qua, mấy ngày nay, cô ta không còn gặp lại người tên Tiểu Bạch đó nữa.
Anh ta dường như thật sự rất bận.
Cũng đúng, phải nuôi một cô vợ xinh đẹp lại yêu kiều như vậy, quả thật phải bận.
Trong lòng Trần Cẩm dần dâng lên một loại cảm xúc tương tự như xem thường.
Cô ta đã dạy Mặc Duy Nhất được một tháng rồi, nhưng mà... Thật sự là quá ngốc!
Rõ ràng bây giờ đã học năm ba, tại sao chương trình học căn bản của năm nhất và năm hai cô đều không biết làm?
Còn muốn thi cuối kỳ lọt vào top mười của trường, quả thực là nói mơ giữa ban ngày!
Nếu không phải tiền lương của công việc dạy kèm này thực sự quá cao, người giúp việc ở đây lại đối với cô ta rất tốt, mỗi tối còn có xe sang đặc biệt đưa cô ta về nhà... Trước đây Trần Cẩm suýt chút nữa đã muốn từ chức.
Cô ta không chịu đựng được học sinh quá ngốc.
Hơn nữa điều càng khiến cô ta chán ghét là Mặc Duy Nhất còn rất chăm chỉ, chỉ cần có câu nào không biết, liền hỏi cô ta một lần rồi lại một lần.
Có lần cô ta dạy không hiểu, thời gian tan học lại đến rồi, liền thuận nói một câu có thể gửi tin nhắn wechat hỏi cô ta vào ban ngày, kết quả sau này, mỗi ngày cô ta đều nhận được tin nhắn của Mặc Duy Nhất.
Thật sự rất phiền.
Cô ta không hiểu tên Tiểu Bạch đó rốt cuộc nhìn trúng cô ở điểm nào? Bởi vì xinh đẹp sao? Ăn hại cũng không sao?
Trần Cẩm đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài truyền đến tiếng động cơ.
Mặc Duy Nhất cũng ngẩng đầu lên, giọng nói hơn hở: "Có phải Tiểu Bạch trở về rồi không?"
Trần Cẩm gõ bàn: "Nghiêm túc làm bài."
Mặc Duy Nhất cắn ngòi bút, đành nhẫn nại, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Trần Cẩm lại nói: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại, cô giải xong đề rồi kêu tôi."
"Được."
**
Trần Cẩm đi ra bên ngoài, vừa đóng cửa phòng sách lại, liền nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến.
Xoay người nhìn sáng, Tiêu Dạ Bạch đã đi vào biệt thự, đang thay giày ở cửa ra vào.
Ánh đèn ở cửa ra vào chiếu vào người anh ta, phảng phất như xung quanh anh ta được bào chùm bởi một tầng hào quang nhàn nhạt, anh ta cúi đầu, ngũ quan khôi ngô vì thế liền trở nên ôn hòa rất nhiều.
Khi nhìn thấy Trần Cẩm đang đứng ở phòng khách, trên mặt Tiêu Dạ Bạch cũng không có biểu hiện to tát gì, chỉ gật đầu với cô ta một cái.
Trần Cẩm lập tức ngơ ngác, vội vàng cúi đầu một cái: "Chào anh."
"Cậu Tiêu." Lúc này giọng nói của thím Chu vang lên: "Có bưu phẩm của cậu."
Hoá ra anh ta họ Tiêu, Tiêu cái gì Bạch đây? Trong lòng Trần Cẩm lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Thím Chu lấy mấy kiện hàng dưới bàn đưa cho Tiêu Dạ Bạch: "Hình như là từ nước Mỹ gửi đến."
"Được." Tiêu Dạ Bạch nhận lấy kiện hàng, liếc mắt nhìn, rồi đi về phía phòng sách.
Trần Cẩm đang đứng ở trước cửa phòng khách, theo từng bước tiến đến gần anh ta, tim đập càng lúc càng nhanh, chóp mũi dường như còn ngửi được một mùi thuốc lá nhàn nhạt...
Nhưng không đợi cô ta phản ứng lại, Tiêu Dạ Bạch cứ như đột nhiên ý thức được gì đó, đột nhiên xoay người, rồi đi lên trên lầu,
Trần Cẩm đứng ở đó, thất vọng như mất đi thứ gì đó.
**
Lại quay trở lại phòng khách, Mặc Duy Nhất vẫn còn đang phấn khởi chiến đấu với bài tập.
Cuối cùng cũng đã làm xong hết, cô háo hức đưa bài tập cho Trần Cẩm, kết quả là nhìn thấy Trần Cẩm cầm lấy bút mực đỏ gạch chéo một cái rồi lại một cái.
Trên mặt của Mặc Duy Nhất đỏ dần.
Từng lớp từng lớp, càng lúc càng đậm.
Đến cuối cùng là một lớp nóng hổi.
"Không tệ, lần này đúng được hai câu." Kiểm tra hết toàn bộ, Trần Cẩm nói,
Mặc Duy Nhất còn có chút không dám tin: Cô Trần, tôi chỉ làm đúng hai câu sao?"
Tổng cộng có hai mươi câu, cô ấy chỉ làm đúng hai câu, cái này...
Mặc Duy Nhất cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Dù gì đề tài nói chuyện cũng mang chút thô tục, không tiện nói ở trước mặt phụ nữ.
Nhìn thấy Thời Hoan bưng một đĩa dâu tây lớn, Nam Cung Từ vừa đưa tay muốn lấy, liền bị Chử Tu Hoàng quát bảo ngừng lại: "Đó là trái cây của tôi!"
Nam Cung Từ đành âm thầm thu cái móng vuốt nhỏ của mình về: "..."
Anh hai là quỷ nhỏ mọn, hừ.
Thời Hoan bưng đĩa trái cây đến cái bàn di động trước phòng bệnh, nhìn mọi người một cái rồi nói: "Tôi đi rửa thêm mấy trái cây khác."
"Được đó được đó, thư ký Thời, cô là tốt nhất." Nam Cung Từ vui vẻ, có trái cây ăn rồi.
Ai ngờ Chử Tu Hoàng lại nói: "Cô ấy là thư ký của tôi."
Nam Cung Từ lần nữa: "..."
Đm, cái này rõ ràng là muốn chiếm hữu, nhất định là vậy!
Thế là liền nhìn thấy Chử Tu Hoàng ngồi ở đó như Hoàng đế, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Thư ký Thời, cô đút cho tôi."
Khóe mắt Thời Hoan nhanh chóng nhếch một cái: "Cậu Chử, hình như anh không có bị thương ở tay?"
"Tôi mỏi tay không được sao, cô đút tôi."
Thời Hoan đành đi qua, lấy cái nĩa xiên một quả dâu tây bỏ vào trong miệng anh ta.
Chử Tu Hoàng híp đôi mắt phượng: "Ừm, ngọt thật."
Thời Hoan: "..."
Tô Loan Loan ở bên cạnh liền nghĩ đến lời trước đó Hoắc Cạnh Thâm nói, anh nói, Chử Tu Hoàng là tự mình làm bị thương.
Bây giờ lại nói mỏi tay...
Trước mắt trong phút chốc diễn thành một vở kịch lớn, hai người Chử Tu Hoàng và Lục Thầm Vũ đang cấu xé lẫn nhau đến mỏi tay, đến biến thành tro bụi, đến nằm viện...
Mẹ ơi!
Lại làm chuyện gay đến nằm viện, lợi hại rồi anh của tôi!
Tô Loan Loan cảm thấy mình đã không thể nào nhìn thẳng hai người đó nữa rồi.
Chồng, tôi muốn về trường...
Tô Loan Loan tha thiết mong chờ nhìn Hoắc Cạnh Thâm, hi vọng anh sẽ hiểu ám chỉ của mình, ai ngờ...
Hoắc Cạnh Thâm ngước mặt lên: "Bảo bối cũng muốn ăn dâu tây sao?"
Anh còn nhớ, con nhóc này thích nhất chính là... những thứ vị dâu tây!
Tô Loan Loan: "..."
Giời ạ!
Thật sự không hề ăn ý!
Cũng may là lúc này trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Rất nhanh, cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra, người đầu tiên xông vào chính là ông cụ Chử, phía sau lại ồ ạt tràn vào một đám người, toàn bộ đều là người nhà họ Chử.
Có người quen cũng có người không quen.
Tô Loan Loan nhìn một vòng, chỉ biết mỗi Chử Thế Ngô và Chử Tịnh Di.
Lúc nhìn thấy cô, Chử Tịnh Di mím đôi môi đỏ, sau đó lạnh lùng dời tầm mắt.
"Đại ca, chị dâu nhỏ." Chử Thế Ngô thì rất lễ phép mà chào hỏi.
Tô Loan Loan nhớ đến Ngô Anh ở trên lớp, lần trước từ khi ăn cơm xong, hình như có ý với cậu ta, vẫn luôn tìm cô xin wechat của Chử Thế Ngô, liền hỏi: "Wechat của anh là gì?"
Chử Thế Ngô không ngờ chị dâu nhỏ lại muốn thêm wechat của cậu ta, theo bản năng liếc mắt nhìn Hoắc Cạnh Thâm.
Tô Loan Loan cau mày: "Anh nhìn anh ấy làm gì?"
Chử Thế Ngô hốt hoảng, chống lấy ánh mắt cảnh cáo u ám của người nào đó, gian nan lấy điện thoại ra: "Chị dâu nhỏ, tôi quét của cô nhé."
"Được thôi." Tô Loan Loan cũng lấy điện thoại ra.
Đợi hai người kết bạn wechat rồi, giọng nói của Hoắc Cạnh Thâm vang lên: "Thế Ngô, cậu ra đây với tôi một chuyến."
Vẻ mặt Tô Loan Loan ngơ ngác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Chử Thế Ngô thì lại đau khổ.
Giời ạ, nếu biết Hoắc Cạnh Thâm cũng ở phòng bệnh này, đánh chết cậu ta cũng không cùng bố mẹ đến đây thăm đại ca nữa.
Lần trước bị gọi đi ăn cơm cùng mấy người bạn học nữ,rồi lại lái xe đưa bọn họ về ký túc xá, một người trong đó tên Ngô Anh mấy ngày nay cứ đến ký túc xá nam tìm cậu ta, nếu không thì tới phòng học, có một lần bị cô ta bắt được, sống chết đòi thêm wechat...
Vì vậy bây giờ cậu ta nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm liền sợ!
Tô Loan Loan ngồi ở trên ghế sofa đợi một lúc liền đứng dậy rời đi.
Bởi vì ông cụ Chử cứ ở đó hỏi cháu trai bị bệnh gì, nhưng Chử Tu Hoàng nhất quyết không nói.
Càng không nói, người nhà họ Chử càng sốt ruột, càng sốt ruột, lời nói liền càng dày đặc.
Thế là cả căn phòng đều là tiếng các trưởng bối nói liên miên cằn nhằn.
...
Tô Loan Loan đi ra bên ngoài, đúng lúc Hoắc Cạnh Thâm và Chử Thế Ngô đi từ phía hành lang đối diện đến.
"Lời tôi nói lúc nãy..."
"Nhờ rồi nhớ hết rồi." Chử Thế Ngô liên tục bảo đảm.
Đm.
Chẳng qua chỉ là thêm wechat với chị dâu nhỏ, đại ca liền đề phòng cậu ta như phòng tặc.
Cái gì mà kính già yêu trẻ đều nói ra hết rồi...
Rõ ràng chị dâu nhỏ còn nhỏ hơn cậu ta một tuổi!
Hoắc Cạnh Thâm nhếch mày một cái: "Tôi đưa chị dâu của cậu trở về trước, giúp tôi nói một tiếng với ông cụ."
"Được, tạm biệt đại ca, tạm biệt chị dâu nhỏ!" Chử Thế Ngô cứ như tiễn ôn thần, không ngừng vẫy tay tạm biệt.
Đi nhanh lên đi!
**
Vào thang máy, Tô Loan Loan không nhịn được hỏi anh: "Anh đã nói gì với cậu ấy vậy?"
Dọa con người ta thành như thể...
Khuôn mặt nhỏ còn trắng bệch lên...
"Không có gì." Hoắc Cạnh Thâm nắm đôi tay nhỏ của cô: "Chỉ là dạy cậu ta một chút đạo lý làm người."
Tô Loan Loan vừa muốn nói chuyện, thang máy ở tầng tiếp theo mở ra rồi, một người phụ nữ đi vào từ bên ngoài.
Sau khi ấn vào tầng mười, cô ta liền không ngừng nói chuyện với đầu dây điện thoại bên kia: "Mẹ tớ nhớ nằm lòng tên cậu và Diệp Bắc rồi. Bác sĩ nói bà không thể bị kích thích, tớ không muốn để bà ấy biết chuyện tớ bị Diệp Bắc cắm sừng, bố tớ năm đó chính vì như vậy mà ly hôn với bà ấy, hôm đó cậu cũng nhìn thấy rồi, phản ứng của bà lúc đó rất kích động, bà không phải cố ý đâu..."
Tô Loan Loan: "..."
Hóa ra là như vậy sao?
"Bây giờ mẹ tớ nằm viện rồi..." Điền Dã nói rồi, khóc lên: "Hôm đó tớ thật sự chỉ muốn kêu cậu đến dỗ dành bà, sợ cậu không đồng ý nên trước đó mới không nói với cậu, Dạ Bạch, cậu tha thứ cho tớ lần này được không?”
Thang máy đến tầng mười, cô ta lập tức đi ra ngoài.
Tô Loan Loan cố ý liếc mắt nhìn.
Tầng mười, hình như là khoa tâm thần?
Mặc Tiểu Sắc lại chọc phải nhân vật thần tiên gì rồi?
**
Biệt thự vịnh Lệ Thủy.
Phòng sách.
Nhìn thấy đã đến tám giờ, Trần Cẩm nói: "Cô làm mấy bài tập này đi."
"Được." Mặc Duy Nhất ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Cẩm bưng ly đồ uống nóng trên bàn lên, vừa uống vừa nhìn về phía Mặc Duy Nhất.
Ánh đèn màu da cam chiếu xuống từ đỉnh đầu, Mặc Duy Nhất cúi đầu, hàng lông mi dài cong lên, trên khuôn mặt tràn đầy collagen, tinh xảo đẹp đẽ đến gần như không chút tì vết.
Quả thực là rất đẹp, cũng rất hợp với chồng cô.
Trong đầu Trần Cẩm xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ lần trước nhìn thoáng qua, mấy ngày nay, cô ta không còn gặp lại người tên Tiểu Bạch đó nữa.
Anh ta dường như thật sự rất bận.
Cũng đúng, phải nuôi một cô vợ xinh đẹp lại yêu kiều như vậy, quả thật phải bận.
Trong lòng Trần Cẩm dần dâng lên một loại cảm xúc tương tự như xem thường.
Cô ta đã dạy Mặc Duy Nhất được một tháng rồi, nhưng mà... Thật sự là quá ngốc!
Rõ ràng bây giờ đã học năm ba, tại sao chương trình học căn bản của năm nhất và năm hai cô đều không biết làm?
Còn muốn thi cuối kỳ lọt vào top mười của trường, quả thực là nói mơ giữa ban ngày!
Nếu không phải tiền lương của công việc dạy kèm này thực sự quá cao, người giúp việc ở đây lại đối với cô ta rất tốt, mỗi tối còn có xe sang đặc biệt đưa cô ta về nhà... Trước đây Trần Cẩm suýt chút nữa đã muốn từ chức.
Cô ta không chịu đựng được học sinh quá ngốc.
Hơn nữa điều càng khiến cô ta chán ghét là Mặc Duy Nhất còn rất chăm chỉ, chỉ cần có câu nào không biết, liền hỏi cô ta một lần rồi lại một lần.
Có lần cô ta dạy không hiểu, thời gian tan học lại đến rồi, liền thuận nói một câu có thể gửi tin nhắn wechat hỏi cô ta vào ban ngày, kết quả sau này, mỗi ngày cô ta đều nhận được tin nhắn của Mặc Duy Nhất.
Thật sự rất phiền.
Cô ta không hiểu tên Tiểu Bạch đó rốt cuộc nhìn trúng cô ở điểm nào? Bởi vì xinh đẹp sao? Ăn hại cũng không sao?
Trần Cẩm đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài truyền đến tiếng động cơ.
Mặc Duy Nhất cũng ngẩng đầu lên, giọng nói hơn hở: "Có phải Tiểu Bạch trở về rồi không?"
Trần Cẩm gõ bàn: "Nghiêm túc làm bài."
Mặc Duy Nhất cắn ngòi bút, đành nhẫn nại, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Trần Cẩm lại nói: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại, cô giải xong đề rồi kêu tôi."
"Được."
**
Trần Cẩm đi ra bên ngoài, vừa đóng cửa phòng sách lại, liền nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến.
Xoay người nhìn sáng, Tiêu Dạ Bạch đã đi vào biệt thự, đang thay giày ở cửa ra vào.
Ánh đèn ở cửa ra vào chiếu vào người anh ta, phảng phất như xung quanh anh ta được bào chùm bởi một tầng hào quang nhàn nhạt, anh ta cúi đầu, ngũ quan khôi ngô vì thế liền trở nên ôn hòa rất nhiều.
Khi nhìn thấy Trần Cẩm đang đứng ở phòng khách, trên mặt Tiêu Dạ Bạch cũng không có biểu hiện to tát gì, chỉ gật đầu với cô ta một cái.
Trần Cẩm lập tức ngơ ngác, vội vàng cúi đầu một cái: "Chào anh."
"Cậu Tiêu." Lúc này giọng nói của thím Chu vang lên: "Có bưu phẩm của cậu."
Hoá ra anh ta họ Tiêu, Tiêu cái gì Bạch đây? Trong lòng Trần Cẩm lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Thím Chu lấy mấy kiện hàng dưới bàn đưa cho Tiêu Dạ Bạch: "Hình như là từ nước Mỹ gửi đến."
"Được." Tiêu Dạ Bạch nhận lấy kiện hàng, liếc mắt nhìn, rồi đi về phía phòng sách.
Trần Cẩm đang đứng ở trước cửa phòng khách, theo từng bước tiến đến gần anh ta, tim đập càng lúc càng nhanh, chóp mũi dường như còn ngửi được một mùi thuốc lá nhàn nhạt...
Nhưng không đợi cô ta phản ứng lại, Tiêu Dạ Bạch cứ như đột nhiên ý thức được gì đó, đột nhiên xoay người, rồi đi lên trên lầu,
Trần Cẩm đứng ở đó, thất vọng như mất đi thứ gì đó.
**
Lại quay trở lại phòng khách, Mặc Duy Nhất vẫn còn đang phấn khởi chiến đấu với bài tập.
Cuối cùng cũng đã làm xong hết, cô háo hức đưa bài tập cho Trần Cẩm, kết quả là nhìn thấy Trần Cẩm cầm lấy bút mực đỏ gạch chéo một cái rồi lại một cái.
Trên mặt của Mặc Duy Nhất đỏ dần.
Từng lớp từng lớp, càng lúc càng đậm.
Đến cuối cùng là một lớp nóng hổi.
"Không tệ, lần này đúng được hai câu." Kiểm tra hết toàn bộ, Trần Cẩm nói,
Mặc Duy Nhất còn có chút không dám tin: Cô Trần, tôi chỉ làm đúng hai câu sao?"
Tổng cộng có hai mươi câu, cô ấy chỉ làm đúng hai câu, cái này...
Mặc Duy Nhất cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro