Hoãn Đám Cưới
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
“Em đỏ mặt cái gì chứ?”
Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô, đôi mắt hai mí cụp xuống lộ ra vẻ thâm thúy.
Sáng sớm cô gái nhỏ này cáu kỉnh nên lúc đi ra ngoài cũng không ăn diện gì mà chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản cùng với một chiếc quần jeans ngắn, lúc này anh mới thấy rõ dấu vết nhỏ kia trên cổ của cô.
Đôi lông mày anh tuấn của Hoắc Cạnh Thâm cau lại, trong lòng mềm nhũn, giọng nói cũng đột nhiên trở nên dịu dàng: “Đều là lỗi của anh, do anh đã quá mạnh tay.”
Tô Loan Loan không nói gì.
Thế nhưng trong lòng của cô lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Ai ngờ ngay sau đó.
“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Đậu xanh!
Tô Loan Loan tức đến mức gần như sắp nổ tung, cô buộc miệng: “Anh còn dám chạm vào tôi nữa thì tôi sẽ ly hôn với anh!”
Hoắc Cạnh Thâm nghe thấy vậy cũng chẳng hề tức giận.
Anh bế cô rời đi, mãi cho đến khi quay lại xe mới chầm chậm nói ra một câu: “Chỉ cần Hoắc Cạnh Thâm anh đã kết hôn thì sẽ không có ý định ly hôn.”
Tô Loan Loan: “…”
***
Nửa giờ sau, chiếc Bentley Mulsanne đã đến bệnh viện Nam Cung.
Cả quá trình Hoắc Cạnh Thâm luôn tự bế Tô Loan Loan xuống xe, lên lầu, đăng kí, chờ bác sĩ, xử lý miệng vết thương.
Chờ miệng vết thương được băng bó xong rồi, anh đột nhiên nói: “Anh đi lên lầu một lát, em ngoan ngoãn đợi anh ở đây, đừng có chạy lung tung.”
Tô Loan Loan liếc anh một cái.
Cô đã thành ra như thế này rồi còn có thể chạy lung tung đi đâu nữa? Không muốn sống nữa hay gì?
Sau khi người nào đó rời đi, Tô Loan Loan khập khiễng đi ra hành lang, tìm một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống nghịch điện thoại.
Thế nhưng rất nhanh sau đó liền có một vị khách không mời mà tới.
“Chị dâu?”
“Phải chị dâu không?”
“Ô kìa chị dâu!”
Trước mắt Tô Loan Loan tối sầm lại, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nam Cung Từ mặc áo blouse trắng đứng trước mặt.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh ta đảo xung quanh, giọng nói gợi đòn: “Ái chà, có chuyện gì đây? Sao chân lại bị thương thế?”
“Ờ.” Tô Loan Loan mặc kệ anh ta, đáp một tiếng rồi tiếp tục chơi điện thoại.
“Chậc chậc chậc, sao lại thành ra như thế này? Đại ca cũng thật là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả…”
Người khác thì sẽ không chú ý, nhưng Nam Cung Từ là một bác sĩ, tất nhiên giỏi nhất là quan sát tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ.
Ban nãy anh ta đã thấy Tô Loan Loan bước đi với tư thế kì quái từ xa, nhìn kỹ lại thì quả nhiên thấy được trên cổ cô có vết gì đó, chắc là hôm qua tên đàn ông già kia cuối cùng cũng về nước, sau đó làm đủ kiểu tàn phá, lại có thể làm cho chân người ta bị thương luôn, ha ha ha.
Nam Cung Từ rút điện thoại ra, nhanh chóng hướng về phía hai chân của cô rồi chụp “tách tách” một chút.
Tô Loan Loan giật mình ngẩng đầu lên hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“Không có gì, hề hề.”
Nụ cười của Nam Cung Từ quả thật có hơi bỉ ổi, trong lòng Tô Loan Loan sởn cả gai ốc, cô luôn cảm thấy con người này dù cho có khoác áo blouse trắng lên người cũng không giống người tốt tí nào, thậm chí còn là một tên biến thái điên khùng cuồng chân hay sao?
Cô vô thức co chân ra sau, ở trong mắt của Nam Cung Từ thì lại càng là giấu đầu hở đuôi.
“Đại ca đâu rồi?” Anh ta hỏi.
Tô Loan Loan tỏ vẻ cảnh giác: “Làm sao?”
Nam Cung Từ đột nhiên nhướn mày, cười đầy ẩn ý: “Không cần nói nữa, tôi đã biết rồi, tôi sẽ đi lên tìm anh ấy.”
Nói xong, anh ta liền chạy như bay rời đi.
Tô Loan Loan trợn mắt há hốc mồm.
Đây là cái kiểu bác sĩ gì vậy…
Chẳng có tí thận trọng chững chạc nào cả!
**
Nam Cung Từ đi vào thang máy, ấn nút đi thẳng xuống tầng tám.
Phụ khoa.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi thang máy, anh ta liền nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm vừa khéo bước ra từ một phòng làm việc.
“Đại ca, thật là trùng hợp quá, đúng lúc em tới đây kiểm tra phòng.” Nam Cung Từ giấu đầu lòi đuôi.
Bác sĩ khoa tim mạch đến phụ khoa kiểm tra phòng?
Hoắc Cạnh Thâm cũng lười trả lời, chỉ ấn nút thang máy.
“Tạm biệt đại ca, đại ca đi thong thả!” Nam Cung Từ cười híp mắt khua tay, đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, anh ta liền nhanh chóng xoay người bước vào phòng làm việc.
“Này tiên nữ nhỏ, mau nói cho tôi biết vừa nãy người đàn ông kia hỏi cái gì vậy?”
Nữ bác sĩ nhìn vẻ mặt hóng chuyện của phó viện trưởng: “Ấy…”
Thân là phó viện trưởng lại ngồi lê đôi mách như thế này liệu có ổn không?
**
Trong khu biệt thự, tại biệt thự nhà họ Hoắc.
Ở tầng một, cửa phòng làm việc mở ra, ông cụ Hoắc chống gậy bước ra đầu tiên, theo sau là Hình Quốc Chí và Hoắc Cầm Ngữ.
Ở trong phòng khách, Hình Ngộ Vân và Hình Tư Tình vốn đang ngồi liền lập tức đứng dậy, lần lượt gọi “ông ngoại”.
Ông cụ Hoắc lên tiếng, nói: “Việc hoãn lại đám cưới thì đợi ông nói với A Thâm sau.”
“Ông nó, ông nói thế là sao?” Bà cụ Hoắc hỏi.
“Chuyện này trước đó tôi đã từng nói, A Thâm cũng đã đồng ý rồi, vừa đúng lúc hiện giờ hai nhà Tô Hình muốn tổ chức đám cưới, chuyện vui của hai chị em nên tách ra tổ chức mới tốt.”
“…”
Bà cụ Hoắc nhíu mày, sau đó nhìn về phía Hoắc Cầm Ngữ nói: “Không phải trước đó nói là đính hôn sao? Sao bây giờ lại cuống cuồng đổi thành kết hôn rồi?”
Bà còn muốn tổ chức đám cưới cho A Thâm trước, ngày lành cũng đã chọn lựa xong xuôi rồi.
Hoắc Cầm Ngữ khẽ cười, nói: “Mẹ à, vốn dĩ con không muốn nói chuyện này ra bên ngoài, vì dù sao hiện giờ vẫn còn chưa đủ tháng.”
“Như vậy là có ý gì?”
“Bố mẹ sắp có một đứa chắt trai rồi!”
Nghe được tin tức này, bà cụ Hoắc liền vô cùng vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó bà liền lo nghĩ: “Không phải Tô Nghiên Nghiên kia mới mười tám tuổi hay sao?”
Hình Ngộ Vân không nói lời nào.
Hoắc Cầm Ngữ thở dài: “Không còn cách nào khác nữa, nếu Nghiên Nghiên đã có thai thì chắc chắn phải giữ lại, nhà họ Hình chúng con cũng không phải không nuôi nổi một đứa bé, hơn nữa, Ngộ Vân cũng hai lăm tuổi rồi, hai đứa nhỏ cũng đều có tình cảm với nhau, người nhà hai bên bàn bạc một chút liền quyết định tổ chức đám cưới luôn…”
Lúc này liền có một giọng nói phát ra từ sảnh: “Cậu cả, mợ cả.”
Bà cụ Hoắc liền lập tức đứng dậy: “Loan Loan tới rồi à.”
Ở bên cạnh, sắc mặt của Hình Tư Tình đột nhiên thay đổi.
Tại sao con khốn đó cũng đến đây thế?
Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô, đôi mắt hai mí cụp xuống lộ ra vẻ thâm thúy.
Sáng sớm cô gái nhỏ này cáu kỉnh nên lúc đi ra ngoài cũng không ăn diện gì mà chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản cùng với một chiếc quần jeans ngắn, lúc này anh mới thấy rõ dấu vết nhỏ kia trên cổ của cô.
Đôi lông mày anh tuấn của Hoắc Cạnh Thâm cau lại, trong lòng mềm nhũn, giọng nói cũng đột nhiên trở nên dịu dàng: “Đều là lỗi của anh, do anh đã quá mạnh tay.”
Tô Loan Loan không nói gì.
Thế nhưng trong lòng của cô lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Ai ngờ ngay sau đó.
“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Đậu xanh!
Tô Loan Loan tức đến mức gần như sắp nổ tung, cô buộc miệng: “Anh còn dám chạm vào tôi nữa thì tôi sẽ ly hôn với anh!”
Hoắc Cạnh Thâm nghe thấy vậy cũng chẳng hề tức giận.
Anh bế cô rời đi, mãi cho đến khi quay lại xe mới chầm chậm nói ra một câu: “Chỉ cần Hoắc Cạnh Thâm anh đã kết hôn thì sẽ không có ý định ly hôn.”
Tô Loan Loan: “…”
***
Nửa giờ sau, chiếc Bentley Mulsanne đã đến bệnh viện Nam Cung.
Cả quá trình Hoắc Cạnh Thâm luôn tự bế Tô Loan Loan xuống xe, lên lầu, đăng kí, chờ bác sĩ, xử lý miệng vết thương.
Chờ miệng vết thương được băng bó xong rồi, anh đột nhiên nói: “Anh đi lên lầu một lát, em ngoan ngoãn đợi anh ở đây, đừng có chạy lung tung.”
Tô Loan Loan liếc anh một cái.
Cô đã thành ra như thế này rồi còn có thể chạy lung tung đi đâu nữa? Không muốn sống nữa hay gì?
Sau khi người nào đó rời đi, Tô Loan Loan khập khiễng đi ra hành lang, tìm một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống nghịch điện thoại.
Thế nhưng rất nhanh sau đó liền có một vị khách không mời mà tới.
“Chị dâu?”
“Phải chị dâu không?”
“Ô kìa chị dâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mắt Tô Loan Loan tối sầm lại, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nam Cung Từ mặc áo blouse trắng đứng trước mặt.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh ta đảo xung quanh, giọng nói gợi đòn: “Ái chà, có chuyện gì đây? Sao chân lại bị thương thế?”
“Ờ.” Tô Loan Loan mặc kệ anh ta, đáp một tiếng rồi tiếp tục chơi điện thoại.
“Chậc chậc chậc, sao lại thành ra như thế này? Đại ca cũng thật là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả…”
Người khác thì sẽ không chú ý, nhưng Nam Cung Từ là một bác sĩ, tất nhiên giỏi nhất là quan sát tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ.
Ban nãy anh ta đã thấy Tô Loan Loan bước đi với tư thế kì quái từ xa, nhìn kỹ lại thì quả nhiên thấy được trên cổ cô có vết gì đó, chắc là hôm qua tên đàn ông già kia cuối cùng cũng về nước, sau đó làm đủ kiểu tàn phá, lại có thể làm cho chân người ta bị thương luôn, ha ha ha.
Nam Cung Từ rút điện thoại ra, nhanh chóng hướng về phía hai chân của cô rồi chụp “tách tách” một chút.
Tô Loan Loan giật mình ngẩng đầu lên hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“Không có gì, hề hề.”
Nụ cười của Nam Cung Từ quả thật có hơi bỉ ổi, trong lòng Tô Loan Loan sởn cả gai ốc, cô luôn cảm thấy con người này dù cho có khoác áo blouse trắng lên người cũng không giống người tốt tí nào, thậm chí còn là một tên biến thái điên khùng cuồng chân hay sao?
Cô vô thức co chân ra sau, ở trong mắt của Nam Cung Từ thì lại càng là giấu đầu hở đuôi.
“Đại ca đâu rồi?” Anh ta hỏi.
Tô Loan Loan tỏ vẻ cảnh giác: “Làm sao?”
Nam Cung Từ đột nhiên nhướn mày, cười đầy ẩn ý: “Không cần nói nữa, tôi đã biết rồi, tôi sẽ đi lên tìm anh ấy.”
Nói xong, anh ta liền chạy như bay rời đi.
Tô Loan Loan trợn mắt há hốc mồm.
Đây là cái kiểu bác sĩ gì vậy…
Chẳng có tí thận trọng chững chạc nào cả!
**
Nam Cung Từ đi vào thang máy, ấn nút đi thẳng xuống tầng tám.
Phụ khoa.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi thang máy, anh ta liền nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm vừa khéo bước ra từ một phòng làm việc.
“Đại ca, thật là trùng hợp quá, đúng lúc em tới đây kiểm tra phòng.” Nam Cung Từ giấu đầu lòi đuôi.
Bác sĩ khoa tim mạch đến phụ khoa kiểm tra phòng?
Hoắc Cạnh Thâm cũng lười trả lời, chỉ ấn nút thang máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tạm biệt đại ca, đại ca đi thong thả!” Nam Cung Từ cười híp mắt khua tay, đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, anh ta liền nhanh chóng xoay người bước vào phòng làm việc.
“Này tiên nữ nhỏ, mau nói cho tôi biết vừa nãy người đàn ông kia hỏi cái gì vậy?”
Nữ bác sĩ nhìn vẻ mặt hóng chuyện của phó viện trưởng: “Ấy…”
Thân là phó viện trưởng lại ngồi lê đôi mách như thế này liệu có ổn không?
**
Trong khu biệt thự, tại biệt thự nhà họ Hoắc.
Ở tầng một, cửa phòng làm việc mở ra, ông cụ Hoắc chống gậy bước ra đầu tiên, theo sau là Hình Quốc Chí và Hoắc Cầm Ngữ.
Ở trong phòng khách, Hình Ngộ Vân và Hình Tư Tình vốn đang ngồi liền lập tức đứng dậy, lần lượt gọi “ông ngoại”.
Ông cụ Hoắc lên tiếng, nói: “Việc hoãn lại đám cưới thì đợi ông nói với A Thâm sau.”
“Ông nó, ông nói thế là sao?” Bà cụ Hoắc hỏi.
“Chuyện này trước đó tôi đã từng nói, A Thâm cũng đã đồng ý rồi, vừa đúng lúc hiện giờ hai nhà Tô Hình muốn tổ chức đám cưới, chuyện vui của hai chị em nên tách ra tổ chức mới tốt.”
“…”
Bà cụ Hoắc nhíu mày, sau đó nhìn về phía Hoắc Cầm Ngữ nói: “Không phải trước đó nói là đính hôn sao? Sao bây giờ lại cuống cuồng đổi thành kết hôn rồi?”
Bà còn muốn tổ chức đám cưới cho A Thâm trước, ngày lành cũng đã chọn lựa xong xuôi rồi.
Hoắc Cầm Ngữ khẽ cười, nói: “Mẹ à, vốn dĩ con không muốn nói chuyện này ra bên ngoài, vì dù sao hiện giờ vẫn còn chưa đủ tháng.”
“Như vậy là có ý gì?”
“Bố mẹ sắp có một đứa chắt trai rồi!”
Nghe được tin tức này, bà cụ Hoắc liền vô cùng vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó bà liền lo nghĩ: “Không phải Tô Nghiên Nghiên kia mới mười tám tuổi hay sao?”
Hình Ngộ Vân không nói lời nào.
Hoắc Cầm Ngữ thở dài: “Không còn cách nào khác nữa, nếu Nghiên Nghiên đã có thai thì chắc chắn phải giữ lại, nhà họ Hình chúng con cũng không phải không nuôi nổi một đứa bé, hơn nữa, Ngộ Vân cũng hai lăm tuổi rồi, hai đứa nhỏ cũng đều có tình cảm với nhau, người nhà hai bên bàn bạc một chút liền quyết định tổ chức đám cưới luôn…”
Lúc này liền có một giọng nói phát ra từ sảnh: “Cậu cả, mợ cả.”
Bà cụ Hoắc liền lập tức đứng dậy: “Loan Loan tới rồi à.”
Ở bên cạnh, sắc mặt của Hình Tư Tình đột nhiên thay đổi.
Tại sao con khốn đó cũng đến đây thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro