Nhận Cơm Hộp Rồ...
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Tiêu Tri Vi sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Khi thấy hai cảnh sát mặc cảnh phục đứng ngoài cửa bước vào, cô ta lập tức kêu lên: “Anh dựa vào đâu mà bắt tôi, tôi không làm gì hết, anh không có chứng cớ thì đây chính là vu cáo hãm hại người khác. Anh không có quyền bắt tôi. A a a a a a buông tôi ra, buông tôi ra a…”
Theo lệnh của người đàn ông trẻ tuổi, cảnh sát dứt khoát tiến lên, “răng rắc” một tiếng, còng tay đã được tròng cổ tay của Tiêu Tri Vi.
Tiêu Tri Vi không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này, cô ta nước mắt rơi lã chã, hết lời cầu xin người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh: “Anh, anh cứu em với, em thật sự không làm gì cả, em bị oan, em thề. Anh ơi anh, anh cứu em với…”
Nhưng dù cô ta cầu xin thế nào, từ đầu đến cuối Tiêu Dạ Bạch đều không phản ứng lại. Cho đến khi cô ta bị cảnh sát đưa đi, anh ta vẫn đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, vừa lạnh lùng vừa vô tình.
Trên hành lang vang lên tiếng kêu tuyệt vọng của cô gái, vang vọng rất lâu.
Tự dưng có hơi dọa người.
Cuối cùng khi tiếng kêu đã biến mất, người đàn ông tặc lưỡi lên tiếng: “Thật ra từ góc độ pháp luật mà nói, nếu em gái anh sống chết không thừa nhận chuyện này có liên quan đến cô ta, không có chứng cứ xác thực, cũng chỉ có thể giam trong đó vài ngày.”
“Tìm người để cô ta nếm chút khổ.”
Tiêu Dạ Bạch hờ hững nói, người đàn ông nhíu chặt hàng lông mày: “Khốn nạn, ác vậy sao? Cô ta không phải là em gái anh à? Anh đại nghĩa diệt thân sao?”
Tiêu Dạ Bạch thản nhiên nhìn anh ta.
“Cũng phải.” Người đàn ông lập tức nở nụ cười: “Ai bảo cô ta đắc tội với công chúa nhỏ của anh. Em gái so với vợ thì vợ vẫn quan trọng hơn. Dù sao thì… giá trị tình yêu cũng cao hơn.”
Tiêu Dạ Bạch giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Tôi đi trước.”
“Sớm vậy? Anh không mời tôi ăn bữa cơm à? Mát xa? Hay xoa bóp chân hả? Anh trai đây vì anh lái xe từ Nam Thành đến Đồng Thành, lại từ Đồng Thành lái về, dày vò hai ngày rồi. Vất vả mệt mỏi, làm trâu làm ngựa, không hề oán thán câu nào…”
“Tự mình đi ăn đi.”
Người đàn ông còn muốn than vãn, nhưng nghĩ lại: “Cũng đúng thôi, Tổng giám đốc Tiêu là người bận rộn. Không quấy rầy thời gian quý báu của anh nữa, thanh toán cho tôi là được.”
Dù gì cũng là Tổng giám đốc của Mặc thị, khối tài sản của bản thân lên đến hàng trăm triệu đó, mời một bữa vây cá, bào ngư, tổ yến gì đó thì thật tuyệt.
Không ngờ đến khi điện thoại vang lên, anh ta cầm lên nhìn, trong phút chốc khuôn mặt tái nhợt.
Chết tiệt…
Lì xì ba mươi tệ?
“Khốn kiếp! Mẹ nó! Bố thí cho ăn mày hả? Anh em mà chỉ như thế sao? Ba mươi tệ chỉ có thể mua một hộp cơm. Má nó! Ý là bảo tôi nhận cơm hộp rồi biến chứ gì? Lần nào cũng đuổi đi như vậy…”
Người đàn ông chửi một lúc lâu thì ngước đầu nhìn.
Trong phòng bệnh trống không, không còn thấy bóng dáng của Tiêu Dạ Bạch đâu.
**
Thứ hai, Mặc Duy Nhất trở lại trường đi học.
Các vết trầy da trên tay gần như đã lành, tuy tay trái vẫn chưa thể hoạt động, nhưng tay phải cũng đủ dùng.
Sáng sớm, cô ấy xếp sách vào túi của mình. Nhìn thấy ổ usb bên trong, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn lấy ra.
Tài liệu bí mật như vậy vẫn nên để trong nhà an toàn hơn, ngộ nhỡ làm mất như lần trước thì mình sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Vì để tránh lại gặp phải kẻ biến thái gây rối ở cổng trường như Tống Quyền, vệ sĩ mới lái xe chở cô ấy vào thẳng vào bãi đỗ xe của trường.
Không ngờ vẫn có khách không mời mà đến xông vào.
Buổi trưa, Mặc Duy Nhất và Tô Loan Loan hẹn gặp ở cửa nhà ăn. Trong khi chờ đợi, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên xông tới, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.
m thanh đó quá lớn, dọa mặt mũi Mặc Duy Nhất trắng bệch.
Cô ấy chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị ôm lấy.
Theo bản năng liều mạng giãy dụa thoát ra nhưng không được, người phụ nữ túm chặt làn váy cô ấy. Nếu không phải vì hôm nay mặc váy liền thân, Mặc Duy Nhất đoán chắc váy của mình đã bị kéo tụt xuống.
“Cô Mặc, cầu xin cô tha cho con gái tôi đi. Cô Mặc, cầu xin cô…” Người phụ nữ đó vừa kêu gào vừa khóc, trên mặt đã giàn giụa nước mắt.
Đám bạn học xúm lại xung quanh, đúng lúc là giờ cơm trưa, chẳng mấy chốc đã vây quanh thành vòng tròn, còn liên tục chỉ trỏ, xì xào bàn tán, Mặc Duy Nhất cảm giác mình biến thành con tinh tinh lớn trong vườn thú.
Cô ấy hỏi: “Con gái bà là ai vậy?”
“Phi Phi, con gái tôi là Phi Phi, con bé là bạn học của cô đấy, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy chứ...” Người phụ nữ nói xong lại bắt đầu gào khóc.
Mặc Duy Nhất vẫn hiểu rõ chuyện: “Phi Phi cô ấy làm sao?”
Người phụ nữ lau nước mắt rồi nói: “Cô Mặc, hôm sinh nhật Phi Phi cô cũng ở hiện trường, sao nó có thể trộm nhẫn chứ. Nó là một đứa trẻ ngoan đó, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập đều rất tốt. Hàng xóm xung quanh đều khen nó hiểu chuyện, chuyện này sao có thể, sao có thể chứ.”
“Trộm nhẫn?” Mặc Duy Nhất chau mày.
“Đúng vậy, bây giờ cảnh sát đã giam con bé rồi, nói sẽ phán năm năm tù. Con gái tôi năm nay mới hai mươi tuổi thôi. Năm năm! Cô bảo nó chịu sao được chứ, cả đời này của nó bị hủy hoại mất thôi. Cô Mặc, cảnh sát nói nhẫn là của cô, đây chắc chắn là hiểu lầm đúng không?”
Vẻ mặt Mặc Duy Nhất kinh ngạc.
Cô ấy chưa kịp phản ứng, người phụ nữ lại ôm lấy chân cô ấy lần nữa, cứ thế quỳ xuống bắt đầu giở giọng khổ sở cầu xin.
Lúc Tô Loan Loan chạy tới cửa nhà ăn thì nhìn thấy cảnh đám đông xúm lại.
Vốn không muốn để ý, nhưng nghe thấy bạn học ở đó nói hoa khôi của trường gì đó, cô lập tức vọt tới.
Theo lệnh của người đàn ông trẻ tuổi, cảnh sát dứt khoát tiến lên, “răng rắc” một tiếng, còng tay đã được tròng cổ tay của Tiêu Tri Vi.
Tiêu Tri Vi không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này, cô ta nước mắt rơi lã chã, hết lời cầu xin người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh: “Anh, anh cứu em với, em thật sự không làm gì cả, em bị oan, em thề. Anh ơi anh, anh cứu em với…”
Nhưng dù cô ta cầu xin thế nào, từ đầu đến cuối Tiêu Dạ Bạch đều không phản ứng lại. Cho đến khi cô ta bị cảnh sát đưa đi, anh ta vẫn đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, vừa lạnh lùng vừa vô tình.
Trên hành lang vang lên tiếng kêu tuyệt vọng của cô gái, vang vọng rất lâu.
Tự dưng có hơi dọa người.
Cuối cùng khi tiếng kêu đã biến mất, người đàn ông tặc lưỡi lên tiếng: “Thật ra từ góc độ pháp luật mà nói, nếu em gái anh sống chết không thừa nhận chuyện này có liên quan đến cô ta, không có chứng cứ xác thực, cũng chỉ có thể giam trong đó vài ngày.”
“Tìm người để cô ta nếm chút khổ.”
Tiêu Dạ Bạch hờ hững nói, người đàn ông nhíu chặt hàng lông mày: “Khốn nạn, ác vậy sao? Cô ta không phải là em gái anh à? Anh đại nghĩa diệt thân sao?”
Tiêu Dạ Bạch thản nhiên nhìn anh ta.
“Cũng phải.” Người đàn ông lập tức nở nụ cười: “Ai bảo cô ta đắc tội với công chúa nhỏ của anh. Em gái so với vợ thì vợ vẫn quan trọng hơn. Dù sao thì… giá trị tình yêu cũng cao hơn.”
Tiêu Dạ Bạch giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Tôi đi trước.”
“Sớm vậy? Anh không mời tôi ăn bữa cơm à? Mát xa? Hay xoa bóp chân hả? Anh trai đây vì anh lái xe từ Nam Thành đến Đồng Thành, lại từ Đồng Thành lái về, dày vò hai ngày rồi. Vất vả mệt mỏi, làm trâu làm ngựa, không hề oán thán câu nào…”
“Tự mình đi ăn đi.”
Người đàn ông còn muốn than vãn, nhưng nghĩ lại: “Cũng đúng thôi, Tổng giám đốc Tiêu là người bận rộn. Không quấy rầy thời gian quý báu của anh nữa, thanh toán cho tôi là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù gì cũng là Tổng giám đốc của Mặc thị, khối tài sản của bản thân lên đến hàng trăm triệu đó, mời một bữa vây cá, bào ngư, tổ yến gì đó thì thật tuyệt.
Không ngờ đến khi điện thoại vang lên, anh ta cầm lên nhìn, trong phút chốc khuôn mặt tái nhợt.
Chết tiệt…
Lì xì ba mươi tệ?
“Khốn kiếp! Mẹ nó! Bố thí cho ăn mày hả? Anh em mà chỉ như thế sao? Ba mươi tệ chỉ có thể mua một hộp cơm. Má nó! Ý là bảo tôi nhận cơm hộp rồi biến chứ gì? Lần nào cũng đuổi đi như vậy…”
Người đàn ông chửi một lúc lâu thì ngước đầu nhìn.
Trong phòng bệnh trống không, không còn thấy bóng dáng của Tiêu Dạ Bạch đâu.
**
Thứ hai, Mặc Duy Nhất trở lại trường đi học.
Các vết trầy da trên tay gần như đã lành, tuy tay trái vẫn chưa thể hoạt động, nhưng tay phải cũng đủ dùng.
Sáng sớm, cô ấy xếp sách vào túi của mình. Nhìn thấy ổ usb bên trong, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn lấy ra.
Tài liệu bí mật như vậy vẫn nên để trong nhà an toàn hơn, ngộ nhỡ làm mất như lần trước thì mình sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Vì để tránh lại gặp phải kẻ biến thái gây rối ở cổng trường như Tống Quyền, vệ sĩ mới lái xe chở cô ấy vào thẳng vào bãi đỗ xe của trường.
Không ngờ vẫn có khách không mời mà đến xông vào.
Buổi trưa, Mặc Duy Nhất và Tô Loan Loan hẹn gặp ở cửa nhà ăn. Trong khi chờ đợi, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên xông tới, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
m thanh đó quá lớn, dọa mặt mũi Mặc Duy Nhất trắng bệch.
Cô ấy chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị ôm lấy.
Theo bản năng liều mạng giãy dụa thoát ra nhưng không được, người phụ nữ túm chặt làn váy cô ấy. Nếu không phải vì hôm nay mặc váy liền thân, Mặc Duy Nhất đoán chắc váy của mình đã bị kéo tụt xuống.
“Cô Mặc, cầu xin cô tha cho con gái tôi đi. Cô Mặc, cầu xin cô…” Người phụ nữ đó vừa kêu gào vừa khóc, trên mặt đã giàn giụa nước mắt.
Đám bạn học xúm lại xung quanh, đúng lúc là giờ cơm trưa, chẳng mấy chốc đã vây quanh thành vòng tròn, còn liên tục chỉ trỏ, xì xào bàn tán, Mặc Duy Nhất cảm giác mình biến thành con tinh tinh lớn trong vườn thú.
Cô ấy hỏi: “Con gái bà là ai vậy?”
“Phi Phi, con gái tôi là Phi Phi, con bé là bạn học của cô đấy, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy chứ...” Người phụ nữ nói xong lại bắt đầu gào khóc.
Mặc Duy Nhất vẫn hiểu rõ chuyện: “Phi Phi cô ấy làm sao?”
Người phụ nữ lau nước mắt rồi nói: “Cô Mặc, hôm sinh nhật Phi Phi cô cũng ở hiện trường, sao nó có thể trộm nhẫn chứ. Nó là một đứa trẻ ngoan đó, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập đều rất tốt. Hàng xóm xung quanh đều khen nó hiểu chuyện, chuyện này sao có thể, sao có thể chứ.”
“Trộm nhẫn?” Mặc Duy Nhất chau mày.
“Đúng vậy, bây giờ cảnh sát đã giam con bé rồi, nói sẽ phán năm năm tù. Con gái tôi năm nay mới hai mươi tuổi thôi. Năm năm! Cô bảo nó chịu sao được chứ, cả đời này của nó bị hủy hoại mất thôi. Cô Mặc, cảnh sát nói nhẫn là của cô, đây chắc chắn là hiểu lầm đúng không?”
Vẻ mặt Mặc Duy Nhất kinh ngạc.
Cô ấy chưa kịp phản ứng, người phụ nữ lại ôm lấy chân cô ấy lần nữa, cứ thế quỳ xuống bắt đầu giở giọng khổ sở cầu xin.
Lúc Tô Loan Loan chạy tới cửa nhà ăn thì nhìn thấy cảnh đám đông xúm lại.
Vốn không muốn để ý, nhưng nghe thấy bạn học ở đó nói hoa khôi của trường gì đó, cô lập tức vọt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro