Bà Đây Muốn Ly Hôn!

Nửa Bước Không...

Tô Tử Hoan

2024-11-20 17:04:39

Tại bệnh viện Nam Cung.

Thời Hoan vội vàng trở về phòng bệnh, đặt túi xuống rồi nói: “Cậu Chử, lễ phục mà anh muốn.”

Chử Tu Hoàng ngồi trên giường bệnh liếc mắt nhìn cô: “Đã mặc thử chưa?”

“Cái gì?”

“Cô không mặc thử lễ phục à?” Chử Tu Hoàng hỏi thêm lần nữa.

Thời Hoan chớp mắt: “Bộ lễ phục này là……”

“Đêm nay phải tham dự buổi lễ kỷ niệm của Mặc Thị, dĩ nhiên bộ lễ phục này là dành cho cô rồi.”

“Cậu Chử, tôi không cần.”

“Không, cô cần.”

Thời Hoan: “……”

“Lần trước tôi đã từng nói khi cô xuất hiện trước công chúng thì đó chính là đại diện cho hình ảnh của Hoàng Hựu.”

Thời Hoan gật đầu: “Được rồi.”

Dù sao thì anh ta cũng đang ở bệnh viện, anh ta cũng không nhìn thấy cô có mặc đi tham dự hay không.

Kết quả Chử Tu Hoàng lại nói: “Bây giờ đi mặc thử xem.”

“Không cần đâu.” Thời Hoan từ chối ngay lập tức: “Khi nãy tôi đã xem số đo rồi.”

“Ừm, có phải rất hợp hay không?” Chử Tu Hoàng nhướng mày lên.

Chử Tu Hoàng đã ôm qua ba lần, cũng từng nhìn thấy đồ bơi bó sát người của cô, và anh ta rất tự tin về ánh mắt suy đoán và ước lượng bằng tay của mình, thứ duy nhất mà anh ta chưa từng đo qua chính là……

Đôi mắt phượng của Chử Tu Hoàng lén lút nhìn về phía ngực của Thời Hoan.

Chắc hẳn là cỡ C nhỉ?

Ngày đó khi nhìn thấy đồ bơi, anh ta cảm thấy cũng không quá khoa trương đến mức đồ sộ, nhưng mà có lẽ hình dáng cũng trông khá đẹp.

Thậm chí anh ta còn tưởng tượng dáng vẻ khi mình đưa tay nắm vào, chắc là vừa đủ để anh ta nắm bằng một bàn tay……

“Cậu Chử? Cậu Chử? Cậu Chử à?”

Chử Tu Hoàng vội vàng lấy lại tinh thần.

Thời Hoan nhíu mày nói: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

Cô cúi đầu nhìn người mình.

Cô còn nghĩ rằng quần áo của mình dính phải thứ bẩn gì đó.

Thế nhưng không có.

Chử Tu Hoàng quay mặt sang nơi khác, yết hầu chuyển động lên xuống vài cái, giống như đang đè nén cảm xúc gì đó.

Thời Hoan lập tức nhíu chặt mày hơn.

Cô lại cúi đầu nhìn một cái.

Thế nhưng cũng không nhìn thấy quần áo của mình có điều gì đó không ổn, chiếc áo len cổ cao màu đơn, hơn nữa còn là dạng áo kiểu rộng.

Cuối cùng Chử Tu Hoàng quay mặt trở lại, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Gần đây công việc kinh doanh của công ty đã phát triển như thế nào rồi?”

Khóe mắt của Thời Hoan giật nảy lên.

Bây giờ lại quan tâm đến công việc kinh doanh của công ty ư?

“Hửm?” Đôi mắt phượng của Chử Tu Hoàng híp lại.

Thời Hoan nói ngay lập tức: “Quá trình bàn bạc với Hoan Đằng đã hoàn thành, ngày mai tôi sẽ bảo người mang hợp đồng đến đây, cậu Chử ký tên là được. Việc kinh doanh khu nghỉ dưỡng ở phía Hoắc Nguyên cũng đang trong quá trình tiến hành, còn kế hoạch tuyên truyền tiếp theo ở phía Bingo……”

“Hủy bỏ việc hợp tác với Bingo.” Chử Tu Hoàng trực tiếp ngắt ngang lời cô ta.

“Tại sao?”

Tổng giám đốc Chu của Bingo là một người thông minh và xử sự khéo léo, trong nhiều năm nay cũng xem như hợp tác khá vui vẻ với Hoàng Hựu.

Chử Tu Hoàng không kiên nhẫn mà híp mắt lần nữa: “Giám đốc Thẩm kia lại dám nhân lúc tôi bị thương mà muốn sờ mó tôi, cô cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác à?”

“Nhưng mà nếu bây giờ ngừng hợp tác, người vi phạm hợp đồng như công ty chúng ta không chỉ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà tất những thứ trong hoạt động lần này……”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi không quan tâm, lập tức dừng việc hợp tác cho tôi.”

“.….. Được.”

Ông chủ vừa giàu có lại tùy ý, người làm thư ký như Thời Hoan chỉ có thể đồng ý.

Mặc dù cô cảm thấy việc giám đốc Thẩm sờ mó anh ta nghe có vẻ hơi khó tin.

Ngay sau đó, Thời Hoan tiếp tục báo cáo tiến độ của công việc, Chử Tu Hoàng phụ trách việc nghe, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cảnh tượng trông rất hòa hợp.

Mãi cho đến khi cửa phòng đột nhiên bị gõ vài cái.

Thời Hoan đi tới mở cửa.

“Thư ký Thời.” Là người giúp việc ở biệt thự riêng của Chử Tu Hoàng, người kia cầm lấy một chiếc túi rất lớn, nói: “Đây là quần áo mà cậu Chử cần.”

“Cảm ơn thím Ngô.” Thời Hoan nhận lấy chiếc túi.

Cô nghĩ rằng đó là quần áo đã giặt sạch, nào ngờ Chử Tu Hoàng lại nói: “Mang đến cho tôi.”

Thời Hoan đưa cho anh ta.

Chử Tu Hoàng mở cái bọc ở bên ngoài, bên trong chứa một bộ vest ba mảnh.

Chử Tu Hoàng bước xuống giường, nâng tay cởi nút áo bệnh nhân, sau đó nhanh chóng cởi áo ra, để trần nửa người rắn chắc khỏe mạnh.

Thời Hoan nhìn vào anh ta, dường như hơi ngây người.

Mãi cho đến khi Chử Tu Hoàng cởi dây quần ra, sau đó đôi môi tuyệt đẹp nở ra một nụ cười xấu xa: “Tiểu Hoan Hoan, có cảm thấy hài lòng với những gì cô nhìn thấy không?”

Đầu óc của Thời Hoan bỗng chốc nổ tung, cô vội vàng xoay người.

“Ha.” Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía sau.

Thời Hoan không nói lời nào, nghe những tiếng sột soạt ở phía sau, gương mặt dần dần nóng bừng lên.

Cơ thể của Chử Tu Hoàng……

Dĩ nhiên không cần phải nói rồi.

Anh ta cao gần một mét chín còn là người học võ nhiều năm, vai rộng eo thon, là một thân hình tiêu chuẩn của người mẫu nam.

Hơn nữa làn da của anh ta không phải trắng nõn cũng không phải ngăm đen, là làn da màu lúa mạch trông rất khỏe mạnh, kết hợp với vẻ ngoài hiện rõ sự dịu dàng của anh ta, khiến cho cả người anh ta trông rất quyến rũ, rất đàn ông.

Trước đây trên Weibo có một bảng xếp hạng mười người đàn ông quyến rũ nhất ở Nam Thành, lúc đó Chử Tu Hoàng đánh bại cả nghệ sĩ nam mà được bầu chọn đứng nhất, bây giờ nghĩ lại, đúng là danh xứng với thực.

Cơ bụng tám múi phân bố đồng đều trên vòng eo săn chắc, nhiều thêm một chút thì trông quá cường tráng, bớt đi một chút thì trông rất gầy yếu.

Cho dù có mặc áo bệnh nhân không hề có kiểu dáng nào, nhưng cũng có thể nhìn thấy đường nhân ngư thấp thoáng ở dưới quần……

Khi nhận ra bản thân đang nghĩ đến điều gì, gương mặt của Thời Hoan “phừng” một cái mà trở nên đỏ bừng.

…...

Chử Tu Hoàng đã thay xong quần, anh ta cầm chiếc áo sơ mi ở bên cạnh, vừa mặc vừa nhìn vào người phụ nữ ở trước mắt.

Cô đứng quay lưng về phía mình, sống lưng thẳng tắp, mái tóc đen mượt mà chỉ dài ngang vai, không hề tạo mẫu nhưng chất tóc rất tốt, trơn bóng và óng ả.

Đôi môi mỏng của Chử Tu Hoàng nở ra một nụ cười như có như không, mở miệng nói: “Xong rồi.”

Thời Hoan không hề xoay người lại.

Mãi cho đến khi sự nóng rực trên khuôn mặt tan đi hết, mới xoay người với vẻ mặt không biểu cảm.

Một giây sau.

“Cậu Chử, anh muốn ra ngoài à?”

Chử Tu Hoàng lại mặc bộ vest ba mảnh kia lên người, thậm chí còn thắt cà vạt một cách tỉ mỉ.

Chử Tu Hoàng nhướng đôi mày dài lên: “Buổi lễ kỷ niệm của tập đoàn Mặc Thị, cô nghĩ xem?”

“Nhưng mà cơ thể của anh……” Thời Hoan không nhịn được mà nhìn về phía đũng quần của người nào đó.

Thứ kia cũng đã bị thương đến mức nhập viện, anh ta xác định có thể ra ngoài sao?

Chử Tu Hoàng cười xấu xa và quyến rũ: “Giấu ở giữa hai chân, không chạm vào là được.”

Thời Hoan: “……”

“Vì vậy thư ký Thời, cô hãy nhớ kỹ, đêm nay phải theo sát tôi nửa bước không rời.” Chử Tu Hoàng lại nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời Hoan ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi biết rồi.”

**

Vào sáu giờ tối, tại khách sạn Hoa Thương.

Ngay lối vào tầng một, thảm đỏ được trải dài từ trong sảnh tiệc đến bãi đổ xe ở bên đường.

Bởi vì lần này mời rất nhiều ngôi sao và nghệ sĩ đến để cổ vũ, trong đó có rất nhiều thần tượng nổi tiếng ở trong nước, cộng thêm những người đến tham dự buổi lễ đêm nay đều là những người tai to mặt lớn ở Nam Thành, kể cả những gia tộc lớn đều có người đại diện đến tham dự, có thể nói là những người tài giỏi tụ họp, khí thế hào hùng.

Ở ngoài hàng rào bảo vệ không chỉ có người hâm mộ mà còn có người qua đường hóng hớt, còn lại gần như đều là phóng viên của các phương tiện truyền thống.

Cho dù gió lạnh đang gào thét nhưng bầu không khí ở nơi đó vẫn vô cùng sôi động, bất cứ người nào cũng muốn nhìn thấy phong thái của người nổi tiếng.

Thời Hoan dừng xe lại, chờ hết nửa ngày mới quay đầu nhìn Chử Tu Hoàng: “Cậu Chử à? Anh không xuống xe sao?”

Vẻ mặt của Chử Tu Hoàng căng cứng.

Anh ta không vui.

Anh ta cực kỳ không vui.

Người phụ nữ này dám nói phải đến trong sảnh dự tiệc mới thay lễ phục, sống chết cũng không chịu thay trước.

Chẳng lẽ cô ta không biết phải đi thảm đỏ sao?

“Cậu Chử à?”

Cô vừa dứt lời thì Chử Tu Hoàng đột nhiên mở cửa xe ra.

Anh ta cứ như vậy mà rơi đi như một cơn gió.

Thời Hoan vội vàng xuống xe, c đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ rồi cầm lấy túi vội vàng đi theo.

Bên ngoài lan can đã có người hâm mộ bắt đầu giơ bảng và điên cuồng la hét.

“Anh Hỏa Hoàng đẹp trai quá!”

“Anh Hỏa Hoàng, bọn em mãi mãi yêu anh!”

“Hỏa Hoàng mặc sức bay, Hỏa Tinh luôn luôn theo sau.”

“.…..”

Người vừa đi qua ở trước mặt là một đôi chị em ngôi sao trong giới giải trí, gần đây vô cùng nổi tiếng, không ngờ giọng của những người hâm mộ Chử Tu Hoàng…… lại trực tiếp lấn át cả giọng nói của bọn họ.

Bọn họ cảm thấy lúng túng!

Từ đầu đến cuối Thời Hoan đều cách khoảng ba bước đi theo sau lưng Chử Tu Hoàng, khi đến khu vực phóng viên thì tay của cô đột nhiên bị kéo tới, sau đó vòng qua cánh tay của người đàn ông kia.

Còn chưa kịp phản ứng thì tiếng chụp ảnh “lách tách lách tách” đã vang lên ở phía trước, Thời Hoan nhịn xuống sự xúc động muốn rút tay ra mà khẽ cong đôi môi lên, nhìn về phía phóng viên.

Một chiếc micro lập tức được đưa tới: “Nghe nói khoảng thời gian trước sức khỏe của cậu Chử không tốt lắm, có thể nói vài lời với những người hâm mộ đang quan tâm cậu không?”

Chử Tu Hoàng nở một nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cơ thể tôi rất khỏe.”

Lại có một phóng viên khác hỏi: “Xin hỏi đêm nay cậu Chử không dẫn theo bạn đồng hành nữ sao?”

Chử Tu Hoàng tiếp tục cười nói: “Thư ký Thời chính là bạn đồng hành nữa của tôi.”

Thế là chiếc micro được đưa đến trước mặt Thời Hoan: “Thư ký Thời, là một cấp dưới, cô có thể đánh giá về cách ăn mặc đêm nay của cậu Chử một chút không?”

Thời Hoan cũng mỉm cười nói: “Đẹp trai, rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai.”

“Được, mời hai vị cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.”

Cả hai người đứng trước tấm bảng nền đỏ, ngay sau đó ánh đèn nhấp nháy hết lượt này đến lượt khác.

**

Trong sảnh tiệc, Tô Loan Loan đã ngồi vào ghế của khách quý với Hoắc Cạnh Thâm rồi.

Bọn họ không đi thảm đỏ mà trực tiếp bước vào từ cửa sau, để tránh phiền phức khi bị phỏng vấn.

Khi nhìn thấy Chử Tu Hoàng dẫn theo Thời Hoan bước vào, Tô Loan Loan bèn vội vàng đứng dậy: “Thư ký Thời.”

Thời Hoan vừa muốn bước tới thì không biết Chử Tu Hoàng đã nói những gì, cô ấy liền xách túi và xoay người rời đi.

Sau đó Chử Tu Hoàng bước tới.

Anh ta có thân hình cao ráo chân dài, vẻ ngoài quyến rũ, dáng vẻ nhếch miệng cười xấu xa trông rất ngả ngớn, gần như anh ta đi qua bất cứ nơi nào cũng thu hút tiếng trò chuyện xì xào của tất cả khách mời nữ như một thỏi nam châm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Đây Muốn Ly Hôn!

Số ký tự: 0