Thẩm Mỹ Của Một...
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Bước vào phòng khách, Hoắc Cạnh Thâm gọi người giúp việc: “Đưa mợ chủ lên tầng nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.”
Đợi sau khi hình bóng của Tô Loan Loan và người giúp việc biến mất, Chử Tu Hoàng cười giễu cợt một tiếng: “Chậc, đàn ông đã kết hôn có khác.”
Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ta một cái.
“Anh hai, rốt cuộc đại ca khác lúc trước chỗ nào vậy?” Nam Cung Từ không nhịn được bèn hỏi, sao anh ta không nhìn ra được nhỉ?
Cẩu độc thân Lục Thầm Vũ cũng nhướng mày lên.
Chử Tu Hoàng bưng ly rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói: “Hai đứa ế như các cậu cứ thử yêu đương vài lần trước đi đã rồi hẳn hỏi tôi vấn đề này.”
Nam Cung Từ trợn tròn mắt: “Chuyện này với chuyện yêu đương thì liên quan gì đến nhau chứ?”
“Hai người các cậu còn chưa yêu đương bao giờ, giống như vừa mới lên tiểu học mà đã muốn thảo luận vấn đề nghiên cứu sinh sao?” Chử Tu Hoàng nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Đại ca là trường hợp đặc biệt, còn chưa lên đến nhà trẻ đã tốt nghiệp luôn rồi.”
“Phụt!” Nam Cung Từ phun ra một ngụm rượu vang.
Lục Thầm Vũ thì giơ ngón cái lên với đại ca.
Hoắc Cạnh Thâm híp mắt lại: “Ba người các cậu đang bị thất nghiệp à?”
Sao cứ ở lỳ không chịu đi vậy?
Chử Tu Hoàng duỗi đôi chân dài của mình ra, dáng vẻ trông rất thảnh thơi: “Đại ca, lần này tại anh mà em thua lỗ mất mấy chục ngàn, nếu anh không giải thích, em sẽ lập tức đi tìm Tiêu Dạ Bạch.”
“Anh hai, chỗ dựa lưng của Tiêu Dạ Bạch là nhà họ Mặc.” Nam Cung Từ nhắc nhở.
“Nhà họ Mặc thì sao chứ?”
Chỉ là một nhà họ Mặc mà thôi, anh ta không thèm để vào mắt, nếu không thì anh ta cũng sẽ không đầu tư vào Quý Để và đối đầu với nhà họ Mặc.
Hoắc Cạnh Thâm lập tức đứng dậy: “Trước khi tôi xuống thì các cậu phải rời khỏi đây.”
**
Trên tầng, Tô Loan Loan nhìn phòng ngủ chính lớn trước mặt: “Còn có phòng nào khác không ạ?”
“Thưa mợ chủ, đây là phòng ngủ chính ạ.” Vẻ mặt của người giúp việc kinh ngạc, chẳng lẽ...
Tổng giám đốc Hoắc và vợ định ngủ riêng sao?
Đương nhiên Tô Loan Loan biết đây là phòng ngủ chính.
Toàn bộ căn phòng trừ màu đen, màu trắng, màu xám tro ra thì gần như cũng chẳng còn màu sắc nào khác nữa.
Cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Đơn độc nhàm chán.
Vừa nhìn đã biết đây chính là gu thẩm mỹ của một lão đàn ông già.
Nhưng mà căn phòng này thật sự quá lớn, không gian quá trống trải, cũng không có đồ trang trí gì, nếu ngủ ở đây thật thì cảm giác hơi sợ.
“Thưa mợ chủ, nếu như mợ cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi, mỗi ngày tôi làm việc ở đây từ mười giờ sáng đến sáu giờ tối, mợ có thể gọi tôi là thím Lưu giống như cậu chủ.”
“Vâng ạ, cảm ơn thím Lưu.”
Đợi sau khi người giúp việc đi khỏi, việc đầu tiên Tô Loan Loan làm chính là tìm dây sạc để cắm vào điện thoại di động.
Sau đó cô mở cửa phòng tắm ra.
Woa, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng lớn như vậy!
Nguyên một mặt tường là gương, gạch men sứ là đá cẩm thạch đen trắng đan xen nhau, được phân ra ba khu, bồn rửa mặt, vòi sen, phía chỗ bồn tắm còn có một cái bồn tắm vô cùng to, buổi tối tắm ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái…
“Hình như bồn tắm không đủ lớn.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Tô Loan Loan chợt giật mình một cái.
Mẹ kiếp.
Người này bước đi mà không phát ra âm thanh à?
Cô xoay người lại liền nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm đang đứng ở đằng sau, anh dựa vào rất gần, gần đến mức...
Có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng.
Theo bản năng, Tô Loan Loan lui về phía sau một bước, ai ngờ bởi vì cô đang đi dép của Hoắc Cạnh Thâm, kích cỡ quá lớn nên một chiếc dép bị tuột ra và chân cô giẫm lên nền gạch men sứ lạnh như băng.
Hoắc Cạnh Thâm nhìn xuống, cảm thấy màu đen của gạch men sứ làm nổi bật lên đôi chân vô cùng nhỏ bé, vô cùng trắng kia, trắng đến mức... Hơi quyến rũ người khác.
Tô Loan Loan vội nhét chân vào lại trong dép, luống cuống chuyển sang đề tài khác: “Ơ, không phải là anh sắp phải lên máy bay sao?”
Hoắc Cạnh Thâm “Ừ” một tiếng.
“Gần bốn rưỡi anh phải đi đúng không?” Tô Loan Loan tốt bụng nhắc nhở.
“Không vội.” Nói xong, Hoắc Cạnh Thâm đi tới phía trước một bước.
Tô Loan Loan lập tức lui về sau một bước.
Ai ngờ Hoắc Cạnh Thâm lại tiến thêm một bước nữa.
“Anh muốn làm gì? “ Tô Loan Loan chớp chớp đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Hoắc Cạnh Thâm không hề chớp mắt nhìn cô: “Ừ, muốn làm... Nhưng cũng không làm được.”
Tô Loan Loan: “...”
Ơ.
Tên này đang đùa giỡn đấy à?
“Tới đây.”
Hoắc Cạnh Thâm không muốn nói nhảm nữa, bèn giơ tay ra hiệu một cái.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đối mặt với ánh mắt của anh, Tô Loan Loan cảm giác mình giống như một con thỏ trắng nhỏ chạy vào trong hang sói vậy, trong lòng chợt hơi sợ hãi.
Cô cũng biết nếu đã kết hôn thì nhất định sẽ phải làm chuyện này, nhưng không phải hôm nay anh đang vội lên máy bay sao?
Chắc sẽ không vội vàng muốn ăn cô ngay lập tức đấy chứ?
“Tới đây.” Trong giọng nói của anh có chút hơi mất kiên nhẫn.
“...”
Tô Loan Loan khẽ cắn môi.
Quên đi.
Ăn thì ăn.
Ăn sớm hay ăn muộn thì dù sao cũng đều bị ăn thôi!
Cô không sợ chết nhấc chân lên, nhưng vừa đưa ra một nửa, tay đã bị kéo lại.
“Nhắm mắt lại.”
Tô Loan Loan vẫn còn hơi bối rối.
Hoắc Cạnh Thâm chậm rãi cong đôi môi mỏng xinh đẹp lên: “Thích mở to mắt như vậy sao?”
Tô Loan Loan: “..."
“Vâng.”
Đợi sau khi hình bóng của Tô Loan Loan và người giúp việc biến mất, Chử Tu Hoàng cười giễu cợt một tiếng: “Chậc, đàn ông đã kết hôn có khác.”
Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ta một cái.
“Anh hai, rốt cuộc đại ca khác lúc trước chỗ nào vậy?” Nam Cung Từ không nhịn được bèn hỏi, sao anh ta không nhìn ra được nhỉ?
Cẩu độc thân Lục Thầm Vũ cũng nhướng mày lên.
Chử Tu Hoàng bưng ly rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói: “Hai đứa ế như các cậu cứ thử yêu đương vài lần trước đi đã rồi hẳn hỏi tôi vấn đề này.”
Nam Cung Từ trợn tròn mắt: “Chuyện này với chuyện yêu đương thì liên quan gì đến nhau chứ?”
“Hai người các cậu còn chưa yêu đương bao giờ, giống như vừa mới lên tiểu học mà đã muốn thảo luận vấn đề nghiên cứu sinh sao?” Chử Tu Hoàng nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Đại ca là trường hợp đặc biệt, còn chưa lên đến nhà trẻ đã tốt nghiệp luôn rồi.”
“Phụt!” Nam Cung Từ phun ra một ngụm rượu vang.
Lục Thầm Vũ thì giơ ngón cái lên với đại ca.
Hoắc Cạnh Thâm híp mắt lại: “Ba người các cậu đang bị thất nghiệp à?”
Sao cứ ở lỳ không chịu đi vậy?
Chử Tu Hoàng duỗi đôi chân dài của mình ra, dáng vẻ trông rất thảnh thơi: “Đại ca, lần này tại anh mà em thua lỗ mất mấy chục ngàn, nếu anh không giải thích, em sẽ lập tức đi tìm Tiêu Dạ Bạch.”
“Anh hai, chỗ dựa lưng của Tiêu Dạ Bạch là nhà họ Mặc.” Nam Cung Từ nhắc nhở.
“Nhà họ Mặc thì sao chứ?”
Chỉ là một nhà họ Mặc mà thôi, anh ta không thèm để vào mắt, nếu không thì anh ta cũng sẽ không đầu tư vào Quý Để và đối đầu với nhà họ Mặc.
Hoắc Cạnh Thâm lập tức đứng dậy: “Trước khi tôi xuống thì các cậu phải rời khỏi đây.”
**
Trên tầng, Tô Loan Loan nhìn phòng ngủ chính lớn trước mặt: “Còn có phòng nào khác không ạ?”
“Thưa mợ chủ, đây là phòng ngủ chính ạ.” Vẻ mặt của người giúp việc kinh ngạc, chẳng lẽ...
Tổng giám đốc Hoắc và vợ định ngủ riêng sao?
Đương nhiên Tô Loan Loan biết đây là phòng ngủ chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn bộ căn phòng trừ màu đen, màu trắng, màu xám tro ra thì gần như cũng chẳng còn màu sắc nào khác nữa.
Cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Đơn độc nhàm chán.
Vừa nhìn đã biết đây chính là gu thẩm mỹ của một lão đàn ông già.
Nhưng mà căn phòng này thật sự quá lớn, không gian quá trống trải, cũng không có đồ trang trí gì, nếu ngủ ở đây thật thì cảm giác hơi sợ.
“Thưa mợ chủ, nếu như mợ cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi, mỗi ngày tôi làm việc ở đây từ mười giờ sáng đến sáu giờ tối, mợ có thể gọi tôi là thím Lưu giống như cậu chủ.”
“Vâng ạ, cảm ơn thím Lưu.”
Đợi sau khi người giúp việc đi khỏi, việc đầu tiên Tô Loan Loan làm chính là tìm dây sạc để cắm vào điện thoại di động.
Sau đó cô mở cửa phòng tắm ra.
Woa, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng lớn như vậy!
Nguyên một mặt tường là gương, gạch men sứ là đá cẩm thạch đen trắng đan xen nhau, được phân ra ba khu, bồn rửa mặt, vòi sen, phía chỗ bồn tắm còn có một cái bồn tắm vô cùng to, buổi tối tắm ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái…
“Hình như bồn tắm không đủ lớn.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Tô Loan Loan chợt giật mình một cái.
Mẹ kiếp.
Người này bước đi mà không phát ra âm thanh à?
Cô xoay người lại liền nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm đang đứng ở đằng sau, anh dựa vào rất gần, gần đến mức...
Có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng.
Theo bản năng, Tô Loan Loan lui về phía sau một bước, ai ngờ bởi vì cô đang đi dép của Hoắc Cạnh Thâm, kích cỡ quá lớn nên một chiếc dép bị tuột ra và chân cô giẫm lên nền gạch men sứ lạnh như băng.
Hoắc Cạnh Thâm nhìn xuống, cảm thấy màu đen của gạch men sứ làm nổi bật lên đôi chân vô cùng nhỏ bé, vô cùng trắng kia, trắng đến mức... Hơi quyến rũ người khác.
Tô Loan Loan vội nhét chân vào lại trong dép, luống cuống chuyển sang đề tài khác: “Ơ, không phải là anh sắp phải lên máy bay sao?”
Hoắc Cạnh Thâm “Ừ” một tiếng.
“Gần bốn rưỡi anh phải đi đúng không?” Tô Loan Loan tốt bụng nhắc nhở.
“Không vội.” Nói xong, Hoắc Cạnh Thâm đi tới phía trước một bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Loan Loan lập tức lui về sau một bước.
Ai ngờ Hoắc Cạnh Thâm lại tiến thêm một bước nữa.
“Anh muốn làm gì? “ Tô Loan Loan chớp chớp đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Hoắc Cạnh Thâm không hề chớp mắt nhìn cô: “Ừ, muốn làm... Nhưng cũng không làm được.”
Tô Loan Loan: “...”
Ơ.
Tên này đang đùa giỡn đấy à?
“Tới đây.”
Hoắc Cạnh Thâm không muốn nói nhảm nữa, bèn giơ tay ra hiệu một cái.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đối mặt với ánh mắt của anh, Tô Loan Loan cảm giác mình giống như một con thỏ trắng nhỏ chạy vào trong hang sói vậy, trong lòng chợt hơi sợ hãi.
Cô cũng biết nếu đã kết hôn thì nhất định sẽ phải làm chuyện này, nhưng không phải hôm nay anh đang vội lên máy bay sao?
Chắc sẽ không vội vàng muốn ăn cô ngay lập tức đấy chứ?
“Tới đây.” Trong giọng nói của anh có chút hơi mất kiên nhẫn.
“...”
Tô Loan Loan khẽ cắn môi.
Quên đi.
Ăn thì ăn.
Ăn sớm hay ăn muộn thì dù sao cũng đều bị ăn thôi!
Cô không sợ chết nhấc chân lên, nhưng vừa đưa ra một nửa, tay đã bị kéo lại.
“Nhắm mắt lại.”
Tô Loan Loan vẫn còn hơi bối rối.
Hoắc Cạnh Thâm chậm rãi cong đôi môi mỏng xinh đẹp lên: “Thích mở to mắt như vậy sao?”
Tô Loan Loan: “..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro