Tiểu Bạch Là Kẻ...
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Tiêu Dạ Bạch vốn không chú ý đến cô.
Anh ta cau chặt lông mày, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, cộng thêm đeo mắt kính, sắc mặt cau có, cả người dáng vẻ lãnh đãm, u ám.
Anh ta đi theo sau giường cấp cứu, lướt thẳng qua cô đi thẳng về phía trước.
Tô Loan Loan theo bản năng liền đi theo.
Đến khi giường cấp cứu được đẩy vào thang máy, Tiêu Dạ Bạch cũng định vào theo, cô đột nhiên giơ tay kéo anh ta lại.
"Tiêu Dạ Bạch!"
Tiêu Dạ Bạch bị ép mà dừng bước.
Anh ta quay người, sau cặp mắt kính là đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cánh tay bị nắm chặt, sau đó liếc mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt đó, nếu như là trước kia, Tô Loan Loan chắc chắn không dám làm càn như vậy , nhưng bây giờ xưa không bằng nay.
"Tại sao anh lại ở đây? Duy Nhất đâu?" Cô chất vấn.
Thấy Tiêu Dạ Bạch không nói lời nào, Tô Loan Loan nhìn về phía giường cấp cứu, người nằm trên đó chắc là một người con gái, mái tóc đen ngắn, mặt hướng vào trong nên nhìn không rõ mặt mũi, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ trong đau khổ.
"Hai người rốt cuộc có vào thang máy không? Nếu chậm trễ nữa sẽ không kịp đâu, thai phụ cần phải lập tức làm phẫu thuật!" Y tá ở bên trong bắt đầu thúc giục.
Thai phụ?
Còn phải làm phẫu thuật?
Tô Loan Loan nổi trận lôi đình ngay tức khắc, cô nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng trước mắt, cao giọng nói: "Anh! Cái tên tra nam này! Mẹ nó anh quả thực không phải là người mà! Duy Nhất yêu anh như vậy, cậu ấy tốt với anh như vậy, anh lại dám ăn vụng sau lưng cô ấy! Còn để kẻ thứ ba có con riêng! Anh chính là một kẻ bội bạc!"
Kẻ bội bạc nhìn cô với ánh mắt sắc bén, gằn giọng nói: "Buông ra."
"Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, Duy Nhất mua cho anh nhiều quà, tốn bao nhiêu là tiền, tận tâm chuẩn bị toàn bộ đều là vì tối hôm nay! Anh thì sao, anh lại ở đây cùng với kẻ thứ ba phá thai, mẹ nó anh quả thực chính là tên súc sinh!"
Tô Loan Loan nói xong, kéo anh ta đi ra ngoài: “Bây giờ anh phải đi gặp Duy Nhất cùng tôi, tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi cậu ấy...”
Vừa mới đi được hai bước, Tiêu Dạ Bạch giật mạnh tay ra, xoay người đi vào thang máy.
Tô Loan Loan tức giận chạy tới, không nói lời nào liền giơ chân đá thẳng vào anh ta.
Bởi vì quá cao, cú đá đó đã trúng ngay vào chân của anh ta, trên chiếc quần tây màu đen ngay lập tức bị dính một dấu chân xinh xắn.
Tiêu Dạ Bạch phải dừng bước lại một lần nữa.
Anh ta quay người lại, bóng đèn sợi đốt công suất cao ở hành lang khiến cho đôi mắt đằng sau cặp kính mờ mịt không rõ.
Khuôn mặt anh ta vô cảm, giọng nói lạnh lùng, từng câu từng chữ thốt ra đều không hề có chút tình cảm gì: “Hiện tại Tri Vi đang bị sẩy thai cần phải tiến hành phẫu thuật gấp, nếu còn chậm trễ, xảy ra chuyện gì tôi sẽ đến hỏi tội cô.”
Tri Vi?
Cô em họ của Tiêu Dạ Bạch?
Cô ta quay về khi nào vậy?
Tại sao Duy Nhất lại không tố giác cô ta?
Hơn nữa…
Sẩy thai cần phải tiến hành phẫu thuật ư?
Cái quái gì vậy!
Trong phút chốc, vô số câu hỏi nổi lên trong lòng Tô Loan Loan, cô mím môi, định lên tiếng chất vấn, nhưng sau lưng lại có một giọng đàn ông ảm đạm hơn nữa vang lên.
“Ban nãy anh đã nói gì?”
Toàn thân không có tiền đồ của Tô Loan Loan chợt run rẩy, vội vàng quay đầu lại. Hoắc Cạnh Thâm đứng đó, còn cầm một cái túi, khuôn mặt đẹp đẽ u ám, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo.
Tiêu Dạ Bạch đi thẳng vào thang máy.
Khi cánh cửa đóng lại, Tô Loan Loan nghe thấy tiếng động liền quay lại ngay lập tức, nhưng đã muộn rồi.
Cô ra sức ấn nút thang máy, thậm chí còn định lao đến bấm nút thang máy bên cạnh, nhưng cánh tay của cô đã nhanh chóng bị một bàn tay gầy của người đàn ông nắm chặt lại.
Hoắc Cạnh Thâm kéo cô ra ngoài.
“Anh đừng có kéo tôi, tôi có chuyện rất quan trọng. Khốn nạn! Anh buông tay ra, anh có nghe thấy không, mẹ nó có phải anh bị điếc rồi không...”
Hai tay Tô Loan Loan không ngừng đẩy, cào, đập, bấu nhưng không được, sức chiến đấu mà cô luôn tự hào ở trước mặt người đàn ông này chỉ đơn giản là vụn vặt mà thôi...
Trên vai vốn dĩ đã có một vết bầm tím, bây giờ lại bị anh đè mạnh, Tô Loan Loan đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, cô khóc nức nở đẩy anh ra, nhưng vẫn không hề nhúc nhích tí nào.
Cuối cùng, Hoắc Cạnh Thâm cũng thả lỏng sức lực.
Kết quả vừa buông ra, đã nhìn thấy cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng.
Anh mím cánh môi mỏng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sau này còn dám không nghe lời anh nữa không?”
Trong đôi mắt phượng Tô Loan Loan đã ngân ngấn nước mắt, nhưng vẫn không nói gì. Nhìn thấy dáng vẻ “biết sai mà tủi thân” của cô, đôi mắt đỏ hoe, cái miệng nhỏ mếu máo, trông rất đáng thương...
Con mèo hoang nhỏ kiêu căng ngang ngược thường ngày đâu rồi?
Trái tim của Hoắc Cạnh Thâm dịu lại, giọng điệu cũng ôn hòa đi, đưa tay lên xoa nhẹ má cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa dịu dàng: “Từ nay về sau, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời chồng...”
“Mẹ nó, anh điên à, không biết là tôi bị thương sao! Đau chết lão nương rồi!”
Hoắc Cạnh Thâm: “…”
Bàn tay nán lại ở gò má trơn mềm của cô, nhất thời anh rất muốn véo nó!
Một đứa trẻ đáng chết không nghe lời!
Quả nhiên là không thể mong đợi cô sẽ ngoan ngoãn nhận sai mà.
Anh ta cau chặt lông mày, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, cộng thêm đeo mắt kính, sắc mặt cau có, cả người dáng vẻ lãnh đãm, u ám.
Anh ta đi theo sau giường cấp cứu, lướt thẳng qua cô đi thẳng về phía trước.
Tô Loan Loan theo bản năng liền đi theo.
Đến khi giường cấp cứu được đẩy vào thang máy, Tiêu Dạ Bạch cũng định vào theo, cô đột nhiên giơ tay kéo anh ta lại.
"Tiêu Dạ Bạch!"
Tiêu Dạ Bạch bị ép mà dừng bước.
Anh ta quay người, sau cặp mắt kính là đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cánh tay bị nắm chặt, sau đó liếc mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt đó, nếu như là trước kia, Tô Loan Loan chắc chắn không dám làm càn như vậy , nhưng bây giờ xưa không bằng nay.
"Tại sao anh lại ở đây? Duy Nhất đâu?" Cô chất vấn.
Thấy Tiêu Dạ Bạch không nói lời nào, Tô Loan Loan nhìn về phía giường cấp cứu, người nằm trên đó chắc là một người con gái, mái tóc đen ngắn, mặt hướng vào trong nên nhìn không rõ mặt mũi, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ trong đau khổ.
"Hai người rốt cuộc có vào thang máy không? Nếu chậm trễ nữa sẽ không kịp đâu, thai phụ cần phải lập tức làm phẫu thuật!" Y tá ở bên trong bắt đầu thúc giục.
Thai phụ?
Còn phải làm phẫu thuật?
Tô Loan Loan nổi trận lôi đình ngay tức khắc, cô nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng trước mắt, cao giọng nói: "Anh! Cái tên tra nam này! Mẹ nó anh quả thực không phải là người mà! Duy Nhất yêu anh như vậy, cậu ấy tốt với anh như vậy, anh lại dám ăn vụng sau lưng cô ấy! Còn để kẻ thứ ba có con riêng! Anh chính là một kẻ bội bạc!"
Kẻ bội bạc nhìn cô với ánh mắt sắc bén, gằn giọng nói: "Buông ra."
"Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, Duy Nhất mua cho anh nhiều quà, tốn bao nhiêu là tiền, tận tâm chuẩn bị toàn bộ đều là vì tối hôm nay! Anh thì sao, anh lại ở đây cùng với kẻ thứ ba phá thai, mẹ nó anh quả thực chính là tên súc sinh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Loan Loan nói xong, kéo anh ta đi ra ngoài: “Bây giờ anh phải đi gặp Duy Nhất cùng tôi, tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi cậu ấy...”
Vừa mới đi được hai bước, Tiêu Dạ Bạch giật mạnh tay ra, xoay người đi vào thang máy.
Tô Loan Loan tức giận chạy tới, không nói lời nào liền giơ chân đá thẳng vào anh ta.
Bởi vì quá cao, cú đá đó đã trúng ngay vào chân của anh ta, trên chiếc quần tây màu đen ngay lập tức bị dính một dấu chân xinh xắn.
Tiêu Dạ Bạch phải dừng bước lại một lần nữa.
Anh ta quay người lại, bóng đèn sợi đốt công suất cao ở hành lang khiến cho đôi mắt đằng sau cặp kính mờ mịt không rõ.
Khuôn mặt anh ta vô cảm, giọng nói lạnh lùng, từng câu từng chữ thốt ra đều không hề có chút tình cảm gì: “Hiện tại Tri Vi đang bị sẩy thai cần phải tiến hành phẫu thuật gấp, nếu còn chậm trễ, xảy ra chuyện gì tôi sẽ đến hỏi tội cô.”
Tri Vi?
Cô em họ của Tiêu Dạ Bạch?
Cô ta quay về khi nào vậy?
Tại sao Duy Nhất lại không tố giác cô ta?
Hơn nữa…
Sẩy thai cần phải tiến hành phẫu thuật ư?
Cái quái gì vậy!
Trong phút chốc, vô số câu hỏi nổi lên trong lòng Tô Loan Loan, cô mím môi, định lên tiếng chất vấn, nhưng sau lưng lại có một giọng đàn ông ảm đạm hơn nữa vang lên.
“Ban nãy anh đã nói gì?”
Toàn thân không có tiền đồ của Tô Loan Loan chợt run rẩy, vội vàng quay đầu lại. Hoắc Cạnh Thâm đứng đó, còn cầm một cái túi, khuôn mặt đẹp đẽ u ám, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo.
Tiêu Dạ Bạch đi thẳng vào thang máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cánh cửa đóng lại, Tô Loan Loan nghe thấy tiếng động liền quay lại ngay lập tức, nhưng đã muộn rồi.
Cô ra sức ấn nút thang máy, thậm chí còn định lao đến bấm nút thang máy bên cạnh, nhưng cánh tay của cô đã nhanh chóng bị một bàn tay gầy của người đàn ông nắm chặt lại.
Hoắc Cạnh Thâm kéo cô ra ngoài.
“Anh đừng có kéo tôi, tôi có chuyện rất quan trọng. Khốn nạn! Anh buông tay ra, anh có nghe thấy không, mẹ nó có phải anh bị điếc rồi không...”
Hai tay Tô Loan Loan không ngừng đẩy, cào, đập, bấu nhưng không được, sức chiến đấu mà cô luôn tự hào ở trước mặt người đàn ông này chỉ đơn giản là vụn vặt mà thôi...
Trên vai vốn dĩ đã có một vết bầm tím, bây giờ lại bị anh đè mạnh, Tô Loan Loan đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, cô khóc nức nở đẩy anh ra, nhưng vẫn không hề nhúc nhích tí nào.
Cuối cùng, Hoắc Cạnh Thâm cũng thả lỏng sức lực.
Kết quả vừa buông ra, đã nhìn thấy cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng.
Anh mím cánh môi mỏng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sau này còn dám không nghe lời anh nữa không?”
Trong đôi mắt phượng Tô Loan Loan đã ngân ngấn nước mắt, nhưng vẫn không nói gì. Nhìn thấy dáng vẻ “biết sai mà tủi thân” của cô, đôi mắt đỏ hoe, cái miệng nhỏ mếu máo, trông rất đáng thương...
Con mèo hoang nhỏ kiêu căng ngang ngược thường ngày đâu rồi?
Trái tim của Hoắc Cạnh Thâm dịu lại, giọng điệu cũng ôn hòa đi, đưa tay lên xoa nhẹ má cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa dịu dàng: “Từ nay về sau, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời chồng...”
“Mẹ nó, anh điên à, không biết là tôi bị thương sao! Đau chết lão nương rồi!”
Hoắc Cạnh Thâm: “…”
Bàn tay nán lại ở gò má trơn mềm của cô, nhất thời anh rất muốn véo nó!
Một đứa trẻ đáng chết không nghe lời!
Quả nhiên là không thể mong đợi cô sẽ ngoan ngoãn nhận sai mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro