Trợ Lý Nịnh Hót
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Mặt khác, tại một cục dân chính nào đó ở Nam Thành.
Tô Loan Loan đang ngồi trên ghế dài ở sảnh, đung đưa hai bắp chân trắng nõn mềm mại của mình, tâm trạng vô cùng chán nản.
Cô quay đầu lại thì liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở bên ngoài nói chuyện điện thoại.
Một tay đút trong túi quần tây, tay còn lại thì đang cầm điện thoại di động, cánh tay giơ lên làm nổi bật từng đường cong cơ bắp, áo sơ mi trên người sạch sẽ như đã được giặt, chiếc quần tây thì luôn được là thẳng tắp.
Ánh mắt của anh rất chăm chú, vẻ mặt bình thản, đường nét trên gương mặt hoàn mỹ như được khắc lên.
Chỉ cần nhìn một cái là đã có thể thấy anh là một doanh nhân vừa chín chắn lại vừa có sự khôn khéo ở bên trong so với những người xung quanh. Nhưng, anh lại sắp kết hôn với một người vừa mới quen biết được ba ngày là cô!
“Mợ Hoắc.”
“...”
“Cô Hoắc.”
“...”
“... Cô Tô?”
Cuối cùng Tô Loan Loan cũng ngẩng đầu lên: “Anh gọi tôi sao?”
Nhân viên đổ mồ hôi hột, lỗ tai của phu nhân tổng giám đốc Hoắc này hình như hoạt động không được tốt lắm nhỉ?
“Cô Tô, mời cô đưa cho tôi chứng minh thư của cô và tổng giám đốc Hoắc.”
Tô Loan Loan sờ sờ lọn tóc: “Chứng minh thư gì chứ? Tôi không mang theo.”
Nhân viên: “...”
Không phải định lạm dụng chức quyền để đi cửa sau đấy chứ?
Sao lại không mang theo chứng minh thư?
“Chờ chút, chứng minh thư sẽ được đưa tới ngay thôi. “ Giọng nói của Hoắc Cạnh Thâm ở bên cạnh vang lên.
“Vâng thưa tổng giám đốc Hoắc.”
Nhân viên vừa rời đi thì Hoắc Cạnh Thâm đã đi tới và đứng trước mặt Tô Loan Loan.
Một đôi mắt đen sâu thẳm xoẹt qua bắp chân xinh đẹp của cô, sau đó anh mới lên tiếng: “Sáu giờ tối nay tôi sẽ bay đến nước Y.”
“Thật sao, tốt quá! “ Tô Loan Loan vừa mới nói xong thì lập tức thấy anh chợt híp mắt lại một cái.
“Trông em có vẻ rất phấn khởi nhỉ?”
“...”
Tô Loan Loan khụ khụ hai tiếng rồi cúi đầu xuống.
Tuyệt đối không phải là cô sợ hãi đâu!
Chủ yếu là vì anh lớn hơn cô tận mười tuổi, kinh nghiệm xã hội quá dày dặn, vóc dáng lại quá cao nên khi nhìn từ trên cao xuống thì trông có vẻ rất khí thế...
“Một tuần nữa tôi sẽ quay về, nếu suôn sẻ thì có khả năng chỉ cần đến năm ngày thôi.” Hoắc Cạnh Thâm nói xong thì dặn dò giống như với cấp dưới: “Mấy ngày tới có việc gì lập tức gọi cho tôi, cũng có thể...”
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Gửi Wechat.”
Cái thứ mới mẻ này là do sau khi về nước Nam Cung Từ cứ khăng khăng bắt anh phải dùng, nói là những người trẻ tuổi ở trong nước đều dùng cái này.
Tô Loan Loan gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghĩ có thể có chuyện gì được chứ?
“Thêm WeChat của em vào đi, với cả số điện thoại di động nữa.” Nói xong, anh đưa một chiếc điện thoại màu đen tới trước mặt cô.
Khóe miệng của Tô Loan Loan khẽ giật giật.
Cô không muốn thêm, nhưng mà anh vẫn cứ đứng đó...
Tô Loan Loan đành phải cầm lấy, thành thật mà thêm vào.
“Xin chào tổng giám đốc Hoắc! Xin chào cô Hoắc!”
Một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên.
Sau khi đưa giấy tờ cho Hoắc Cạnh Thâm, Quý Kiệt dùng vẻ mặt cung kính đưa một túi nhỏ màu hồng cho cô: “Cô chủ, đây là hành lý của cô.”
“... Cảm ơn nha.”
“Cô chủ không cần khách sáo đâu, sau này có chuyện gì cần dặn dò thì cứ tìm tôi là được.” Giọng điệu nịnh hót của anh ta vang lên.
“... Cảm ơn nha.”
“Cô chủ không cần khách sáo với tôi đâu.”
Tô Loan Loan: “...”
“Cậu có thể về được rồi.”
Hoắc Cạnh Thâm ra lệnh một tiếng, Quý Kiệt lập tức cung kính nói: “Vâng, tổng giám đốc Hoắc, chúc tổng giám đốc Hoắc và phu nhân tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc! Tạm biệt!”
Tô Loan Loan: “...”
...
Mười phút sau.
Tô Loan Loan quay trở lại trong xe, nhìn cuốn sổ màu đỏ nhỏ nhắn tươi đẹp trong tay, mà vẫn còn có chút bối rối.
Quả thật là quá nhanh rồi!
Nếu biết chỉ chưa đầy nửa ngày cô đã lấy được chồng thì liệu Mặc Duy Nhất - người phải dùng đến mười năm để nghĩ cách gả cho Tiêu Dạ Bạch có khóc không nhỉ?
Tay cô nóng bừng lên, cuốn sổ đỏ đã biến mất.
Tô Loan Loan bất chợt mở to hai mắt nhìn anh: “Anh định làm gì vậy?”
Hoắc Cạnh Thâm cầm điện thoại, chụp hai quyển sổ màu đỏ ‘tách tách’ một cái, sau đó mới nói: “Công khai.”
Tô Loan Loan: “...”
Hoắc Cạnh Thâm đăng hình lên WeChat xong bèn lái xe đi
Tô Loan Loan đang ngồi trên ghế dài ở sảnh, đung đưa hai bắp chân trắng nõn mềm mại của mình, tâm trạng vô cùng chán nản.
Cô quay đầu lại thì liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở bên ngoài nói chuyện điện thoại.
Một tay đút trong túi quần tây, tay còn lại thì đang cầm điện thoại di động, cánh tay giơ lên làm nổi bật từng đường cong cơ bắp, áo sơ mi trên người sạch sẽ như đã được giặt, chiếc quần tây thì luôn được là thẳng tắp.
Ánh mắt của anh rất chăm chú, vẻ mặt bình thản, đường nét trên gương mặt hoàn mỹ như được khắc lên.
Chỉ cần nhìn một cái là đã có thể thấy anh là một doanh nhân vừa chín chắn lại vừa có sự khôn khéo ở bên trong so với những người xung quanh. Nhưng, anh lại sắp kết hôn với một người vừa mới quen biết được ba ngày là cô!
“Mợ Hoắc.”
“...”
“Cô Hoắc.”
“...”
“... Cô Tô?”
Cuối cùng Tô Loan Loan cũng ngẩng đầu lên: “Anh gọi tôi sao?”
Nhân viên đổ mồ hôi hột, lỗ tai của phu nhân tổng giám đốc Hoắc này hình như hoạt động không được tốt lắm nhỉ?
“Cô Tô, mời cô đưa cho tôi chứng minh thư của cô và tổng giám đốc Hoắc.”
Tô Loan Loan sờ sờ lọn tóc: “Chứng minh thư gì chứ? Tôi không mang theo.”
Nhân viên: “...”
Không phải định lạm dụng chức quyền để đi cửa sau đấy chứ?
Sao lại không mang theo chứng minh thư?
“Chờ chút, chứng minh thư sẽ được đưa tới ngay thôi. “ Giọng nói của Hoắc Cạnh Thâm ở bên cạnh vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng thưa tổng giám đốc Hoắc.”
Nhân viên vừa rời đi thì Hoắc Cạnh Thâm đã đi tới và đứng trước mặt Tô Loan Loan.
Một đôi mắt đen sâu thẳm xoẹt qua bắp chân xinh đẹp của cô, sau đó anh mới lên tiếng: “Sáu giờ tối nay tôi sẽ bay đến nước Y.”
“Thật sao, tốt quá! “ Tô Loan Loan vừa mới nói xong thì lập tức thấy anh chợt híp mắt lại một cái.
“Trông em có vẻ rất phấn khởi nhỉ?”
“...”
Tô Loan Loan khụ khụ hai tiếng rồi cúi đầu xuống.
Tuyệt đối không phải là cô sợ hãi đâu!
Chủ yếu là vì anh lớn hơn cô tận mười tuổi, kinh nghiệm xã hội quá dày dặn, vóc dáng lại quá cao nên khi nhìn từ trên cao xuống thì trông có vẻ rất khí thế...
“Một tuần nữa tôi sẽ quay về, nếu suôn sẻ thì có khả năng chỉ cần đến năm ngày thôi.” Hoắc Cạnh Thâm nói xong thì dặn dò giống như với cấp dưới: “Mấy ngày tới có việc gì lập tức gọi cho tôi, cũng có thể...”
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Gửi Wechat.”
Cái thứ mới mẻ này là do sau khi về nước Nam Cung Từ cứ khăng khăng bắt anh phải dùng, nói là những người trẻ tuổi ở trong nước đều dùng cái này.
Tô Loan Loan gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghĩ có thể có chuyện gì được chứ?
“Thêm WeChat của em vào đi, với cả số điện thoại di động nữa.” Nói xong, anh đưa một chiếc điện thoại màu đen tới trước mặt cô.
Khóe miệng của Tô Loan Loan khẽ giật giật.
Cô không muốn thêm, nhưng mà anh vẫn cứ đứng đó...
Tô Loan Loan đành phải cầm lấy, thành thật mà thêm vào.
“Xin chào tổng giám đốc Hoắc! Xin chào cô Hoắc!”
Một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đưa giấy tờ cho Hoắc Cạnh Thâm, Quý Kiệt dùng vẻ mặt cung kính đưa một túi nhỏ màu hồng cho cô: “Cô chủ, đây là hành lý của cô.”
“... Cảm ơn nha.”
“Cô chủ không cần khách sáo đâu, sau này có chuyện gì cần dặn dò thì cứ tìm tôi là được.” Giọng điệu nịnh hót của anh ta vang lên.
“... Cảm ơn nha.”
“Cô chủ không cần khách sáo với tôi đâu.”
Tô Loan Loan: “...”
“Cậu có thể về được rồi.”
Hoắc Cạnh Thâm ra lệnh một tiếng, Quý Kiệt lập tức cung kính nói: “Vâng, tổng giám đốc Hoắc, chúc tổng giám đốc Hoắc và phu nhân tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc! Tạm biệt!”
Tô Loan Loan: “...”
...
Mười phút sau.
Tô Loan Loan quay trở lại trong xe, nhìn cuốn sổ màu đỏ nhỏ nhắn tươi đẹp trong tay, mà vẫn còn có chút bối rối.
Quả thật là quá nhanh rồi!
Nếu biết chỉ chưa đầy nửa ngày cô đã lấy được chồng thì liệu Mặc Duy Nhất - người phải dùng đến mười năm để nghĩ cách gả cho Tiêu Dạ Bạch có khóc không nhỉ?
Tay cô nóng bừng lên, cuốn sổ đỏ đã biến mất.
Tô Loan Loan bất chợt mở to hai mắt nhìn anh: “Anh định làm gì vậy?”
Hoắc Cạnh Thâm cầm điện thoại, chụp hai quyển sổ màu đỏ ‘tách tách’ một cái, sau đó mới nói: “Công khai.”
Tô Loan Loan: “...”
Hoắc Cạnh Thâm đăng hình lên WeChat xong bèn lái xe đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro