Uống Say Đến Mứ...
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Khi Tô Loan Loan tỉnh lại thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
Lúc cô nhìn thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng nhăn nhúm lạ hoắc ở trên người thì...
“A a a a a a!”
Đáng chết!
Không phải là sau khi say rượu cô đã bị cái gì đó rồi chứ?
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Mặc Duy Nhất vọt vào: “Sao thế sao thế?”
Tô Loan Loan im lặng, đầu tiên là chán ghét nhìn cái tạp dề màu hồng trên người Mặc Duy Nhất, sau đó lại nhìn vào cái nồi trên tay cô ấy…
“Sao tớ lại ở nhà cậu thế này?”
Cô nhớ tối hôm qua sau khi cô rời khỏi nhà họ Tô thì chạy đi uống rượu, kết quả gặp phải một tên bướm hoa cứ lải nhà lải nhải, hình như cô đã đánh anh ta, còn đập phá rất nhiều thứ nữa, rồi sau đó…
Tô Loan Loan xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, làm thế nào cũng không thể nhớ ra nổi.
“Tớ đã nói bao nhiêu lần với cậu là không được uống nhiều rượu như vậy, bây giờ cậu đã biết say rượu nôn nao khó chịu như thế nào rồi chưa, chờ đó, tớ đi lấy trà giải rượu cho cậu.” Mặc Duy Nhất cằn nhằn một hồi rồi nhanh chóng bưng trà giải rượu tới.
Tô Loan Loan nhìn dáng vẻ hiền dịu của cô ấy mà cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ: “Mặc Tiểu Sắc, cậu thay đổi tính nết từ lúc nào vậy?”
Mặc Duy Nhất là ai chứ?
Độc quyền hầu như tất cả dịch vụ ăn uống, các ngành nghề vui chơi giải trí ở Nam Thành, còn có cả một vài chuỗi khách sạn theo tiêu chuẩn quốc tế, là cô con gái duy nhất của Mặc thị - tập đoàn thâu tóm toàn bộ hai giới Hắc Bạch, một thiên kim tiểu thư danh giá đích thực! Trắng Giàu Đẹp! Là cô con gái được ông trời cưng chiều!
Xuất thân nổi bật, xinh đẹp kiều diễm, từ nhỏ đến lớn đều được gọi là một cô ‘công chúa’.
Bọn họ biết nhau từ khi còn học ở nhà trẻ, bởi vì tính cách có nhiều điểm tương đồng nên dần trở thành bạn thân nhất của nhau.
Sống chung với nhau mười mấy năm, cô chủ nhà họ Mặc có tính cách như thế nào chẳng lẽ cô lại không biết hay sao?
Tại sao vừa kết hôn một cái đã ngay lập tức từ một cô công chúa ‘mười ngón tay không dính nước’ biến thành một người phụ nữ ‘bằng lòng rửa tay nấu canh’ vậy chứ?
“Tiểu Bạch nấu đấy.”
Mặc Duy Nhất vừa dứt lời thì Tô Loan Loan quả quyết liếc mắt một cái: “... Cảm ơn nha!”
Đường đường là tổng giám đốc Tiêu của Mặc thị, thế mà phải phiền anh ta nấu trà giải rượu cho con kiến hôi nhỏ bé như cô.
...
Ăn cơm trưa xong, Tô Loan Loan nói: “Chiều nay tớ sẽ đi thăm ông nội.”
“Được đó, tớ đi cùng với cậu.” Mặc Duy Nhất vừa nói xong thì bất chợt lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, điện thoại của cậu hết pin sao? Tối hôm qua tớ gọi mãi mà không được.”
“Bị rơi mất rồi.”
Lúc ở quầy rượu cô đã phát hiện ra là không thấy điện thoại di động đâu nữa, không biết đã bị rơi ở chỗ nào rồi, có lẽ là bị người ta lấy trộm mất.
“Vậy tại sao cậu lại uống rượu cùng với Hoắc Thiệt Tích chứ?” Mặc Duy Nhất bắt đầu nhiều chuyện.
“Hoắc Thiệt Tích?” Tô Loan Loan không hề có chút ấn tượng nào với cái tên này. “Là ai nhỉ?”
“Là cậu ba nhà họ Hoắc, Hoặc Thiệt Tích, cậu ấm nhà giàu nổi tiếng ở Nam Thành, nổi danh ăn chơi trá táng, người trong đồn công an nói cậu đánh anh ta đến mức sứt đầu mẻ trán, suýt chút nữa thì đã bị hủy hoại nhan sắc rồi, nhưng mà cuối cùng Hoắc Cạnh Thâm chẳng những không tìm cậu tính sổ, còn giải quyết xong xuôi tất cả những thứ bị thiệt hại mà cậu đã đập phá ở quán rượu.”
“Hoắc Cạnh Thâm?” Tô Loan Loan chớp chớp mắt, vẻ mặt vẫn vô cùng mờ mịt: “Lại ai nữa vậy?”
Mặc Duy Nhất: “...”
Phụ nữ uống say đến mất cả trí nhớ đúng thật là đáng sợ!
*
*
Tô Học Cần đang ở trong bệnh viện tư nhân Nam Cung sang trọng nhất của Nam Thành.
Dựa vào gia thế y học của gia tộc Nam Cung, bệnh nhân ở đây không phải giàu có thì cũng có địa vị vô cùng cao quý, hệ thống quản lý của bệnh viện cũng vô cùng bảo mật và chặt chẽ, không có thẻ vip dành riêng cho người nhà bệnh nhân ra vào thì bình thường những người bên ngoài đến đây đều không vào được.
Cũng may mà có gương mặt nhỏ bé xinh xắn ai ai cũng biết ở Nam Thành của Mặc Duy Nhất.
Nhân viên lễ tân cung kính nói: “Cô Mặc, ông cụ Tô ở phòng bệnh số 2019, mời cô đi thang máy đến tầng 20 rồi rẽ trái là đến.”
“Cảm ơn nhé!” Mặc Duy Nhất ngoắc ngoắc ngón tay, tài xế và vệ sĩ lập tức xách toàn bộ những hộp quà lớn nhỏ nối đuôi nhau tiến vào trong thang máy.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một cô công chúa!
Đến tầng 20, cửa thang máy vừa mở ra đã lập tức gặp phải hai người quen ở trên hành lang.
Tô Loan Loan nhanh chóng híp mắt lại.
Giọng nói trào phúng quái gở của Tô Nghiên Nghiên lập tức vang lên: “Ôi, cô Cả của nhà họ Tô cuối cùng cũng chịu tới bệnh viện thăm ông nội rồi đó hả?”
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy hoa nhã nhặn theo phong cách phương Tây, đi một đôi giày cao gót, kết hợp với mái tóc dài gọn gàng thẳng tắp màu đen, trông vô cùng phù hợp với hình tượng ‘cô gái ngoan ngoãn’ ở trong mắt của các bậc trưởng bối.
Còn Tưởng Di thì đang nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Loan Loan, thì ra tối hôm qua con đi tìm cô Mặc, sao lại không gọi điện thoại nói một tiếng chứ, làm hại bố con lo lắng suốt cả đêm.”
Lúc cô nhìn thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng nhăn nhúm lạ hoắc ở trên người thì...
“A a a a a a!”
Đáng chết!
Không phải là sau khi say rượu cô đã bị cái gì đó rồi chứ?
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Mặc Duy Nhất vọt vào: “Sao thế sao thế?”
Tô Loan Loan im lặng, đầu tiên là chán ghét nhìn cái tạp dề màu hồng trên người Mặc Duy Nhất, sau đó lại nhìn vào cái nồi trên tay cô ấy…
“Sao tớ lại ở nhà cậu thế này?”
Cô nhớ tối hôm qua sau khi cô rời khỏi nhà họ Tô thì chạy đi uống rượu, kết quả gặp phải một tên bướm hoa cứ lải nhà lải nhải, hình như cô đã đánh anh ta, còn đập phá rất nhiều thứ nữa, rồi sau đó…
Tô Loan Loan xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, làm thế nào cũng không thể nhớ ra nổi.
“Tớ đã nói bao nhiêu lần với cậu là không được uống nhiều rượu như vậy, bây giờ cậu đã biết say rượu nôn nao khó chịu như thế nào rồi chưa, chờ đó, tớ đi lấy trà giải rượu cho cậu.” Mặc Duy Nhất cằn nhằn một hồi rồi nhanh chóng bưng trà giải rượu tới.
Tô Loan Loan nhìn dáng vẻ hiền dịu của cô ấy mà cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ: “Mặc Tiểu Sắc, cậu thay đổi tính nết từ lúc nào vậy?”
Mặc Duy Nhất là ai chứ?
Độc quyền hầu như tất cả dịch vụ ăn uống, các ngành nghề vui chơi giải trí ở Nam Thành, còn có cả một vài chuỗi khách sạn theo tiêu chuẩn quốc tế, là cô con gái duy nhất của Mặc thị - tập đoàn thâu tóm toàn bộ hai giới Hắc Bạch, một thiên kim tiểu thư danh giá đích thực! Trắng Giàu Đẹp! Là cô con gái được ông trời cưng chiều!
Xuất thân nổi bật, xinh đẹp kiều diễm, từ nhỏ đến lớn đều được gọi là một cô ‘công chúa’.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ biết nhau từ khi còn học ở nhà trẻ, bởi vì tính cách có nhiều điểm tương đồng nên dần trở thành bạn thân nhất của nhau.
Sống chung với nhau mười mấy năm, cô chủ nhà họ Mặc có tính cách như thế nào chẳng lẽ cô lại không biết hay sao?
Tại sao vừa kết hôn một cái đã ngay lập tức từ một cô công chúa ‘mười ngón tay không dính nước’ biến thành một người phụ nữ ‘bằng lòng rửa tay nấu canh’ vậy chứ?
“Tiểu Bạch nấu đấy.”
Mặc Duy Nhất vừa dứt lời thì Tô Loan Loan quả quyết liếc mắt một cái: “... Cảm ơn nha!”
Đường đường là tổng giám đốc Tiêu của Mặc thị, thế mà phải phiền anh ta nấu trà giải rượu cho con kiến hôi nhỏ bé như cô.
...
Ăn cơm trưa xong, Tô Loan Loan nói: “Chiều nay tớ sẽ đi thăm ông nội.”
“Được đó, tớ đi cùng với cậu.” Mặc Duy Nhất vừa nói xong thì bất chợt lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, điện thoại của cậu hết pin sao? Tối hôm qua tớ gọi mãi mà không được.”
“Bị rơi mất rồi.”
Lúc ở quầy rượu cô đã phát hiện ra là không thấy điện thoại di động đâu nữa, không biết đã bị rơi ở chỗ nào rồi, có lẽ là bị người ta lấy trộm mất.
“Vậy tại sao cậu lại uống rượu cùng với Hoắc Thiệt Tích chứ?” Mặc Duy Nhất bắt đầu nhiều chuyện.
“Hoắc Thiệt Tích?” Tô Loan Loan không hề có chút ấn tượng nào với cái tên này. “Là ai nhỉ?”
“Là cậu ba nhà họ Hoắc, Hoặc Thiệt Tích, cậu ấm nhà giàu nổi tiếng ở Nam Thành, nổi danh ăn chơi trá táng, người trong đồn công an nói cậu đánh anh ta đến mức sứt đầu mẻ trán, suýt chút nữa thì đã bị hủy hoại nhan sắc rồi, nhưng mà cuối cùng Hoắc Cạnh Thâm chẳng những không tìm cậu tính sổ, còn giải quyết xong xuôi tất cả những thứ bị thiệt hại mà cậu đã đập phá ở quán rượu.”
“Hoắc Cạnh Thâm?” Tô Loan Loan chớp chớp mắt, vẻ mặt vẫn vô cùng mờ mịt: “Lại ai nữa vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Duy Nhất: “...”
Phụ nữ uống say đến mất cả trí nhớ đúng thật là đáng sợ!
*
*
Tô Học Cần đang ở trong bệnh viện tư nhân Nam Cung sang trọng nhất của Nam Thành.
Dựa vào gia thế y học của gia tộc Nam Cung, bệnh nhân ở đây không phải giàu có thì cũng có địa vị vô cùng cao quý, hệ thống quản lý của bệnh viện cũng vô cùng bảo mật và chặt chẽ, không có thẻ vip dành riêng cho người nhà bệnh nhân ra vào thì bình thường những người bên ngoài đến đây đều không vào được.
Cũng may mà có gương mặt nhỏ bé xinh xắn ai ai cũng biết ở Nam Thành của Mặc Duy Nhất.
Nhân viên lễ tân cung kính nói: “Cô Mặc, ông cụ Tô ở phòng bệnh số 2019, mời cô đi thang máy đến tầng 20 rồi rẽ trái là đến.”
“Cảm ơn nhé!” Mặc Duy Nhất ngoắc ngoắc ngón tay, tài xế và vệ sĩ lập tức xách toàn bộ những hộp quà lớn nhỏ nối đuôi nhau tiến vào trong thang máy.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một cô công chúa!
Đến tầng 20, cửa thang máy vừa mở ra đã lập tức gặp phải hai người quen ở trên hành lang.
Tô Loan Loan nhanh chóng híp mắt lại.
Giọng nói trào phúng quái gở của Tô Nghiên Nghiên lập tức vang lên: “Ôi, cô Cả của nhà họ Tô cuối cùng cũng chịu tới bệnh viện thăm ông nội rồi đó hả?”
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy hoa nhã nhặn theo phong cách phương Tây, đi một đôi giày cao gót, kết hợp với mái tóc dài gọn gàng thẳng tắp màu đen, trông vô cùng phù hợp với hình tượng ‘cô gái ngoan ngoãn’ ở trong mắt của các bậc trưởng bối.
Còn Tưởng Di thì đang nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Loan Loan, thì ra tối hôm qua con đi tìm cô Mặc, sao lại không gọi điện thoại nói một tiếng chứ, làm hại bố con lo lắng suốt cả đêm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro