Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 46

Bản Lật Tử

2024-09-01 15:08:21

Kim Mê không để trợ lý đưa cô đến thẳng nhà họ Tạ mà dừng lại giữa đường rồi đổi sang xe của tài xế Lý.

Tuy Tiểu Châu cảm thấy khó hiểu nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ quay về nhà trước theo lời Kim Mê bảo, hôm sau lại đến chỗ này đón cô.

Trên đường lên núi, Kim Mê không kiềm chế nổi, cô hỏi thăm tài xế Lý về tình huống của Tạ Trì nhưng chắc do đây là bí mật nên ông ấy cũng không biết rõ lắm.

Nếu không phải hôm nay Kim Mê bảo tài xế Lý đưa cô đến nhà cũ của nhà họ Tạ thì ông ấy cũng không biết là sếp Tạ đã về nước.

Khác với lần đến nhà cũ lúc trước, lần này bên ngoài tòa nhà có rất nhiều vệ sĩ, xe của Kim Mê vừa đi đến cổng đã bị ngăn lại. Sau khi cẩn thận xác nhận lại thân phận của người trên xe, vệ sĩ liên lạc với người trong nhà rồi mới cho phép bọn họ vào.

Đợi đến khi xe dừng hẳn lại, Kim Mê mở cửa bước xuống xe, đúng lúc thấy Trần Giác đến đón cô.

Tay trái của Trần Giác phải bó thạch cao, trên mặt cũng dán băng gạc, Kim Mê thấy mà sửng sốt trong giây lát: “Trợ lý Trần cũng bị thương sao?”

Vết thương trên mặt Trần Giác còn chưa lành lại, lúc mở miệng nói chuyện, các cơ trên mặt cũng dịch chuyển theo làm anh ấy thấy hơi đau: “Tôi chỉ bị vài vết thương nhỏ, là do tôi không bảo vệ sếp cẩn thận.”

Kim Mê nhất thời không biết nên nói gì, Trần Giác chỉ là trợ lý của Tạ Trì, nói thẳng ra thì chỉ là nhân viên, đi công tác thôi mà lại bị thương đến như vậy đã rất thê thảm rồi. Nhưng Tạ Trì vẫn còn phải nằm trên giường, suýt nữa đã nguy hiểm đến tính mạng, không chỉ là bản thân Trần Giác mà không chừng những người khác trong nhà họ Tạ cũng đều sẽ giận chó đánh mèo sang anh ấy: “Chuyện này không trách anh được, bây giờ Tạ Trì thế nào rồi?”

“Sếp đang nghỉ ngơi trong phòng, sức khỏe vẫn còn yếu, ban nãy tôi đi xem thử thì thấy anh ấy còn đang ngủ.” Trần Giác vừa đưa Kim Mê vào trong vừa thuật lại tình trạng của Tạ Trì cho cô nghe: “Viên đạn không bắn trúng chỗ nguy hiểm, anh ấy vẫn được cấp cứu kịp thời, trước mắt thì tình hình đã ổn định.”

Trần Giác nói mấy lời này vốn là để Kim Mê yên tâm nhưng đã nhắc đến đạn thì làm sao mà yên tâm cho được: “Hai người ra ngoài không dẫn theo vệ sĩ à? Trị an nơi đó kém đến vậy mà cũng dám sang đó bàn chuyện làm ăn?”

Ban nãy mới chỉ là ngoài cổng thôi mà đã có bao nhiêu là vệ sĩ, cô không tin Tạ Trì không mang theo vệ sĩ ra nước ngoài.

Trần Giác khẽ mím môi, chọn chuyện có thể nói với cô: “Vệ sĩ của chúng tôi không được phép mang theo súng, bên họ không cấm súng ống và chất gây nghiện nên chắc chắn không an toàn được như ở trong nước, lần này cũng do chúng tôi xui xẻo mới gặp phải xả súng. Kẻ tình nghi đã bị cảnh sát bên đó bắt giữ, bọn họ nói là nghi ngờ người này là thành viên của tổ chức tội phạm nào đó, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn chúng thực hiện mấy vụ xả súng hàng loạt.”

Truyền thông trong nước thường đưa tin về các vụ xả súng ở nước ngoài, đúng là không phải chuyện hiếm lạ gì, thậm chí còn có dân mạng lấy nó ra làm trò đùa nhưng Kim Mê hoàn toàn không thể ngờ rằng có một ngày Tạ Trì lại trở thành nhân vật chính.

“Dạo này tôi không thấy ai đưa tin về vụ xả súng.” Cho dù người gặp phải chuyện này chỉ là một du khách bình thường thì cũng sẽ có truyền thông đưa tin, huống chi là Tạ Trì? Anh có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy, vừa nhìn đã biết đây không phải người bình thường, tại sao viên đạn lại cố tình nhắm trúng vào anh?

Kim Mê càng nghĩ càng thấy có điều gì đó kỳ lạ trong chuyện này. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trần Giác giải thích: “Tin tức là do chúng tôi cố ý ngăn lại, thân phận của sếp Tạ đặc thù, chúng tôi lo lắng nếu tin tức bị lộ sẽ cành mẹ đẻ cành con.”

Kim Mê nhìn anh ấy: “Rốt cuộc thì sếp Tạ của các anh có thù hằn với bao nhiêu người thế?”

Trần Giác mím môi, không trả lời, Kim Mê thấy anh ấy không muốn nói thì cũng không ép: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao không ai nói cho tôi biết?”

Trần Giác nói: “Sau khi sếp xảy ra chuyện, chúng tôi giữ bí mật mọi tin tức với người khác, nước ngoài không so được với nước mình, chúng tôi sợ lại xảy ra chuyện gì nên đợi sếp phẫu thuật xong, tình hình sức khỏe tương đối ổn định thì lập tức bí mật sắp xếp máy bay đưa anh ấy về nước. Chúng tôi cũng đợi đến khi an toàn xuất cảnh xong rồi mới thông báo cho bà cụ.”

Tạ Trì vốn định giấu bà, anh sợ bà đã có tuổi, không chịu được kích thích này, nhưng lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, không ai dám giấu, huống chi có bà cụ tham gia thì an toàn của Tạ Trì cũng được bảo đảm hơn.

Kim Mê nghĩ chuyện như vậy chắc chắn càng ít người biết càng tốt nên cô cũng không so đo thêm, Tạ Trì có thể bình an về nước là tốt: “Anh ấy về được mấy ngày rồi?”

“Hai ngày.” Trần Giác thấy hình như Kim Mê không hề tức giận, nhưng anh ấy vẫn sợ cô hiểu lầm nên giải thích thêm: “Sếp vốn định chờ sức khỏe tốt hơn rồi mới liên lạc với cô.”

Không ngờ cô lại gọi điện thoại đến trước để hỏi về tình hình của sếp, nói thật Trần Giác thấy hơi bất ngờ.

Trước kia dù mười ngày nửa tháng không gặp sếp thì Mạnh Xán Nhiên cũng chẳng thèm hỏi một câu, lần này chẳng qua là một tuần không liên lạc được mà cô đã sốt ruột rồi?

Xem ra tình cảm của hai người đúng là đã có bước tiến lớn.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến phòng Tạ Trì, trước cửa còn có vệ sĩ đang đứng gác, thấy là Trần Giác nên người đó mới không ngăn cản.

“Sếp Tạ đang ở bên trong, cô vào đi, nhưng có lẽ anh ấy vẫn đang ngủ.”

“Được, tôi vào xem anh ấy thế nào rồi ra.” Kim Mê đẩy cửa đi vào, lần trước cô tới đây, bà nội xếp phòng khác cho cô ở, vậy nên cô chưa vào căn phòng này bao giờ.

Phong cách trang trí phòng của Tạ Trì rất thống nhất, vẫn là những màu sắc đơn điệu và phong cách tối giản như cũ. Có lẽ vì đây là nơi anh ở khi còn đi học nên trong phòng có nhiều đồ vật nhỏ hơn hẳn nhà tân hôn của bọn họ.

Bây giờ Kim Mê không có tâm trạng tham quan, cô đi thẳng đến chỗ chiếc giường lớn ngay giữa phòng. Tạ Trì nằm giữa giường, trên tay còn cắm kim truyền dịch.

Sắc mặt anh trắng nhợt vì bệnh tật, dù nhắm mắt nhưng đôi lông mày vẫn nhăn lại, dường như anh ngủ mà vẫn chẳng thể thả lỏng.

Kim Mê không ngờ mới chỉ không gặp một thời gian mà anh đã thành như vậy, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, cầm lấy bàn tay anh.

Các khớp xương trên bàn tay Tạ Trì rất rõ ràng, đầu ngón tay lạnh lẽo, Kim Mê đứng dậy giúp anh chỉnh chăn, bỗng cô thấy lông mi Tạ Trì hơi rung rung.

Cô dừng động tác, khom lưng nhìn kỹ chút biến hóa nho nhỏ: “Tạ Trì?”

Hình như anh nghe thấy tiếng cô gọi, lông mi Tạ Trì lại rung rung, anh từ từ mở mắt. Lúc nhìn thấy Kim Mê, anh còn ngây người trong chốc lát, giống như không hiểu vì sao cô lại xuất hiện ở đây. Một lát sau, anh khẽ cất tiếng hỏi, giọng nói khàn khàn: “Sao cô lại ở đây?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi hả?” Kim Mê cầm lấy cốc nước gần đó, thấy nước vẫn còn ấm bèn đưa cốc đến bên miệng Tạ Trì: “Anh muốn uống ít nước không?”

Tạ Trì ngậm ống hút, uống hai ngụm nước rồi lại hỏi: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“…” Kim Mê cạn lời, cô đặt cốc nước về vị trí cũ trên đầu giường, sau đó ngồi xuống ghế: “Anh mất liên lạc suốt một tuần, nếu vẫn không tìm thấy anh chắc tôi phải báo cảnh sát quá.”

Cô không nói thẳng ra là Trần Giác nói cho cô nhưng Tạ Trì vẫn tự đoán được: “Cô hỏi Trần Giác à? Tôi đã bảo là đợi một thời gian hãy liên lạc với cô rồi…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sao anh không đợi sang năm lại liên lạc luôn đi?”

“…”

Tạ Trì mím môi, không lên tiếng, Kim Mê nể tình anh vẫn còn là bệnh nhân nên quyết định nhường anh: “Anh thấy thế nào rồi?”

“Không có việc gì, không chết được.”

“…” Anh đúng là coi nhẹ sống chết quá ha: “Không phải anh bảo nhà anh phong thủy tốt à, sao còn gặp phải chuyện này?”

Tạ Trì không trả lời, lần xả súng này không phải chuyện ngoài ý muốn, khả năng cao mục đích của nó chính là anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người muốn anh chết chắc chắn không ai khác ngoài hai anh em nhà họ Vương, bọn họ càng cuống cuồng càng chứng tỏ anh đã tìm đúng hướng.

Nhưng anh không định nói mấy việc này với Kim Mê, cô biết ít thì sẽ an toàn hơn.

Nhưng phản ứng này của anh càng làm Kim Mê cảm thấy trong chuyện này có gì đó cô không biết, chuyến ra nước ngoài này của anh thật sự chỉ đơn giản là để bàn chuyện làm ăn thôi sao?

“Xán Nhiên đến rồi à?”

Bà nội bước vào phòng, Kim Mê nhìn thấy bà bèn vội vàng bước lên đỡ: “Bà nội, dạo này bà có khỏe không ạ?”

“Bà vẫn khỏe.” Bà Tạ vỗ vỗ mu bàn tay cô, mắt nhìn Tạ Trì trên giường bệnh: “Nghe nói thời gian này cháu vẫn luôn ở trong đoàn phim quay phim, hôm nay là dành riêng thời gian ra để tới đây à?”

“Vâng, cháu xin đạo diễn cho nghỉ, ngày mai cháu lại về đoàn phim.” Kim Mê đỡ bà ngồi xuống ghế: “Sức khỏe của Tạ Trì khôi phục thế nào rồi ạ?”

“Bác sĩ bảo vết thương khôi phục tốt, qua mấy ngày nữa hẳn là có thể xuống giường đi lại, cháu đừng lo lắng quá.”

“Vậy thì tốt quá ạ, bà cũng phải chú ý sức khỏe nhé.” Kim Mê không dám nghĩ đến cảnh lúc bà cụ biết Tạ Trì bị bắn, không biết bà đã gánh vác chuyện này như thế nào.

“Yên tâm.” Bà nội lại vỗ tay cô, lúc trước hai người đến nhà cũ ăn cơm, Tạ Trì còn bảo muốn ly hôn, kết quả lâu vậy rồi, bọn họ không những không ly hôn, thậm chí còn càng thân thiết gắn bó hơn trước.

Trước đó bà không có ấn tượng tốt với đứa cháu dâu này nhưng hai lần gặp gần đây lại bà cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt: “Nếu tới rồi thì tối nay cháu cứ ở lại đây đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

“Vâng ạ.”

“Vậy cháu cứ nói chuyện với Tiểu Trì tiếp đi, bà không quấy rầy hai thanh niên nữa.” Bà cụ thấy Tạ Trì không có việc gì thì đứng dậy rời đi, sau khi đóng cửa, Kim Mê lại quay về ngồi cạnh mép giường.

“Anh có muốn ngủ thêm một lát không?” Cô thấy trên mặt Tạ Trì có quầng thâm mắt nhàn nhạt, chắc chắn là dạo này anh không ngủ ngon.

Đúng là Tạ Trì thấy hơi buồn ngủ, anh gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Kim Mê chờ anh ngủ rồi mới đứng dậy, nhìn quanh phòng của anh. Tạ Trì luôn nói bản thân là fan của Kim Mê, nhưng không thấy anh dán poster của Kim Mê trong phòng, trong ngăn tủ có một quả bóng rổ được ký tên, nhìn có vẻ rất được trân trọng.

Kim Mê nhìn chữ ký trên quả bóng rổ, cô nhận ra bản thân không biết ngôi sao bóng rổ đó là ai nên không còn hứng thú với quả bóng rổ nữa. Bên cạnh tủ là một giá sách nhỏ, thiết kế trông rất đẹp, hình như trên giá sách là mấy quyển sách Tạ Trì đọc trước khi ngủ, nhìn dễ hiểu hơn mấy quyển sách trong phòng làm việc cô thấy lúc trước nhiều.

Giữa mấy quyển sách có một quyển album, trông rất bắt mắt, Kim Mê tò mò lấy album rồi mở ra xem.

Trang đầu tiên là ảnh một em bé mới sinh được quấn bằng vải trắng, bên cạnh viết tên và ngày sinh của anh, còn có cân nặng lúc mới ra đời.

“Ồ, lúc mới sinh ra trông mắt vừa tròn vừa sáng.” Kim Mê thích thú xem tiếp, đây hẳn là album ảnh mà ba mẹ Tạ Trì làm cho anh, ảnh chụp được sắp xếp theo thứ tự thời gian, có vài tấm ảnh còn có ghi chú viết bằng bút màu ở bên cạnh.

Có thể thấy đây là đứa trẻ lớn lên dưới tình yêu thương của ba mẹ.

“Lúc nhỏ nhìn rõ đáng yêu, sao lớn lên mặt lại lạnh như tiền thế không biết?” Kim Mê nhỏ giọng nói thầm, sau đó cô lật đến ảnh Tạ Trì năm anh tám tuổi.

Cô nhìn cậu bé ôm quả bóng rổ trong ảnh, đầu óc vang lên cái ầm.

Cô vẫn nhớ cậu bé này.

Cô đã gặp cậu bé này ở trên du thuyền trước khi cô xảy ra chuyện.

Mắt Kim Mê nhìn tấm ảnh, đầu ngón tay đang đặt trên album khẽ run.

Cô lấy ảnh ra khỏi album, trong mắt thoáng vẻ không tưởng tượng nổi. Đối với cậu bé trên ảnh đã hai mươi năm năm trôi qua, nhưng đối với Kim Mê mà nói thì đó mới chỉ là chuyện không lâu trước đây.

Sau khi hoàn thành buổi diễn ở nước ngoài, cô lên chiếc du thuyền xa hoa để về nước.

Vốn dĩ cô có thể đi máy bay về nhưng công ty du thuyền nhiệt tình mời cô lên du thuyền của họ để về nước, bọn họ không chỉ miễn phí mọi chi tiêu của cô và Triệu Nghệ Nam mà còn cho cô cả bản quy hoạch hành trình du lịch rất hấp dẫn.

Lúc ấy Kim Mê mới vừa hoàn thành chuyến lưu diễn, cô muốn tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi, tuy tốc độ của du thuyền chậm, giữa đường còn sẽ ngừng lại ở mấy cảng biển khác nhau, nhưng vừa lúc có thể xem như đây là một chuyến du lịch thăm thú.

Sau khi Triệu Nghệ Nam bàn bạc với công ty, bọn họ đã đồng ý cho cô nghỉ phép một thời gian, vậy nên hai người bọn cô đã cùng nhau bước lên du thuyền.

Đây vốn là tuyến đường cao cấp, vậy nên hành khách trên du thuyền đa phần đều là những người giàu có hoặc là người có quyền, tuy lúc ở trên thuyền Kim Mê gặp được một vài người hâm mộ nhưng mọi người đều rất biết giữ chừng mực.

Cô đã gặp cậu bé này trên hành lang trước khi thuyền cập bến.

Trên đường từ nhà ăn về, cô thấy cậu bé ngồi xổm trên mặt đất, đầu gối còn đang chảy máu, nhìn có vẻ bị thương khá nặng. Nhưng cậu chỉ cau mày ngồi ở đó, không hề la hét khóc lóc.

“Em có đứng lên được không?” Kim Mê bước qua, dừng lại trước mặt cậu. Cậu bé ngẩng đầu, ngây người nhìn cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kim Mê đã quen với biểu cảm của mọi người khi bị sắc đẹp của cô mê hoặc, mặc dù đối phương vẫn chỉ là đứa trẻ, Kim Mê vẫn thấy vui mừng vì ánh mắt bất ngờ và kinh ngạc của cậu.

“Em biết chị à?” Kim Mê vén tóc, sau đó đỡ cậu bé đứng dậy: “Ba mẹ em đâu, chị dẫn em đi tìm họ nhé?”

Cậu đứng dậy bằng một chân, vậy nên không thể không vịn vào Kim Mê: “Em cãi nhau với ba mẹ, em không muốn đi tìm bọn họ.”

“…” Kim Mê cạn lời, nhìn quần áo thì có vẻ như cậu bé này là cậu chủ nhỏ của nhà nào đó, vậy nên tính tình hơi khó chiều cũng dễ hiểu: “Vậy em về phòng chị trước đi, chỗ chị có hộp y tế, để chị bôi thuốc cho em.”

Cậu bé vẫn đứng im không nhúc nhích, Kim Mê cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ: “Em biết chị là ai mà phải không? Chị là Kim Mê, chị không bắt cóc em đem đi bán đâu.”

“…” Cậu bé im lặng một lát, sau đó rút tay mình ra khỏi tay cô: “Em tự đi được.”

“Được, phòng chị ở ngay kia thôi, em đi theo chị.” Cô không đỡ cậu chủ nhỏ này nữa mà đi về hướng phòng mình. Tới cửa, cô quay đầu lại nhìn, cậu bé vẫn đang đi sau cô.

Cô mở cửa, để cậu vào trước: “Chị đi lấy hộp y tế, em ngồi trên sô pha đợi chị một lát nhé.”

Kim Mê đi vào trong lấy đồ, lúc ra thì thấy cậu đang ngồi ngẩn người nhìn tấm poster trên bàn.

“Đây là poster của chị, sao thế, em thích nó à?” Kim Mê đặt hộp y tế lên bàn, cô cầm bút trên bàn lên rồi ký tên cái “roẹt” vào poster: “Tặng em này.”

Cậu bé lại ngẩn người, Kim Mê gói kỹ tấm poster rồi đưa cho cậu, sau đó cô lấy cồn ra khỏi hộp y tế: “Để chị khử trùng cầm máu cho em trước, nếu miệng vết thương quá sâu thì phải tìm bác sĩ để bác sĩ khâu lại cho em mới được.”

Trên du thuyền có bác sĩ nhưng Kim Mê chưa đến đó bao giờ, không biết họ có khâu vết thương được hay không.

“Không cần, em chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Cậu bé nói với vẻ rất thoải mái, Kim Mê ngồi xổm trước sô pha, cô nhìn cậu một cái rồi lấy bông thấm chút cồn y tế, lau máu trên đầu gối cậu.

Cậu bé đau đến mức “xuýt” lên một tiếng, Kim Mê thu tay, cong môi cười với cậu: “Giờ mới phải chứ, đau thì cứ nói thẳng, chị không cười em đâu mà.”

“…”

“À, chị có kẹo này.” Kim Mê thò tay xuống chiếc đĩa dưới bàn, bốc một nắm kẹo nhân trái cây: “Đây đều là kẹo chị mua ở nước ngoài, ăn ngon lắm đấy, em chọn cái nào em thích đi.”

Ban đầu cậu không chịu lấy, sau đó có lẽ là cảm thấy bôi thuốc hơi đau đau nên chọn lấy một viên, bóc ra rồi cho vào miệng.

“Được rồi, máu không chảy nữa.” Đúng là vết thương của cậu bé không sâu, cô chỉ cần lấy băng cá nhân dán lên miệng vết thương là xong việc: “Nhưng an toàn nhất thì em cứ bảo ba mẹ đưa em đến phòng y tế khám thử xem sao.”

Cậu bé ngậm kẹo trong miệng, cúi đầu nhìn băng cá nhân trên đầu gối mình.

Trên băng cá nhân có hình mèo Hello Kitty rất to, hơn nữa nó còn có màu hồng nhạt.

“Sao thế, em không thích à?” Kim Mê sắp xếp lại hộp y tế, sau đó cô đứng dậy, ngồi xuống sô pha: “Chị muốn mà còn chưa được dùng đâu đấy, em được hời rồi nhé.”

Cậu bé mím môi, không lên tiếng, lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kim Mê đứng dậy mở cửa ra.

Người đến là một vị giám đốc mặc quần áo công sở, thấy Kim Mê, anh ta cười hỏi cô: “Chào cô Kim, không biết tôi có giúp gì được cho cô không?”

Lúc Kim Mê vào trong lấy hộp y tế, cô còn thuận tay gọi phục vụ phòng, không ngờ bọn họ lại gọi giám đốc đến. Nhưng như vậy cũng tốt, giám đốc trông có vẻ rất đáng tin: “Trên thuyền có ai lạc mất trẻ con không? Ban nãy tôi nhặt được một cậu bé ở hành lang.”

Giám đốc: “…”

Cậu bé: “…”

Giám đốc nhìn thoáng qua đứa bé trong phòng, anh ta lập tức nhận ra đó là ai: “Đây là con trai cô Hoàng, ban nãy cô ấy cũng đã gọi điện hỏi chúng tôi.”

“Vậy là tốt rồi, anh mau đưa thằng bé đến chỗ ba mẹ nó đi.” Kim Mê nhớ kỹ tên giám đốc, sau đó mới quay đầu lại nói với cậu bé: “Em đừng giận dỗi nữa, ba mẹ không tìm thấy em nên chắc hẳn là giờ họ đang sốt ruột lắm.”

Cậu bé nhìn có vẻ không mấy tình nguyện, nhưng cậu vẫn đứng dậy, lúc đi còn không quên cầm theo tấm poster mà Kim Mê cho cậu.

Không lâu sau, du thuyền cập bờ, Kim Mê cũng không gặp lại cậu nữa.

Ai mà ngờ được cậu bé đó lại là Tạ Trì???

Gió bão cuồn cuộn trong lòng Kim Mê, cậu bé cô vừa gặp không lâu chỉ chớp mắt đã lớn hơn cả cô, hơn nữa còn lắc mình trở thành chồng của cô.

… Sốc quá trời.

Vậy là vì lần gặp đó mà Tạ Trì trở thành fan của cô? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng anh không dán poster cô cho trong phòng! Cái đồ fan giả nhà anh!

Vừa nghĩ đến đây thì điều dưỡng gõ cửa, cô ấy vào giúp Tạ Trì đổi túi truyền dịch. Kim Mê lại hỏi cô ấy về tình hình sức khỏe của Tạ Trì, điều dưỡng trả lời không khác mấy với những gì bà nội nói, lúc này Kim Mê mới yên tâm, cô đi ra khỏi phòng cùng với cô ấy.

Cô ra phòng khách, thấy bà cụ nên ngồi xuống uống trà cùng bà: “Bà ơi, cháu có chuyện này muốn hỏi bà ạ.”

Kim Mê nhìn bà cụ đang ngồi đối diện mình, cô ấp úng, cô biết lời mình nói có lẽ hơi đường đột nhưng có chuyện cô vẫn muốn biết rõ ràng.

Dường như bà biết cô sẽ hỏi, nhìn biểu cảm của bà trông không hề bất ngờ: “Cháu muốn hỏi rốt cuộc tại sao Tiểu Trì lại bị thương phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Số ký tự: 0