Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 51

Bản Lật Tử

2024-09-01 15:08:21

Sau khi Trần Giác thoát khỏi nanh vuốt của Kim Mê, anh ấy lập tức đến gặp Tạ Trì.

Lần này họ ra nước ngoài tuy mục đích thực sự là tìm Đặng Chấn Văn nhưng làm ăn ở nước ngoài cũng là thật, Tạ Trì bị thương cũng khiến việc kinh doanh ở đó bị trì hoãn.

Bây giờ vì để ổn định hội đồng quản trị và một số người có mưu đồ xấu xa, Tạ Trì phải tiếp tục xúc tiến dự án, chiều nay Tô Mộng Phàm đến đây chủ yếu là vì chuyện này.

Khi Trần Giác gõ và mở cửa phòng anh, đã thấy anh đang ngồi trên giường ôm laptop, anh vẫn đang giải quyết công việc.

“Có chuyện gì à?” Tạ Trì còn chẳng ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục làm việc của mình.

Trần Giác cân nhắc một lát, anh ấy không muốn thêm việc cho Tạ Trì, nhưng cô Mạnh đột nhiên hỏi về Đặng Chấn Văn nên anh ấy vẫn phải báo cho sếp một tiếng. Nếu không, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.

"Sếp, vừa rồi lúc cô Mạnh về, cô ấy đã hỏi tôi về Đặng Chấn Văn."

Cuối cùng bàn tay đang gõ phím của Tạ Trì cũng dừng lại, đúng là hôm Thẩm Xác đến đây đã nhắc tới cái tên Đặng Chấn Văn, cô ở trong phòng tắm nghe được cũng không phải là không có khả năng. Nhưng lúc đó, cô đanh thép bảo anh đừng điều tra nữa, cuối cùng cô lại hỏi Trần Giác về Đặng Chân Văn, thú vị đấy.

 

Anh lưu tài liệu trong máy tính lại rồi ngẩng đầu nhìn Trần Giác đang đi tới bên giường: “Cô ấy muốn biết cái gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trần Giác nói: "Cô ấy hỏi tôi về mối quan hệ của Đặng Chấn Văn với nhà họ Vương và muốn xin tôi ảnh của Đặng Chấn Văn."

Tạ Trì cau mày, lúc Mạnh Xán Nhiên mới xuất viện, anh đã nghi ngờ cô là người do nhà họ Vương phái đến, nhưng Trần Giác điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không phát hiện ra cô có quan hệ gì với nhà họ Vương, hôm nay cô đã hỏi như vậy thì đúng là cô không liên quan gì đến nhà bọn họ thật.

Vậy cô hỏi những chuyện này để làm gì? Đặng Chấn Văn là một người cực kỳ nguy hiểm, ngay cả nhà họ Vương đã mất nhiều năm như vậy cũng không bắt được anh ta, chẳng lẽ cô lại muốn đi tìm anh ta?

Trần Giác cũng cảm thấy dù nghĩ thế nào thì chuyện này cũng kỳ lạ: “Sếp, anh nghĩ cô Mạnh hỏi về Đặng Chấn Văn để làm gì?”

Người đàn ông này đã biến mất mười năm, không hề dính dáng gì đến Mạnh Xán Nhiên, cô tò mò về Đặng Chấn Văn vì lần này sếp bị thương hay sao? Nhưng bình thường nếu thế thì sẽ không nghĩ đến việc xin ảnh, có lẽ cô xin ảnh của Đặng Chấn Văn là vì muốn biết anh ta trông như thế nào.

Tạ Trì cau mày không nói gì, anh như đang suy nghĩ điều gì đó: “Anh không nói cho cô ấy chứ?”

"Đương nhiên là không rồi." Trần Giác nắm trong tay rất nhiều thông tin về Đặng Chấn Văn, anh ấy biết người này nguy hiểm đến mức nào: "Tôi chỉ không ngờ cô ấy sẽ hỏi chuyện này, cho nên mới tới đây để nói với anh."

Mặc dù từ lâu sếp nói rằng anh sẽ ly hôn với cô Mạnh nhưng đến giờ việc ly hôn vẫn không có tiến triển gì, anh ấy cảm thấy có khi sếp của bọn họ đã quên mất có một tờ thỏa thuận ly hôn rồi.

"Nếu cô ấy lại hỏi anh thì cũng đừng nói cho cô ấy."

"Vâng."

Sau khi Trần Giác đồng ý, căn phòng trở nên yên tĩnh, Tạ Trì ngồi yên lặng trên giường một lúc mới nói với anh ấy: "Tiện thể nói cho cô ấy biết Đặng Chấn Văn rất nguy hiểm, bảo cô ấy đừng nghe ngóng về anh ta nữa."

Đặng Chấn Văn gánh nhiều mạng người trên lưng, nhà họ Vương đang truy lùng anh ta, cảnh sát đang truy lùng anh, anh cũng đang truy lùng anh ta, nhưng đến giờ anh ta vẫn đang lẩn trốn ở nước ngoài.

Việc anh bị bắn lần này chắc chắn đã rút dây động rừng, Đặng Chấn Văn rất có thể sẽ không xuất hiện trong một thời gian.

Trần Giác nghe anh nói vậy, chân thành hỏi: "Sao anh không tự nói với cô Mạnh?"

Tạ Trì cúi đầu, lại xem tài liệu trong laptop: “Cô ấy hỏi anh chứ chẳng phải hỏi tôi."

Trần Giác: "..."

Lúc trước ai nói vấn đề này đã kết thúc chứ? Không phải hai người vẫn đang chiến tranh lạnh hay sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng như dự đoán, Kim Mê không hề mới thế đã hết hy vọng, trên đường về nhà cô còn gửi một tin nhắn cho Trần Giác, nói rằng cô chỉ đơn giản muốn xem Đặng Chấn Văn trông như thế nào thôi.

Trần Giác thuật lại những gì Tạ Trì nhắn nhủ tới cô, sau khi Kim Mê đọc xong thì trả lời anh ấy: "Hãy nói với sếp của các anh thay tôi rằng chuyện của tôi không cần anh ấy lo, cảm ơn vì đã quan tâm."

Trần Giác: "..."

Hai người không có Wechat của nhau à, sao phải nhờ anh ấy chuyển lời vậy.

Trần Giác không dám chuyển lời của Kim Mê cho Tạ Trì, nếu không có người sẽ tối sầm mặt mày ba ngày mất.

Ngày hôm sau, Kim Mê theo đoàn phim đến trường đại học để quay. Bởi vì vai nữ chính cô đóng vẫn đang học đại học nên cô sẽ quay cảnh ở trường đại học trong vài ngày.

Khi đoàn phim đến quay đương nhiên sẽ thu hút sinh viên đến xem, dù trong đoàn phim này không có ngôi sao nổi tiếng nào nhưng có rất nhiều người đã hào hứng cầm điện thoại lên chụp ảnh khi nhìn thấy Kim Mê.

Cô không phải là một ngôi sao có tên tuổi lớn mà là hơn hẳn thế, lượng truy cập trên mạng của cô rất lớn, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên khi chủ đề "Mạnh Xán Nhiên xuất hiện trong khuôn viên trường để quay một bộ phim truyền hình mới" lọt vào danh sách hot search.

Lúc đầu đạo diễn mời cô làm nữ chính chủ yếu là vì ham muốn lượng truy cập của cô, bộ phim đã lên hot search hai lần kể từ khi quay phim, tất cả đều là nhờ Mạnh Xán Nhiên.

"Nếu lần sau lại lên hot search, sẽ thật tuyệt nếu tên phim của chúng ta cũng được đưa vào tiêu đề."

Kim Mê: "..."

Sao còn bắt bẻ vậy chứ?

Mặc dù hot search không được như đạo diễn mong đợi nhưng cũng có một số điều bất ngờ, chẳng hạn như bức ảnh của Kim Mê và nam chính chụp cùng nhau, vì vẻ ngoài quá ưa nhìn nên nên có một số người mê nhan sắc đã ship CP, ngay cả tên CP cũng đã đặt xong.

Tạ Trì ngồi dựa vào đầu giường, màn hình điện thoại là những bức ảnh mà Tạ Sơ Thời vừa mới gửi cho anh.

Những bức ảnh khác nhau của Kim Mê và nam chính.

Tạ Sơ Thời: “Bây giờ trên mạng bắt đầu ship CP rồi, chú xem tương tác của họ trong bức ảnh mới ngọt ngào làm sao, đôi mắt của họ trìu mến đến mức trông không giống như đang diễn!”

"..." Mắt Tạ Trì giật giật, chợt nghĩ gần đây Tạ Sơ Thời thật sự rảnh quá rồi.

Đại ma vương: “Bài tập của cháu chưa đủ nhiều hay là công việc quá thuận lợi hả? Cho dù là cái nào thì chú cũng có thể giải quyết giúp cháu.”

Tạ Sơ Thời: "..."

Cậu ta gửi một hình ảnh "love peace" rồi nhanh chóng biến mất.

Sau khi Tạ Sơ Thời ngoan ngoãn im lặng, Tạ Trì lại mở những bức ảnh mà cậu ta đã gửi cho mình ra, anh phóng to và nhìn kỹ hơn vào "đôi mắt trìu mến" kia.

Hừ, cũng chỉ đến thế thôi.

Cô cũng thường nhìn Gia Quả như thế này.

Khi Trần Giác bước vào, anh nhanh chóng thoát khỏi bức ảnh và chuyển sang email mới trả lời được một nửa.

Hai người bàn chuyện công việc xong, Tạ Trì xuống lầu ăn cơm. Hôm nay chỉ có bà nội ở nhà, nhà bếp cũng nấu đồ ăn thanh đạm hơn rất nhiều, quan trọng nhất là không có Kim Mê cố tình khoe khoang trước mặt anh nên anh ăn những món dành cho bệnh nhân cũng không đến nỗi khó nuốt.

“Bà nội, cháu muốn thương lượng với bà một chuyện.” Ăn cơm xong, Tạ Trì lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó nói chuyện chính với bà nội.

Bà cụ gật đầu, hỏi anh: "Chuyện gì vậy?"

Tạ Trì nói: “Ta muốn chuyển về vườn Cẩm Tú.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vườn Cẩm Tú là khu biệt thự mà anh và Kim Mê sống trước đây, lúc trước anh bị thương và hôn mê, bà cụ đã đưa anh đến thẳng chỗ của bà để dưỡng bệnh, nếu như gặp phải trường hợp khẩn cấp nào thì bà còn có thể làm chủ.

Tuy bây giờ Tạ Trì đã bình phục nhiều rồi nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn, bà cụ không yên tâm khi để anh về vườn Cẩm Tú một mình: “Sao đang ở đây yên ổn lại đột nhiên muốn chuyển về đó? Ở trên núi có không khí trong lành, lại yên tĩnh, rất thích hợp để cháu dưỡng bệnh, mà ở đây còn có bà chăm sóc cháu, bà cũng yên tâm phần nào."

Tạ Trì biết bà lo lắng nhưng anh vẫn quyết định chuyển về vườn Cẩm Tú: “Bà nội, bây giờ sức khỏe của cháu không còn gì đáng ngại, dù sao thì ở trên núi vẫn không tiện, sau này cháu còn phải đến công ty."

Bà cụ nghe anh nói xong thì cau mày: “Với cái thân này của cháu, cháu làm việc ở nhà bà còn sợ cháu mệt, cháu còn muốn chạy đến công ty à?"

“Dù sao ở công ty vẫn còn rất nhiều chuyện chờ cháu giải quyết, hơn nữa, mặc dù tin tức cháu bị thương đã được ém xuống nhưng trong tập đoàn vẫn có nhiều tin đồn, cháu phải lộ mặt mới được."

Bà nội vô thức lần tràng hạt trong tay, những gì Tạ Trì nói đều có lý, tập đoàn lớn như vậy, anh cần phải ra mặt mới có thể ổn định lòng người, nếu không các loại yêu ma quỷ quái sẽ xuất hiện. Nhưng trước đây không phải bảo sẽ họp hội đồng online à, sao giờ lại nóng lòng muốn đến công ty?

Bà cụ suy nghĩ một lúc rồi chợt hiểu ra điều gì đó: “Cháu muốn chuyển đi là vì Xán Nhiên về vườn Cẩm Tú phải không?"

Cách đây không lâu, cô vẫn luôn đi quay phim ở Hoành Điếm, cũng không thấy anh nóng lòng muốn về nhà, hôm qua người ta vừa về nhà, anh lại muốn về theo?

Thật khó để người khác không liên tưởng đến chuyện này.

Tạ Trì lập tức phủ nhận: "Bà nội, bà hiểu lầm rồi, cô ấy có về hay không liên quan gì đến cháu?"

"Không liên quan đến cháu vậy thì liên quan đến ai? Có phải cái cậu tên là Thẩm Thịnh Tinh không?"

“…” Tạ Trì đã lâu không nghe thấy cái tên này, không ngờ bà nội còn nhớ người này: “Bà nội, những chuyện này từ đời nào rồi ạ?"

Bà nội lại lần thêm hai hạt trong chuỗi, thích thú nhìn anh: “Ồ, từ đời nào rồi hả? Xem ra đúng là quan hệ của hai đứa đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng bây giờ cháu về, ban ngày con bé cũng đi quay phim ở ngoài, cháu vẫn phải ở một mình trong căn phòng trống thôi."

Tạ Trì: "..."

Trước kia ở nhà họ Tạ, bà nội luôn nói sao làm vậy, làm việc quyết liệt, ai ngờ bây giờ bà lại ngồi đây hóng chuyện của cháu trai mình một cách thích thú.

"Bà ơi, Gia Quả vẫn còn ở nhà, cháu về chủ yếu là vì muốn chơi với Gia Quả." Tạ Trì cảm thấy vui mừng khi mình đã nuôi một con chó, nếu không anh sẽ không tìm được câu nào thuận lợi để phản bác khi bị nói là sẽ phải "một mình trong căn phòng trống".

Bà nội lại cười, cuối cùng cũng thoải mái hơn: “Được rồi, nếu cháu muốn về thì về đi, bà sẽ cử thêm người cho cháu.”

Tuy biệt thự ở vườn Cẩm Tú không rộng bằng biệt thự trên núi nhưng vẫn có thể chứa được nhiều người hơn nữa.

Sau khi thương lượng xong với bà nội, Tạ Trì đã chuyển về luôn trong ngày hôm sau. Hai ngày nay Kim Mê vẫn đang quay phim ở trường đại học, ảnh của cô cũng được cập nhật liên tục trên mạng, Tạ Trì tiện tay mở tìm kiếm trên Weibo cũng có thể thấy rất nhiều.

“Nếu thấy tôi hãy bảo tôi đi viết báo cáo: Mạnh Xán Nhiên ngoài đời thậm chí còn đẹp hơn trong ảnh, tôi chỉ chụp được 1/10 vẻ đẹp của cô ấy thôi! Hôm nay nam chính không đến, nghe nói anh ấy đang quay phim ở đoàn khác, thật đáng tiếc khi không thể nhìn thấy hai người trong cùng một khung hình.”

Một số bình luận bên dưới bao gồm những người mê nhan sắc, những người mong chờ bộ phim và những người ship couple nam nữ chính.

 

Chỉ có Tạ Trì là khác, anh dùng tài khoản trong sạch của mình để thúc giục blogger này nên đi viết báo cáo và ngừng ship CP. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hai ngày này Kim Mê tan làm là về nhà ăn cơm, đồ ăn ở nhà ngon hơn cơm hộp ở đoàn phim nhiều, cho nên dù về nhà muộn hơn thì cô cũng sẵn sàng nhịn đói thêm một lúc.

Hôm nay đoàn làm phim vẫn kết thúc công việc lúc bảy giờ, Kim Mê về đến nhà còn chưa đến tám giờ. Khi Gia Quả nghe thấy tiếng xe của cô đi vào, nó vẫy đuôi chạy ra đón cô, Kim Mê cúi xuống sờ vào nó thì thấy nó lại hấp tấp chạy vào nhà.

Kim Mê cảm thấy hơi lạ nên đi theo nó vào nhà.

Sau đó cô đã thấy Tạ Trì đang ngồi trên sô pha.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Số ký tự: 0