Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu
Uyến Nghi Đại Trưởng Công Chúa
Thẩm Hạ
2024-07-24 05:51:32
Tân đế kế vị sắc phong Hoàng Quý Phi thành Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, Nhã Quý Phi đã chết nhưng Cố gia vẫn còn đó, thừa tướng tự xưng là Quốc cửu, ép tân đế nâng mình là Nhiếp Chính Vương. Thái Hậu tức giận đùng đùng nhưng không thể làm gì, Cố gia cao hơn Tống gia. Quốc Sư đứng bên dưới, ánh mắt tức thì sắt lạnh quét đến chỗ Thừa Tướng mà nói một câu:"Ngươi không xứng"
Thừa Tướng Cố gia nghe xong tức thì rụt rè e sợ quay lại chỗ cũ, không thể chống đối Quốc Sư, tuy y sinh ra mang họ Cố nhưng y là dòng chính, Cố gia dòng chính đã về quê ở ẩn từ sớm chỉ có Quốc Sư và Cố gia dòng thứ bảy ở lại kinh thành. Chưa nói đến cương vị Quốc Sư gia pháp gia quy Cố gia trước giờ rõ ràng, dòng thứ đắc tội dòng chính chỉ có chết mà Quốc Sư lại là người được chọn làm gia chủ Cố gia, đắc tội dòng chính đã chết đắc tội gia chủ lại càng chết.
Quốc Sư thấy hắn đã im lặng liền nói:"Bệ hạ đã kế vị, tuổi còn nhỏ căn cơ chưa vững, vẫn nên đón Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa về phò trợ chuyện tấu chương một thời gian"
Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa không phải trưởng nữ của tiên để phụ hoàng tân đế, càng không phải trưởng nữ của tân đế tổ phụ tân đế mà là sư tỷ Quốc Sư công cũng khá lớn trong việc lập nên Hoa Quốc, tuy ít khi xuất hiện nhưng là hai trụ cột vững trãi chống đỡ Hoa Quốc. Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa vốn ít xuất hiện, luôn ẩn cư trên núi vì thương thế nặng vài ngày trước vừa gửi thư đến cho y bảo rằng đã khỏi.
Tiểu hoàng đế đáp:"Được, cứ nghe theo sư phụ đi"
Ba ngày sau, Quốc Sư một thân bạch y dẫn theo một đội quân nhỏ rời khỏi kinh. Dân chúng kháo nhau rằng:
"Nghe nói Quốc Sư lần này rời kinh là để đón Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa"
"Nghe nói Đại Trưởng Công Chú nhan sắc khuynh thành, từng du ngoạn đến Phượng Quốc, tiên đế mê muội nàng ép nàng vào hậu cung nhưng không ép được"
"Tân đế sẽ không bị nhan sắc mê muội đến mất lí trí như hắn chứ?"
"Có Quốc Sư đại nhân ở đây thì không cần lo làm gì, chỉ cần Quốc Sư còn sống, Hoa Quốc vĩnh viễn sẽ còn hơn nữa còn khiến các quốc gia khác sợ hãi"
Đội quân nhanh chóng rời khỏi kinh thành tiến thẳng đến Khuynh Thành Sơn. Đội quân đến nơi, Quốc Sư ra hiệu dừng lại, cung nữ đỡ ngài xuống xe ngựa, rồi đứng yên. Quốc Sư một thần một mình lên đỉnh núi.
Trên núi chỉ có một tiểu hài tử năm tuổi, Quốc Sư vừa đến liền nhận ra, y tiến tới thi lễ:"Sư tỷ"
Tiểu hài tử khẽ gật đầu rồi hỏi:"Đệ đến làm gì?"
Quốc Sư đáp:"Tân đế đăng cơ....mới vừa qua năm tuổi"
Đối phương gật đầu hỏi:"Muốn ta về kinh?"
Quốc Sư đáp:"Vâng"
Tiểu hài tử trầm ngâm rồi bảo: "Được"
Quốc Sư hỏi nàng:"Sư tỷ... trăm năm trước không phải tỷ...sao tỷ vẫn ở hình dạng này? Không khôi phục lại hình dạng?"
Nàng thở dài đáp:"Dùng linh lực nên bị cưỡng chế, hiện tại chưa thể khôi phục hình dạng, ít nhất là cũng một lúc
ทนือ"
Quốc Sư nghe xong chỉ khẽ gật đầu ngụ ý ngài đã hiểu, y bế sư tỷ mình lên rời khỏi đó.
Binh lính nhìn y bế tiểu hài tử liền thắc mắc:"Không phải bảo đến đón Đại Trưởng Công Chúa sao? Sao lại là tiểu hài tử còn hôi sữa?"
Quốc Sư đặt nàng lên xe ngựa rồi bảo:"Sư tỷ, bên trong có điểm tâm, nước và đồ ăn tỷ thích, đệ biết tỷ hay đói nên đã chuẩn bị chúng, A Linh ngươi lên chăm sóc Đại Trưởng Công Chúa, người còn chưa khoẻ"
Cung nữ đáp: "Vâng đại nhân"
Xe ngựa nhanh chóng rời đi, chạy băng băng trên đường mau chóng về kinh. Trong rừng, một đám thích khách đã mai phục sẵn, chúng muốn ra tay với vị Đại Trưởng Công Chúa kia tránh đề Tân Để có thêm thế lực, cũng phải đả thương Quốc Sư để y phải bế quan dễ dàng khống chế Hoa Quốc hơn.
Đoàn vừa vào rừng thì thích khách toàn bộ lao ra, binh lính rút kiếm ra chống đỡ bảo vệ xe ngựa. Đại Trưởng Công Chúa hỏi:" Chu nhi, chuyện gì?"
Quốc Sư nói to:"Tỷ, đừng xuống, là thích khách"
Xe ngựa tức thì phát ra một luồng linh lực mạnh mẽ, Đại Trưởng Công Chúa hỏi y: "Muốn giết ta hay giết đệ?"
Quốc Sư đáp: "Có lẽ là cả hai"
Rèm xe ngựa được vén lên, một nữ tử tóc bạc trắng tuổi mười sáu bước xuống xe ngựa, nàng vận một thân lam y, gương mặt lạnh lùng. Thích khách lần nữa lao đến, nàng khẽ vung tay toàn bộ đều bị nổ tung mà chết máu văng khắp nơi.
Quốc Sư thở dài nói:"Tỷ...nhẹ tay rồi"
Còn lại một tên đang nằm dưới đất được nàng tha mạng để hỏi cung. Binh lính trói đối phương vào cây hỏi cung tại chỗ theo lời nàng. Quốc Sư hỏi:"Ai phái ngươi đến?"
Thích khách đáp lời:"Ngươi không xứng biết"
Nàng đẩy y ra, vương bàn tay trắng nõn mềm mại với móng tay hơi dài được sơn đỏ nắm chặt cằm đối phương hỏi:"Ngươi không khai, bồn công chúa sẽ tra từ kí ức của ngươi, sau đó nếu ngươi có người nhà thì giết sạch, ngươi có chủ giết chủ khiến ngươi cho dù có xuống âm phủ cũng không yên ổn"
Thích khách run sợ nàng bắt đầu khai hắn đến từ Phượng Quốc là Tương Nghi Công Chúa phái đến. Quốc Sư trầm ngâm bảo: "Ra là nàng ta"
Nàng hỏi:"Ai?"
Quốc Sư đáp: "Hoàng hậu của tiên đế, sinh mẫu của phế đế"
Nàng nghe xong liền bảo: "Ra là ghi hận à, phế đế còn sống chứ?"
Quốc Sư hỏi nàng ngay:"Còn sống, tỷ muốn làm gì sao?"
Đại Trưởng Công Chúa đáp lời:"Khiến hắn sống không yên chết cũng không tốt, khiến nàng ta đau khổ, hoàng đế đau đầu, dân chúng bất an, à mà cũng không cần, giết hoàng thất ấy đưa tên khác lên ngôi là được ấy mà"
Binh lính nghe xong đồ mồ hôi thầm nhủ:"Người làm như tạo phản giết hoàng thất dễ lắm ấy"
Thừa Tướng Cố gia nghe xong tức thì rụt rè e sợ quay lại chỗ cũ, không thể chống đối Quốc Sư, tuy y sinh ra mang họ Cố nhưng y là dòng chính, Cố gia dòng chính đã về quê ở ẩn từ sớm chỉ có Quốc Sư và Cố gia dòng thứ bảy ở lại kinh thành. Chưa nói đến cương vị Quốc Sư gia pháp gia quy Cố gia trước giờ rõ ràng, dòng thứ đắc tội dòng chính chỉ có chết mà Quốc Sư lại là người được chọn làm gia chủ Cố gia, đắc tội dòng chính đã chết đắc tội gia chủ lại càng chết.
Quốc Sư thấy hắn đã im lặng liền nói:"Bệ hạ đã kế vị, tuổi còn nhỏ căn cơ chưa vững, vẫn nên đón Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa về phò trợ chuyện tấu chương một thời gian"
Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa không phải trưởng nữ của tiên để phụ hoàng tân đế, càng không phải trưởng nữ của tân đế tổ phụ tân đế mà là sư tỷ Quốc Sư công cũng khá lớn trong việc lập nên Hoa Quốc, tuy ít khi xuất hiện nhưng là hai trụ cột vững trãi chống đỡ Hoa Quốc. Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa vốn ít xuất hiện, luôn ẩn cư trên núi vì thương thế nặng vài ngày trước vừa gửi thư đến cho y bảo rằng đã khỏi.
Tiểu hoàng đế đáp:"Được, cứ nghe theo sư phụ đi"
Ba ngày sau, Quốc Sư một thân bạch y dẫn theo một đội quân nhỏ rời khỏi kinh. Dân chúng kháo nhau rằng:
"Nghe nói Quốc Sư lần này rời kinh là để đón Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa"
"Nghe nói Đại Trưởng Công Chú nhan sắc khuynh thành, từng du ngoạn đến Phượng Quốc, tiên đế mê muội nàng ép nàng vào hậu cung nhưng không ép được"
"Tân đế sẽ không bị nhan sắc mê muội đến mất lí trí như hắn chứ?"
"Có Quốc Sư đại nhân ở đây thì không cần lo làm gì, chỉ cần Quốc Sư còn sống, Hoa Quốc vĩnh viễn sẽ còn hơn nữa còn khiến các quốc gia khác sợ hãi"
Đội quân nhanh chóng rời khỏi kinh thành tiến thẳng đến Khuynh Thành Sơn. Đội quân đến nơi, Quốc Sư ra hiệu dừng lại, cung nữ đỡ ngài xuống xe ngựa, rồi đứng yên. Quốc Sư một thần một mình lên đỉnh núi.
Trên núi chỉ có một tiểu hài tử năm tuổi, Quốc Sư vừa đến liền nhận ra, y tiến tới thi lễ:"Sư tỷ"
Tiểu hài tử khẽ gật đầu rồi hỏi:"Đệ đến làm gì?"
Quốc Sư đáp:"Tân đế đăng cơ....mới vừa qua năm tuổi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối phương gật đầu hỏi:"Muốn ta về kinh?"
Quốc Sư đáp:"Vâng"
Tiểu hài tử trầm ngâm rồi bảo: "Được"
Quốc Sư hỏi nàng:"Sư tỷ... trăm năm trước không phải tỷ...sao tỷ vẫn ở hình dạng này? Không khôi phục lại hình dạng?"
Nàng thở dài đáp:"Dùng linh lực nên bị cưỡng chế, hiện tại chưa thể khôi phục hình dạng, ít nhất là cũng một lúc
ทนือ"
Quốc Sư nghe xong chỉ khẽ gật đầu ngụ ý ngài đã hiểu, y bế sư tỷ mình lên rời khỏi đó.
Binh lính nhìn y bế tiểu hài tử liền thắc mắc:"Không phải bảo đến đón Đại Trưởng Công Chúa sao? Sao lại là tiểu hài tử còn hôi sữa?"
Quốc Sư đặt nàng lên xe ngựa rồi bảo:"Sư tỷ, bên trong có điểm tâm, nước và đồ ăn tỷ thích, đệ biết tỷ hay đói nên đã chuẩn bị chúng, A Linh ngươi lên chăm sóc Đại Trưởng Công Chúa, người còn chưa khoẻ"
Cung nữ đáp: "Vâng đại nhân"
Xe ngựa nhanh chóng rời đi, chạy băng băng trên đường mau chóng về kinh. Trong rừng, một đám thích khách đã mai phục sẵn, chúng muốn ra tay với vị Đại Trưởng Công Chúa kia tránh đề Tân Để có thêm thế lực, cũng phải đả thương Quốc Sư để y phải bế quan dễ dàng khống chế Hoa Quốc hơn.
Đoàn vừa vào rừng thì thích khách toàn bộ lao ra, binh lính rút kiếm ra chống đỡ bảo vệ xe ngựa. Đại Trưởng Công Chúa hỏi:" Chu nhi, chuyện gì?"
Quốc Sư nói to:"Tỷ, đừng xuống, là thích khách"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe ngựa tức thì phát ra một luồng linh lực mạnh mẽ, Đại Trưởng Công Chúa hỏi y: "Muốn giết ta hay giết đệ?"
Quốc Sư đáp: "Có lẽ là cả hai"
Rèm xe ngựa được vén lên, một nữ tử tóc bạc trắng tuổi mười sáu bước xuống xe ngựa, nàng vận một thân lam y, gương mặt lạnh lùng. Thích khách lần nữa lao đến, nàng khẽ vung tay toàn bộ đều bị nổ tung mà chết máu văng khắp nơi.
Quốc Sư thở dài nói:"Tỷ...nhẹ tay rồi"
Còn lại một tên đang nằm dưới đất được nàng tha mạng để hỏi cung. Binh lính trói đối phương vào cây hỏi cung tại chỗ theo lời nàng. Quốc Sư hỏi:"Ai phái ngươi đến?"
Thích khách đáp lời:"Ngươi không xứng biết"
Nàng đẩy y ra, vương bàn tay trắng nõn mềm mại với móng tay hơi dài được sơn đỏ nắm chặt cằm đối phương hỏi:"Ngươi không khai, bồn công chúa sẽ tra từ kí ức của ngươi, sau đó nếu ngươi có người nhà thì giết sạch, ngươi có chủ giết chủ khiến ngươi cho dù có xuống âm phủ cũng không yên ổn"
Thích khách run sợ nàng bắt đầu khai hắn đến từ Phượng Quốc là Tương Nghi Công Chúa phái đến. Quốc Sư trầm ngâm bảo: "Ra là nàng ta"
Nàng hỏi:"Ai?"
Quốc Sư đáp: "Hoàng hậu của tiên đế, sinh mẫu của phế đế"
Nàng nghe xong liền bảo: "Ra là ghi hận à, phế đế còn sống chứ?"
Quốc Sư hỏi nàng ngay:"Còn sống, tỷ muốn làm gì sao?"
Đại Trưởng Công Chúa đáp lời:"Khiến hắn sống không yên chết cũng không tốt, khiến nàng ta đau khổ, hoàng đế đau đầu, dân chúng bất an, à mà cũng không cần, giết hoàng thất ấy đưa tên khác lên ngôi là được ấy mà"
Binh lính nghe xong đồ mồ hôi thầm nhủ:"Người làm như tạo phản giết hoàng thất dễ lắm ấy"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro