Ba Người Bạn Thân - Xuân Phong Lựu Hỏa
Nước hoa
2024-08-23 06:47:23
Hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ. Bạch Hà vốn định ngủ thêm một chút, nhưng
vừa sáng sớm, trong giấc mơ đã tràn ngập mùi dầu mỡ, khiến cô tỉnh giấc
vì bị ngột ngạt.
Một cảnh báo khắc sâu vào tận xương tủy từ vụ hỏa hoạn hồi nhỏ khiến cô bật dậy khỏi giường, thậm chí không kịp mang dép, lao nhanh ra khỏi phòng: “Kỳ Lãng, cháy rồi! Mau chạy đi!”
Bếp mở ngay trong phòng khách, mùi dầu khét nồng nặc, Kỳ Lãng bị khói hun đến mức không chịu nổi, vội vàng tắt bếp, dùng tay che miệng liên tục ho sặc sụa.
Không có cháy, nhưng căn phòng đầy khói dầu vẫn không tan đi. Bạch Hà lập tức bật máy hút mùi, đồng thời mở hệ thống thông gió, bật cả quạt thông gió trong nhà vệ sinh, rồi mở hết cửa sổ và cửa ra vào để tạo luồng gió thổi khói ra ngoài nhanh nhất.
Kỳ Lãng vẫn đang ho không ngừng, Bạch Hà bước đến, vỗ nhẹ vào lưng cậu để giúp cậu dễ chịu hơn.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Lãng không nói được gì, mắt rơm rớm nước vì ho, chỉ tay vào cái nồi.
Bạch Hà quay đầu nhìn vào nồi, thấy một đống đen sì, cau mày hỏi: “Cậu đang đốt tiền vàng giấy cúng ở trong nồi à?”
“...”
Cậu khàn giọng đáp: “Là trứng gà!”
Cô dùng đũa chọc vào đống đen sì trong nồi: “Mẹ gà đến đây cũng chẳng nhận ra cái đống này là trứng của nó đâu.”
Kỳ Lãng đi ra cửa sổ, hít vài hơi không khí trong lành, cuối cùng cũng sống sót: “Không tin thì có thể mang đi kiểm tra chất liệu, xem xem nó có phải là trứng gà không.”
“Cậu đúng là tài thật đấy.” Bạch Hà buông đũa xuống, bất lực nói: “Trứng gà cũng có thể bị cậu hỏa táng.”
Kỳ Lãng có chút thất vọng, bước đến nhìn cái đống đen thui trong nồi: “Không ăn được nữa à?”
“Đã làm thành thế này, chó cũng không thèm ăn.” Bạch Hà đổ đống cháy đen đó đi, rồi rửa nồi và bật bếp lại để rán trứng.
Cô làm việc một cách thuần thục, từ rửa trứng, đập trứng, cho muối... tất cả đều liền mạch.
Có lẽ vì mở lửa quá lớn, chẳng bao lâu sau, dầu trong nồi bắt đầu nổ tí tách. Ban đầu, cô gái nhỏ rất thành thục, nhưng khi trứng vừa vào nồi, cô lại trở nên luống cuống, dầu bắn tung tóe khiến cô liên tục lùi lại tránh né. Kỳ Lãng vội vàng lấy mặt nạ phòng cháy chữa cháy từ tủ ra đeo cho cô, hai người hợp sức, cuối cùng cũng làm chín quả trứng, dù hơi cháy xém một chút.
Kỳ Lãng nhìn đĩa thức ăn kỳ lạ trên bàn trà, cười nói: "Đại ca đừng nói nhị ca nữa, tài nấu nướng của chúng ta không khác nhau mấy đâu."
Bạch Hà không phục: "Mình giỏi hơn cậu nhiều. Ít nhất mình không làm cả nhà cháy thành tro, mà đồ ăn của mình còn có thể ăn được."
"Cậu ăn thử một miếng đi."
"Ăn thì ăn."
Bạch Hà dùng đũa gắp một chút phần không cháy, bỏ vào miệng thử.
Kỳ Lãng tò mò nhìn cô: "Thế nào?"
Cô khó khăn nuốt xuống: "Muối, cho nhiều quá."
Kỳ Lãng cũng thử một miếng, thở dài: "Cũng thuộc loại không chết người."
"Thế có ăn không?"
"Ăn!"
Đây là món trứng chiên mà cô đã tự tay làm, dù thế nào cậu cũng phải nể mặt mà ăn hết.
Hai người cứ thế mỗi người một miếng, cùng chia sẻ món trứng chiên vừa mặn vừa cháy này.
Kỳ Lãng nói: "Ngày trước cậu còn vì chuyện bữa sáng mà cãi nhau với Ngôn Dịch cơ mà."
"Bây giờ mình biết sai rồi." Bạch Hà hối hận không kịp, "Anh ấy mười năm như một ngày gọi mình dậy ăn sáng, đúng là nam Bồ Tát cứu độ chúng sinh."
"Đó không phải là điểm quan trọng. Quan trọng là, bữa sáng anh ấy làm cứ như yến tiệc Mãn Hán toàn tịch, và toàn bộ đều do anh ấy tự làm. Ngay cả bột làm bánh bao cũng tự mình nhào. Đây là gì chứ, là cô gái ốc sên đó."
Bạch Hà nhìn Kỳ Lãng: "Nghe cậu nói... có vẻ như cậu rất muốn có một cô gái ốc sên?"
"Đàn ông nào mà không muốn."
"Vậy thì tạm biệt." Bạch Hà đứng dậy định đi, nhưng Kỳ Lãng đã ôm lấy eo cô, kéo cô đùa giỡn ngã xuống sofa.
"Thật lòng nói cậu không thích nghe đâu."
"Mình không thích nghe."
"Anh ấy làm được, mình cũng làm được, cậu đợi mình vài ngày." Kỳ Lãng nghiêm túc hứa hẹn với cô, "Không quá một tuần, mình sẽ luyện được tay nghề của anh ấy."
"Mình nghĩ chuyện nấu ăn này cần có thiên phú." Bạch Hà ngửi thấy trong không khí vẫn còn vương vấn mùi dầu ăn, "Cậu không giỏi lắm trong việc này, đừng ép mình quá."
"Ông đây nhất định phải làm."
"Làm cái đầu cậu!"
Buổi sáng trôi qua chậm rãi, hai người nằm dài trên sofa. Kỳ Lãng tham gia cuộc họp qua điện thoại với công ty, còn Bạch Hà dựa vào lòng cậu đọc sách. Tay cậu vòng qua cổ cô, vuốt ve một lọn tóc trên vai cô.
Thỉnh thoảng Bạch Hà ngước nhìn cậu, dùng tay chạm vào yết hầu của cậu, cảm nhận sự rung động khi cậu nói tiếng Quảng Đông...
Yết hầu của Kỳ Lãng khá nhạy cảm, bị cô véo đến khó chịu, tay cậu bắt đầu không yên.
Bạch Hà bị cậu chọc cười khúc khích, cậu lập tức đưa tay lên môi ra dấu bảo cô im lặng.
"Bố mình đang nghe." Cậu nói bằng khẩu hình miệng không phát ra tiếng.
Bạch Hà vội lấy tay che miệng, nhưng cô quay người lại, nằm sấp lên người cậu, nghịch ngợm như mèo con, liếm nhẹ vào yết hầu của cậu.
Lần này thì Kỳ Lãng thật sự không chịu nổi nữa, một vài nơi trên cơ thể lập tức có phản ứng, nhưng vì vẫn đang trong cuộc họp, cậu cố gắng kiềm chế, dù hơi thở đã không còn ổn định...
Cô gái nhỏ nghe thấy cuộc gọi của cậu sắp kết thúc, biết mình gặp rắc rối rồi, nên lập tức nhảy lên, chạy vào phòng và khóa cửa.
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau, tiếng gõ cửa đầy giận dữ của cậu vang lên bên ngoài——
"Hôm nay ông đây không chỉnh chết cậu thì thôi!"
Cậu dùng chìa khóa mở cửa phòng, kéo cô gái nhỏ ra khỏi tủ quần áo.
"Mình sai rồi, mình sai rồi." Bạch Hà liên tục xin lỗi, cố gắng lăn lộn để trốn thoát, nhưng Kỳ Lãng không cho cô cơ hội đó, ôm cô lên và ném lên giường.
Thấy việc cầu xin không hiệu quả, cô lại bắt đầu phản kháng mạnh mẽ, hai người quấn lấy nhau trên giường, chơi đùa đến kiệt sức. Dù Kỳ Lãng có ưu thế về thể lực, nhưng Bạch Hà cũng không kém phần dẻo dai, cộng thêm sự xảo quyệt và biến hóa, nhận thua nhưng vẫn chơi chiêu, tóm lại là hai người cứ như trẻ con, không thể ngừng được.
Buổi trưa, Kỳ Lãng dẫn cô đến một nhà hàng trà sang trọng để ăn cơm.
"Chiều nay cậu muốn đi đâu?" Cậu hỏi cô.
"Cậu có gợi ý nào không?"
"Cậu có muốn đi mua sắm không? Để mình mua cho cậu vài thứ."
"Mua sắm à?"
"Ừ, ít nhất để mình có chút trải nghiệm làm bạn trai."
"Được thôi, vậy mình không khách sáo đâu." Bạch Hà vui vẻ đồng ý, "Nhưng phải hứa với mình ba điều."
"Hứa."
"Đừng có diễn cảnh "cái này cái này không cần, tất cả gói lại hết cho tôi" kiểu bá đạo tổng tài, nếu không mình sẽ diễn ngay một bài "Chia tay tốt đẹp" cho cậu xem."
"Cậu nghĩ mình có thể làm cậu khó xử sao?" Kỳ Lãng cười nói, "Mình là người biết cảm thông như thế này mà."
Thực ra cậu đúng là một người biết cảm thông, nhưng đôi khi lại hơi ngốc.
Khi đến trung tâm mua sắm, Kỳ Lãng không thực sự mua hết cả cửa hàng, vì cậu không cần làm thế. Bởi toàn bộ khu phố mua sắm sầm uất nhất, đều là của nhà cậu.
Vì vậy, khi vào cửa hàng, họ được phục vụ chu đáo từ đầu đến cuối, ba người đàn ông mặc vest đi theo họ suốt, mỗi khi Bạch Hà ngắm một món đồ nào đó lâu hơn một chút, ngay lập tức có người hiểu ý và đóng gói giúp cô.
Bạch Hà hoàn toàn cạn lời.
Cô quay sang, nghiêm túc nói với Kỳ Lãng: "Xin hỏi anh chàng tốt bụng này, chúng ta có thể mua sắm như người bình thường không?"
Kỳ Lãng nghe ra sự tức giận trong giọng nói của cô gái nhỏ, lập tức búng tay một cái.
Nhân viên cửa hàng vội vàng trở về vị trí, ai nấy bận rộn công việc của mình, ngay cả mấy quản lý mặc vest như những cái đuôi cũng biến mất tăm.
Dường như... trong trung tâm mua sắm bắt đầu đông khách hơn.
Bạch Hà hỏi cậu: "Trên con phố này, có trung tâm thương mại nào không phải của nhà cậu không?"
Kỳ Lãng thật thà nói: "Trung tâm thương mại đối diện là của đối thủ cạnh tranh."
"Vậy chúng ta đến đó!"
Kỳ Lãng cười: "Tuân lệnh."
Hai người nắm tay nhau, như một cặp đôi trẻ đang yêu bình thường, cùng đi dạo phố.
Bạch Hà rất thích khoác tay cậu, Kỳ Lãng cũng cực kỳ quấn quýt, đi vài bước lại muốn hôn cô. Ban đầu cô chỉ hôn má cậu cho có lệ, nhưng sau đó, điều đó không còn làm cậu hài lòng nữa. Cậu đòi phải hôn môi, và phải hôn thật lâu, ít nhất là năm giây trở lên. Trên đường phố, Bạch Hà thật sự ngại ngùng.
“ Anh bám người thế này, chẳng khác gì bạn trai cũ của em."
"Chỉ là chẳng khác gì thôi à? Vậy vẫn còn xa mới đủ."
Kỳ Lãng cọ cọ vào người Bạch Hà, làm cô thấy nhột nên đẩy anh ra: "Được rồi, em đi mua sắm nghiêm túc mà, em phải mua rất nhiều thứ đấy!"
"Được, bây giờ bắt đầu mua sắm nghiêm túc thôi!"
Bạch Hà vào cửa hàng đồ nam mua cho bố hai chiếc áo sơ mi hàng hiệu, rồi lại ghé qua các cửa hàng mỹ phẩm nhập khẩu ở tầng một để mua nước dưỡng da và nước hoa cho mẹ. Giá ở đây rẻ hơn nhiều so với trong nước, vì thế cô cũng mua thêm mặt nạ cho mấy người bạn cùng phòng.
Thậm chí, cô còn mua quà cho anh họ nữa. Cô vào một cửa hàng bật lửa thuộc thương hiệu nhỏ khá nổi tiếng, chọn mua một chiếc bật lửa cho anh họ.
Bạch Hà nhắm đến một chiếc bật lửa làm bằng thép với hoa văn nổi hình hoa hồng tinh xảo, nhưng Kỳ Lãng lại chọn cho cô một chiếc bật lửa in hình cô gái mặc bikini với vòng một to tướng: "Cái này, anh Bàng Nghị sẽ thích."
"A, không ổn lắm đâu."
"Tin anh đi, anh ấy chắc chắn sẽ thích cái này."
"…"
Bạch Hà dĩ nhiên tin vào con mắt thẩm mỹ của Kỳ Lãng, anh luôn nắm bắt sở thích của người khác một cách rõ ràng, trong các chi tiết nhỏ, anh có khả năng quan sát vượt trội, không giống như vẻ ngoài vô tư lự mà anh thể hiện.
Khi đến lúc thanh toán, Kỳ Lãng định rút thẻ tín dụng ra, nhưng Bạch Hà ngăn anh lại: "Quần áo của em thì anh mua cho em; nhưng quà cho bạn bè thì em tự mua. Như thế này, bạn trai không có ý kiến gì chứ?"
Kỳ Lãng nhìn cô âu yếm: "Được, em muốn sao cũng được."
Quà cho gia đình và bạn bè đã mua xong, giờ đến lượt mua đồ cho mình, nhưng Bạch Hà đi loanh quanh thử quần áo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, cuối cùng vẫn không chọn được món nào ưng ý nhất.
Kỳ Lãng nói: "Có vài cái cũng khá được mà, cứ mua hết đi, sao lại không lấy?"
Bạch Hà chính đáng nói với anh: "Mua quần áo là phải tùy duyên, nếu chưa gặp được cái nào khiến em xác định ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng không có nó sẽ không hạnh phúc, thì những cái khác chỉ cảm thấy tạm được, nhưng không hẳn muốn mua. Mười cái thì tám, chín cái, mua về mặc một hai lần là chẳng muốn mặc nữa."
Kỳ Lãng suy tư phân tích câu nói ấy: "Cũng giống như tìm bạn trai vậy."
Bạch Hà nói: "Nhưng có những bộ quần áo, lúc đầu không phải là bộ nổi bật nhất, nhưng sau khi mặc vài lần cảm thấy khá thoải mái, rồi sẽ mặc mãi, càng mặc càng thích..."
"Em có cần báo luôn số chứng minh thư của bạn trai cũ không?" Anh nói với giọng ghen tuông.
"Hahaha, không có đâu." Bạch Hà cười, vỗ nhẹ vào anh một cái, "Bạn trai cũ của em sau này chạy băng băng trên con đường tự làm khổ mình, anh không biết anh ta khiến người khác bực bội đến mức nào đâu."
"Vậy thì anh thật sự phải đốt nhang tạ ơn anh ta."
"Vậy nên mặc quần áo và tìm bạn trai không giống nhau, không thể đem so sánh."
"Anh là bộ quần áo khiến em ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên?" Kỳ Lãng hỏi, "Không có nó thì em sẽ không hạnh phúc?"
Cô nàng nhỏ nhắn nhướng mày: "Biết rồi còn hỏi."
"Nhưng mặc có thoải mái không thì cũng phải quan sát thêm." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, "Có phải không?"
Cô nghiêm túc gật đầu.
Cuối cùng, ở trung tâm thương mại, Bạch Hà chẳng mua được gì, nhưng khi ra khỏi khu vực mua sắm, đến một khu bán hàng ngoài trời, hai người lại tìm được món đồ ưng ý—
Một bộ đồ đôi rất hợp với mùa hè, váy nữ màu xanh bạc hà, kết hợp với áo thun trắng nhạt và quần xanh nhạt của nam.
Hai người mặc bộ đồ đôi tươi trẻ này đi cùng nhau, giống như hồi mới tốt nghiệp cấp ba, dường như bao năm qua, họ chưa hề thay đổi.
Sau khi thử đồ, Kỳ Lãng không muốn cởi ra nữa, cũng không cho phép Bạch Hà cởi ra, cả hai mặc đồ đôi và chụp rất nhiều ảnh selfie trên đường.
Biết được rằng Bạch Hà chưa từng mặc đồ đôi với Ngôn Dịch, Kỳ Lãng liền ngứa ngáy muốn đăng một bài chỉ để một người nào đó nhìn thấy, nhưng bị Bạch Hà bắt quả tang tại trận, cô nghiêm túc nói: "Nếu anh dám đăng, hôm nay bộ đồ đôi này sẽ trở thành món quà chia tay của chúng ta."
Sau khi về nhà, Kỳ Lãng bí mật kéo cô ra ngoài ban công.
Không biết từ khi nào, trên ban công đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn, ngọn lửa nhỏ của chiếc chân nến màu trắng trên giá kim loại lung linh trong gió, một vùng trời đỏ rực với ánh hoàng hôn trải rộng trên bầu trời như bối cảnh rực rỡ, lãng mạn như câu chuyện cổ tích còn dang dở...
"Vẫn còn bất ngờ à?" Bạch Hà cười nói với anh.
"Anh có một món quà cho em." Kỳ Lãng đầy bí ẩn, cầm lên chiếc hộp nhỏ được gói gọn gàng trên bàn, lấy ra một lọ nước hoa nhỏ có logo tiếng Anh.
"Anh rất thích mùi hương này." Anh phun nhẹ một chút trong không khí, để hương nước hoa hòa quyện trong bầu không khí bao quanh hai người, "Không biết em có chịu nổi không."
Bạch Hà nhắm mắt lại, ngửi thử, là một hương cam quýt và biển cả dịu nhẹ, hương thơm kéo dài mãi, tựa như màu xanh của biển cả lan tỏa xung quanh họ.
Cô thật ra đã chú ý từ sớm rồi, lần này gặp lại, trên người Kỳ Lãng có mùi hương của biển cả, chắc hẳn là anh vẫn luôn dùng loại nước hoa này.
"Tại sao lại tặng em nước hoa mà anh đang dùng?" Cô tò mò hỏi.
Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, ghé sát bên cổ cô, giọng có chút lười biếng, có chút nhõng nhẽo: "Em và anh ta, trên người các em luôn có cùng một mùi hương."
"Hử?"
"Bây giờ, anh muốn em..." Kỳ Lãng mở mắt, "Có mùi hương của anh."
Bạch Hà cúi đầu vuốt ve chai nước hoa, nhìn thấy trên lớp kính có hoa văn nổi in hình chiếc thuyền nhỏ trên biển.
Cô không nói gì.
Kỳ Lãng khiến cô quay lại, nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Chúng ta là những người bạn tốt nhất, cũng là tri kỷ, vì vậy anh không giấu diếm em điều gì."
Bạch Hà hít sâu: "Ừ, anh nói đi."
"Thực ra, anh không rộng lượng đến thế, anh để ý khi trên người em có mùi của anh ta, để ý khi em gặp nguy hiểm em gọi cho anh ta đầu tiên, để ý rằng hai người đã có một quãng thời gian dài ở bên nhau, còn chúng ta... chỉ có vài tháng ngắn ngủi. Anh càng để ý rằng anh ta đã để lại trong em một giọt nước mắt khắc sâu đến tận xương tủy, sợ rằng giọt nước mắt ấy đã chuyển hóa thành tình yêu mà em không hề hay biết."
Bạch Hà cúi đầu nghĩ một lúc, không biết phải xin lỗi thế nào, chỉ đành khẽ thở dài.
"Thực ra, không thể trách Bạch Hà nhỏ bé được, hai người không chỉ ở bên nhau hai năm, mà mười mấy năm nay, mỗi ngày anh ta đều như điên cuồng khắc sâu vào trái tim em, càng khắc càng sâu."
"Thất, em cũng thích anh từ lâu rồi," cô nói.
"Đây là điều duy nhất mà anh cảm thấy may mắn."
Kỳ Lãng ôm lấy cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên má cô: "Bạch Hà nhỏ bé, bây giờ em đã trưởng thành, biết rõ mình muốn gì, nên anh mong em hãy suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc toàn diện về anh – liệu anh có thể trở thành một người bạn trai xứng đáng, thậm chí là một đối tượng kết hôn. Cả về tiềm lực tài chính, khả năng cá nhân, tính cách, phẩm chất của anh, và cả những sở thích, niềm vui của chúng ta… Xin hãy cho anh cơ hội này."
Bạch Hà gật đầu thật mạnh.
Hai người đã có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đầy tình cảm, đến khuya họ lại ôm nhau xem một bộ phim đen trắng cũ kỹ.
Ánh mắt của Kỳ Lãng từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi cô, ánh mắt dính chặt lấy, mang theo sự khát khao nhẹ nhàng, khi Bạch Hà liếc qua cũng thấy nóng cả người, có chút khó chịu, cơ thể bắt đầu nóng dần lên.
"Sao anh cũng giống Ngôn Dịch thế, không chịu xem phim cho đàng hoàng, đầu óc thì để đâu đâu."
Kỳ Lãng ghé sát tai cô, hít nhẹ mùi hương từ tóc cô, mơn trớn và thân mật: "Ở bên em mà chỉ muốn xem phim thì đúng là ngốc."
"…"
Bạch Hà không thèm quan tâm đến anh, quay đầu lại tiếp tục xem phim, anh vẫn chưa chịu dừng lại, nói thêm: "Còn một điều nữa, lúc nãy anh quên bổ sung."
"Điều gì?"
"Không chỉ năng lực, tính cách và sở thích cần được cân nhắc, mà còn một điều rất quan trọng nữa." Anh ghé sát bên tai cô, thì thầm bằng giọng nói nhẹ như gió thoảng, "Khả năng tình dục, đó cũng là một phần rất quan trọng."
Bạch Hà nghiêng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt đen nhánh, ướt át của anh, trong đó ẩn chứa sự khao khát mà anh sắp không thể kìm nén…
"Em chưa nói là không được." Cô nói, "Là do anh không muốn thôi."
Kỳ Lãng thở dài, nhắm mắt lại, uể oải dựa vào cạnh ghế sofa: "Anh không muốn xảy ra quá sớm, anh thích dần dần tăng nhiệt, từ từ mà tới..."
"Tuỳ anh thôi, nhưng đừng làm phiền em xem phim."
Một lúc sau, Kỳ Lãng lại hỏi cô: "Ngôn Dịch thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
"Chắc cậu ấy cũng giỏi lắm nhỉ, anh từng thấy qua của cậu ấy rồi, không to bằng anh nhưng cũng khá đặc biệt."
"……….."
Bạch Hà không nói nên lời, đập anh một cú thật mạnh: "Nếu không có gì để nói thì đừng nói!"
"Vậy cậu ấy có mạnh không?"
"Em không biết, đừng hỏi nữa."
"Không biết?" Anh tiếp tục truy hỏi, "Không biết nghĩa là sao."
"Không biết nghĩa là không biết, tụi em chưa từng làm."
Kỳ Lãng nhướng mày: "Chỉ có quỷ mới tin."
"Tin hay không thì tuỳ."
"Thật sao?" Kỳ Lãng biết Bạch Hà sẽ không nói dối anh, vừa ngạc nhiên vừa bối rối, "Cậu ấy nhịn được à?"
Ánh sáng nhạt từ màn hình ti vi chiếu lên khuôn mặt cô gái, cô dựa vào chiếc gối mềm mại, suy tư nói: "Có lẽ lúc đó, cậu ấy cũng nghĩ giống anh bây giờ, không muốn em phải hối hận."
Kỳ Lãng nghĩ thầm, không phải sợ cô hối hận, mà là sợ cô nhìn thấu.
Bởi vì cơ thể sẽ không nói dối.
Có yêu hay không, chỉ cần một lần là biết ngay.
Cả hai đều sợ điều đó.
Một cảnh báo khắc sâu vào tận xương tủy từ vụ hỏa hoạn hồi nhỏ khiến cô bật dậy khỏi giường, thậm chí không kịp mang dép, lao nhanh ra khỏi phòng: “Kỳ Lãng, cháy rồi! Mau chạy đi!”
Bếp mở ngay trong phòng khách, mùi dầu khét nồng nặc, Kỳ Lãng bị khói hun đến mức không chịu nổi, vội vàng tắt bếp, dùng tay che miệng liên tục ho sặc sụa.
Không có cháy, nhưng căn phòng đầy khói dầu vẫn không tan đi. Bạch Hà lập tức bật máy hút mùi, đồng thời mở hệ thống thông gió, bật cả quạt thông gió trong nhà vệ sinh, rồi mở hết cửa sổ và cửa ra vào để tạo luồng gió thổi khói ra ngoài nhanh nhất.
Kỳ Lãng vẫn đang ho không ngừng, Bạch Hà bước đến, vỗ nhẹ vào lưng cậu để giúp cậu dễ chịu hơn.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Lãng không nói được gì, mắt rơm rớm nước vì ho, chỉ tay vào cái nồi.
Bạch Hà quay đầu nhìn vào nồi, thấy một đống đen sì, cau mày hỏi: “Cậu đang đốt tiền vàng giấy cúng ở trong nồi à?”
“...”
Cậu khàn giọng đáp: “Là trứng gà!”
Cô dùng đũa chọc vào đống đen sì trong nồi: “Mẹ gà đến đây cũng chẳng nhận ra cái đống này là trứng của nó đâu.”
Kỳ Lãng đi ra cửa sổ, hít vài hơi không khí trong lành, cuối cùng cũng sống sót: “Không tin thì có thể mang đi kiểm tra chất liệu, xem xem nó có phải là trứng gà không.”
“Cậu đúng là tài thật đấy.” Bạch Hà buông đũa xuống, bất lực nói: “Trứng gà cũng có thể bị cậu hỏa táng.”
Kỳ Lãng có chút thất vọng, bước đến nhìn cái đống đen thui trong nồi: “Không ăn được nữa à?”
“Đã làm thành thế này, chó cũng không thèm ăn.” Bạch Hà đổ đống cháy đen đó đi, rồi rửa nồi và bật bếp lại để rán trứng.
Cô làm việc một cách thuần thục, từ rửa trứng, đập trứng, cho muối... tất cả đều liền mạch.
Có lẽ vì mở lửa quá lớn, chẳng bao lâu sau, dầu trong nồi bắt đầu nổ tí tách. Ban đầu, cô gái nhỏ rất thành thục, nhưng khi trứng vừa vào nồi, cô lại trở nên luống cuống, dầu bắn tung tóe khiến cô liên tục lùi lại tránh né. Kỳ Lãng vội vàng lấy mặt nạ phòng cháy chữa cháy từ tủ ra đeo cho cô, hai người hợp sức, cuối cùng cũng làm chín quả trứng, dù hơi cháy xém một chút.
Kỳ Lãng nhìn đĩa thức ăn kỳ lạ trên bàn trà, cười nói: "Đại ca đừng nói nhị ca nữa, tài nấu nướng của chúng ta không khác nhau mấy đâu."
Bạch Hà không phục: "Mình giỏi hơn cậu nhiều. Ít nhất mình không làm cả nhà cháy thành tro, mà đồ ăn của mình còn có thể ăn được."
"Cậu ăn thử một miếng đi."
"Ăn thì ăn."
Bạch Hà dùng đũa gắp một chút phần không cháy, bỏ vào miệng thử.
Kỳ Lãng tò mò nhìn cô: "Thế nào?"
Cô khó khăn nuốt xuống: "Muối, cho nhiều quá."
Kỳ Lãng cũng thử một miếng, thở dài: "Cũng thuộc loại không chết người."
"Thế có ăn không?"
"Ăn!"
Đây là món trứng chiên mà cô đã tự tay làm, dù thế nào cậu cũng phải nể mặt mà ăn hết.
Hai người cứ thế mỗi người một miếng, cùng chia sẻ món trứng chiên vừa mặn vừa cháy này.
Kỳ Lãng nói: "Ngày trước cậu còn vì chuyện bữa sáng mà cãi nhau với Ngôn Dịch cơ mà."
"Bây giờ mình biết sai rồi." Bạch Hà hối hận không kịp, "Anh ấy mười năm như một ngày gọi mình dậy ăn sáng, đúng là nam Bồ Tát cứu độ chúng sinh."
"Đó không phải là điểm quan trọng. Quan trọng là, bữa sáng anh ấy làm cứ như yến tiệc Mãn Hán toàn tịch, và toàn bộ đều do anh ấy tự làm. Ngay cả bột làm bánh bao cũng tự mình nhào. Đây là gì chứ, là cô gái ốc sên đó."
Bạch Hà nhìn Kỳ Lãng: "Nghe cậu nói... có vẻ như cậu rất muốn có một cô gái ốc sên?"
"Đàn ông nào mà không muốn."
"Vậy thì tạm biệt." Bạch Hà đứng dậy định đi, nhưng Kỳ Lãng đã ôm lấy eo cô, kéo cô đùa giỡn ngã xuống sofa.
"Thật lòng nói cậu không thích nghe đâu."
"Mình không thích nghe."
"Anh ấy làm được, mình cũng làm được, cậu đợi mình vài ngày." Kỳ Lãng nghiêm túc hứa hẹn với cô, "Không quá một tuần, mình sẽ luyện được tay nghề của anh ấy."
"Mình nghĩ chuyện nấu ăn này cần có thiên phú." Bạch Hà ngửi thấy trong không khí vẫn còn vương vấn mùi dầu ăn, "Cậu không giỏi lắm trong việc này, đừng ép mình quá."
"Ông đây nhất định phải làm."
"Làm cái đầu cậu!"
Buổi sáng trôi qua chậm rãi, hai người nằm dài trên sofa. Kỳ Lãng tham gia cuộc họp qua điện thoại với công ty, còn Bạch Hà dựa vào lòng cậu đọc sách. Tay cậu vòng qua cổ cô, vuốt ve một lọn tóc trên vai cô.
Thỉnh thoảng Bạch Hà ngước nhìn cậu, dùng tay chạm vào yết hầu của cậu, cảm nhận sự rung động khi cậu nói tiếng Quảng Đông...
Yết hầu của Kỳ Lãng khá nhạy cảm, bị cô véo đến khó chịu, tay cậu bắt đầu không yên.
Bạch Hà bị cậu chọc cười khúc khích, cậu lập tức đưa tay lên môi ra dấu bảo cô im lặng.
"Bố mình đang nghe." Cậu nói bằng khẩu hình miệng không phát ra tiếng.
Bạch Hà vội lấy tay che miệng, nhưng cô quay người lại, nằm sấp lên người cậu, nghịch ngợm như mèo con, liếm nhẹ vào yết hầu của cậu.
Lần này thì Kỳ Lãng thật sự không chịu nổi nữa, một vài nơi trên cơ thể lập tức có phản ứng, nhưng vì vẫn đang trong cuộc họp, cậu cố gắng kiềm chế, dù hơi thở đã không còn ổn định...
Cô gái nhỏ nghe thấy cuộc gọi của cậu sắp kết thúc, biết mình gặp rắc rối rồi, nên lập tức nhảy lên, chạy vào phòng và khóa cửa.
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau, tiếng gõ cửa đầy giận dữ của cậu vang lên bên ngoài——
"Hôm nay ông đây không chỉnh chết cậu thì thôi!"
Cậu dùng chìa khóa mở cửa phòng, kéo cô gái nhỏ ra khỏi tủ quần áo.
"Mình sai rồi, mình sai rồi." Bạch Hà liên tục xin lỗi, cố gắng lăn lộn để trốn thoát, nhưng Kỳ Lãng không cho cô cơ hội đó, ôm cô lên và ném lên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy việc cầu xin không hiệu quả, cô lại bắt đầu phản kháng mạnh mẽ, hai người quấn lấy nhau trên giường, chơi đùa đến kiệt sức. Dù Kỳ Lãng có ưu thế về thể lực, nhưng Bạch Hà cũng không kém phần dẻo dai, cộng thêm sự xảo quyệt và biến hóa, nhận thua nhưng vẫn chơi chiêu, tóm lại là hai người cứ như trẻ con, không thể ngừng được.
Buổi trưa, Kỳ Lãng dẫn cô đến một nhà hàng trà sang trọng để ăn cơm.
"Chiều nay cậu muốn đi đâu?" Cậu hỏi cô.
"Cậu có gợi ý nào không?"
"Cậu có muốn đi mua sắm không? Để mình mua cho cậu vài thứ."
"Mua sắm à?"
"Ừ, ít nhất để mình có chút trải nghiệm làm bạn trai."
"Được thôi, vậy mình không khách sáo đâu." Bạch Hà vui vẻ đồng ý, "Nhưng phải hứa với mình ba điều."
"Hứa."
"Đừng có diễn cảnh "cái này cái này không cần, tất cả gói lại hết cho tôi" kiểu bá đạo tổng tài, nếu không mình sẽ diễn ngay một bài "Chia tay tốt đẹp" cho cậu xem."
"Cậu nghĩ mình có thể làm cậu khó xử sao?" Kỳ Lãng cười nói, "Mình là người biết cảm thông như thế này mà."
Thực ra cậu đúng là một người biết cảm thông, nhưng đôi khi lại hơi ngốc.
Khi đến trung tâm mua sắm, Kỳ Lãng không thực sự mua hết cả cửa hàng, vì cậu không cần làm thế. Bởi toàn bộ khu phố mua sắm sầm uất nhất, đều là của nhà cậu.
Vì vậy, khi vào cửa hàng, họ được phục vụ chu đáo từ đầu đến cuối, ba người đàn ông mặc vest đi theo họ suốt, mỗi khi Bạch Hà ngắm một món đồ nào đó lâu hơn một chút, ngay lập tức có người hiểu ý và đóng gói giúp cô.
Bạch Hà hoàn toàn cạn lời.
Cô quay sang, nghiêm túc nói với Kỳ Lãng: "Xin hỏi anh chàng tốt bụng này, chúng ta có thể mua sắm như người bình thường không?"
Kỳ Lãng nghe ra sự tức giận trong giọng nói của cô gái nhỏ, lập tức búng tay một cái.
Nhân viên cửa hàng vội vàng trở về vị trí, ai nấy bận rộn công việc của mình, ngay cả mấy quản lý mặc vest như những cái đuôi cũng biến mất tăm.
Dường như... trong trung tâm mua sắm bắt đầu đông khách hơn.
Bạch Hà hỏi cậu: "Trên con phố này, có trung tâm thương mại nào không phải của nhà cậu không?"
Kỳ Lãng thật thà nói: "Trung tâm thương mại đối diện là của đối thủ cạnh tranh."
"Vậy chúng ta đến đó!"
Kỳ Lãng cười: "Tuân lệnh."
Hai người nắm tay nhau, như một cặp đôi trẻ đang yêu bình thường, cùng đi dạo phố.
Bạch Hà rất thích khoác tay cậu, Kỳ Lãng cũng cực kỳ quấn quýt, đi vài bước lại muốn hôn cô. Ban đầu cô chỉ hôn má cậu cho có lệ, nhưng sau đó, điều đó không còn làm cậu hài lòng nữa. Cậu đòi phải hôn môi, và phải hôn thật lâu, ít nhất là năm giây trở lên. Trên đường phố, Bạch Hà thật sự ngại ngùng.
“ Anh bám người thế này, chẳng khác gì bạn trai cũ của em."
"Chỉ là chẳng khác gì thôi à? Vậy vẫn còn xa mới đủ."
Kỳ Lãng cọ cọ vào người Bạch Hà, làm cô thấy nhột nên đẩy anh ra: "Được rồi, em đi mua sắm nghiêm túc mà, em phải mua rất nhiều thứ đấy!"
"Được, bây giờ bắt đầu mua sắm nghiêm túc thôi!"
Bạch Hà vào cửa hàng đồ nam mua cho bố hai chiếc áo sơ mi hàng hiệu, rồi lại ghé qua các cửa hàng mỹ phẩm nhập khẩu ở tầng một để mua nước dưỡng da và nước hoa cho mẹ. Giá ở đây rẻ hơn nhiều so với trong nước, vì thế cô cũng mua thêm mặt nạ cho mấy người bạn cùng phòng.
Thậm chí, cô còn mua quà cho anh họ nữa. Cô vào một cửa hàng bật lửa thuộc thương hiệu nhỏ khá nổi tiếng, chọn mua một chiếc bật lửa cho anh họ.
Bạch Hà nhắm đến một chiếc bật lửa làm bằng thép với hoa văn nổi hình hoa hồng tinh xảo, nhưng Kỳ Lãng lại chọn cho cô một chiếc bật lửa in hình cô gái mặc bikini với vòng một to tướng: "Cái này, anh Bàng Nghị sẽ thích."
"A, không ổn lắm đâu."
"Tin anh đi, anh ấy chắc chắn sẽ thích cái này."
"…"
Bạch Hà dĩ nhiên tin vào con mắt thẩm mỹ của Kỳ Lãng, anh luôn nắm bắt sở thích của người khác một cách rõ ràng, trong các chi tiết nhỏ, anh có khả năng quan sát vượt trội, không giống như vẻ ngoài vô tư lự mà anh thể hiện.
Khi đến lúc thanh toán, Kỳ Lãng định rút thẻ tín dụng ra, nhưng Bạch Hà ngăn anh lại: "Quần áo của em thì anh mua cho em; nhưng quà cho bạn bè thì em tự mua. Như thế này, bạn trai không có ý kiến gì chứ?"
Kỳ Lãng nhìn cô âu yếm: "Được, em muốn sao cũng được."
Quà cho gia đình và bạn bè đã mua xong, giờ đến lượt mua đồ cho mình, nhưng Bạch Hà đi loanh quanh thử quần áo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, cuối cùng vẫn không chọn được món nào ưng ý nhất.
Kỳ Lãng nói: "Có vài cái cũng khá được mà, cứ mua hết đi, sao lại không lấy?"
Bạch Hà chính đáng nói với anh: "Mua quần áo là phải tùy duyên, nếu chưa gặp được cái nào khiến em xác định ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng không có nó sẽ không hạnh phúc, thì những cái khác chỉ cảm thấy tạm được, nhưng không hẳn muốn mua. Mười cái thì tám, chín cái, mua về mặc một hai lần là chẳng muốn mặc nữa."
Kỳ Lãng suy tư phân tích câu nói ấy: "Cũng giống như tìm bạn trai vậy."
Bạch Hà nói: "Nhưng có những bộ quần áo, lúc đầu không phải là bộ nổi bật nhất, nhưng sau khi mặc vài lần cảm thấy khá thoải mái, rồi sẽ mặc mãi, càng mặc càng thích..."
"Em có cần báo luôn số chứng minh thư của bạn trai cũ không?" Anh nói với giọng ghen tuông.
"Hahaha, không có đâu." Bạch Hà cười, vỗ nhẹ vào anh một cái, "Bạn trai cũ của em sau này chạy băng băng trên con đường tự làm khổ mình, anh không biết anh ta khiến người khác bực bội đến mức nào đâu."
"Vậy thì anh thật sự phải đốt nhang tạ ơn anh ta."
"Vậy nên mặc quần áo và tìm bạn trai không giống nhau, không thể đem so sánh."
"Anh là bộ quần áo khiến em ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên?" Kỳ Lãng hỏi, "Không có nó thì em sẽ không hạnh phúc?"
Cô nàng nhỏ nhắn nhướng mày: "Biết rồi còn hỏi."
"Nhưng mặc có thoải mái không thì cũng phải quan sát thêm." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, "Có phải không?"
Cô nghiêm túc gật đầu.
Cuối cùng, ở trung tâm thương mại, Bạch Hà chẳng mua được gì, nhưng khi ra khỏi khu vực mua sắm, đến một khu bán hàng ngoài trời, hai người lại tìm được món đồ ưng ý—
Một bộ đồ đôi rất hợp với mùa hè, váy nữ màu xanh bạc hà, kết hợp với áo thun trắng nhạt và quần xanh nhạt của nam.
Hai người mặc bộ đồ đôi tươi trẻ này đi cùng nhau, giống như hồi mới tốt nghiệp cấp ba, dường như bao năm qua, họ chưa hề thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thử đồ, Kỳ Lãng không muốn cởi ra nữa, cũng không cho phép Bạch Hà cởi ra, cả hai mặc đồ đôi và chụp rất nhiều ảnh selfie trên đường.
Biết được rằng Bạch Hà chưa từng mặc đồ đôi với Ngôn Dịch, Kỳ Lãng liền ngứa ngáy muốn đăng một bài chỉ để một người nào đó nhìn thấy, nhưng bị Bạch Hà bắt quả tang tại trận, cô nghiêm túc nói: "Nếu anh dám đăng, hôm nay bộ đồ đôi này sẽ trở thành món quà chia tay của chúng ta."
Sau khi về nhà, Kỳ Lãng bí mật kéo cô ra ngoài ban công.
Không biết từ khi nào, trên ban công đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn, ngọn lửa nhỏ của chiếc chân nến màu trắng trên giá kim loại lung linh trong gió, một vùng trời đỏ rực với ánh hoàng hôn trải rộng trên bầu trời như bối cảnh rực rỡ, lãng mạn như câu chuyện cổ tích còn dang dở...
"Vẫn còn bất ngờ à?" Bạch Hà cười nói với anh.
"Anh có một món quà cho em." Kỳ Lãng đầy bí ẩn, cầm lên chiếc hộp nhỏ được gói gọn gàng trên bàn, lấy ra một lọ nước hoa nhỏ có logo tiếng Anh.
"Anh rất thích mùi hương này." Anh phun nhẹ một chút trong không khí, để hương nước hoa hòa quyện trong bầu không khí bao quanh hai người, "Không biết em có chịu nổi không."
Bạch Hà nhắm mắt lại, ngửi thử, là một hương cam quýt và biển cả dịu nhẹ, hương thơm kéo dài mãi, tựa như màu xanh của biển cả lan tỏa xung quanh họ.
Cô thật ra đã chú ý từ sớm rồi, lần này gặp lại, trên người Kỳ Lãng có mùi hương của biển cả, chắc hẳn là anh vẫn luôn dùng loại nước hoa này.
"Tại sao lại tặng em nước hoa mà anh đang dùng?" Cô tò mò hỏi.
Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, ghé sát bên cổ cô, giọng có chút lười biếng, có chút nhõng nhẽo: "Em và anh ta, trên người các em luôn có cùng một mùi hương."
"Hử?"
"Bây giờ, anh muốn em..." Kỳ Lãng mở mắt, "Có mùi hương của anh."
Bạch Hà cúi đầu vuốt ve chai nước hoa, nhìn thấy trên lớp kính có hoa văn nổi in hình chiếc thuyền nhỏ trên biển.
Cô không nói gì.
Kỳ Lãng khiến cô quay lại, nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Chúng ta là những người bạn tốt nhất, cũng là tri kỷ, vì vậy anh không giấu diếm em điều gì."
Bạch Hà hít sâu: "Ừ, anh nói đi."
"Thực ra, anh không rộng lượng đến thế, anh để ý khi trên người em có mùi của anh ta, để ý khi em gặp nguy hiểm em gọi cho anh ta đầu tiên, để ý rằng hai người đã có một quãng thời gian dài ở bên nhau, còn chúng ta... chỉ có vài tháng ngắn ngủi. Anh càng để ý rằng anh ta đã để lại trong em một giọt nước mắt khắc sâu đến tận xương tủy, sợ rằng giọt nước mắt ấy đã chuyển hóa thành tình yêu mà em không hề hay biết."
Bạch Hà cúi đầu nghĩ một lúc, không biết phải xin lỗi thế nào, chỉ đành khẽ thở dài.
"Thực ra, không thể trách Bạch Hà nhỏ bé được, hai người không chỉ ở bên nhau hai năm, mà mười mấy năm nay, mỗi ngày anh ta đều như điên cuồng khắc sâu vào trái tim em, càng khắc càng sâu."
"Thất, em cũng thích anh từ lâu rồi," cô nói.
"Đây là điều duy nhất mà anh cảm thấy may mắn."
Kỳ Lãng ôm lấy cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên má cô: "Bạch Hà nhỏ bé, bây giờ em đã trưởng thành, biết rõ mình muốn gì, nên anh mong em hãy suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc toàn diện về anh – liệu anh có thể trở thành một người bạn trai xứng đáng, thậm chí là một đối tượng kết hôn. Cả về tiềm lực tài chính, khả năng cá nhân, tính cách, phẩm chất của anh, và cả những sở thích, niềm vui của chúng ta… Xin hãy cho anh cơ hội này."
Bạch Hà gật đầu thật mạnh.
Hai người đã có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đầy tình cảm, đến khuya họ lại ôm nhau xem một bộ phim đen trắng cũ kỹ.
Ánh mắt của Kỳ Lãng từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi cô, ánh mắt dính chặt lấy, mang theo sự khát khao nhẹ nhàng, khi Bạch Hà liếc qua cũng thấy nóng cả người, có chút khó chịu, cơ thể bắt đầu nóng dần lên.
"Sao anh cũng giống Ngôn Dịch thế, không chịu xem phim cho đàng hoàng, đầu óc thì để đâu đâu."
Kỳ Lãng ghé sát tai cô, hít nhẹ mùi hương từ tóc cô, mơn trớn và thân mật: "Ở bên em mà chỉ muốn xem phim thì đúng là ngốc."
"…"
Bạch Hà không thèm quan tâm đến anh, quay đầu lại tiếp tục xem phim, anh vẫn chưa chịu dừng lại, nói thêm: "Còn một điều nữa, lúc nãy anh quên bổ sung."
"Điều gì?"
"Không chỉ năng lực, tính cách và sở thích cần được cân nhắc, mà còn một điều rất quan trọng nữa." Anh ghé sát bên tai cô, thì thầm bằng giọng nói nhẹ như gió thoảng, "Khả năng tình dục, đó cũng là một phần rất quan trọng."
Bạch Hà nghiêng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt đen nhánh, ướt át của anh, trong đó ẩn chứa sự khao khát mà anh sắp không thể kìm nén…
"Em chưa nói là không được." Cô nói, "Là do anh không muốn thôi."
Kỳ Lãng thở dài, nhắm mắt lại, uể oải dựa vào cạnh ghế sofa: "Anh không muốn xảy ra quá sớm, anh thích dần dần tăng nhiệt, từ từ mà tới..."
"Tuỳ anh thôi, nhưng đừng làm phiền em xem phim."
Một lúc sau, Kỳ Lãng lại hỏi cô: "Ngôn Dịch thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
"Chắc cậu ấy cũng giỏi lắm nhỉ, anh từng thấy qua của cậu ấy rồi, không to bằng anh nhưng cũng khá đặc biệt."
"……….."
Bạch Hà không nói nên lời, đập anh một cú thật mạnh: "Nếu không có gì để nói thì đừng nói!"
"Vậy cậu ấy có mạnh không?"
"Em không biết, đừng hỏi nữa."
"Không biết?" Anh tiếp tục truy hỏi, "Không biết nghĩa là sao."
"Không biết nghĩa là không biết, tụi em chưa từng làm."
Kỳ Lãng nhướng mày: "Chỉ có quỷ mới tin."
"Tin hay không thì tuỳ."
"Thật sao?" Kỳ Lãng biết Bạch Hà sẽ không nói dối anh, vừa ngạc nhiên vừa bối rối, "Cậu ấy nhịn được à?"
Ánh sáng nhạt từ màn hình ti vi chiếu lên khuôn mặt cô gái, cô dựa vào chiếc gối mềm mại, suy tư nói: "Có lẽ lúc đó, cậu ấy cũng nghĩ giống anh bây giờ, không muốn em phải hối hận."
Kỳ Lãng nghĩ thầm, không phải sợ cô hối hận, mà là sợ cô nhìn thấu.
Bởi vì cơ thể sẽ không nói dối.
Có yêu hay không, chỉ cần một lần là biết ngay.
Cả hai đều sợ điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro