Ba Người Bạn Thân - Xuân Phong Lựu Hỏa
Trò Chơi Tình Y...
2024-08-23 06:47:23
Trong tình yêu, con gái làm phép cộng, con trai làm phép trừ.
Cái gọi là thích của Kỳ Lãng, không kéo dài. Hẹn hò với cậu ấy giống như một sự tiêu hao, tiêu hao giá trị cảm tình trong lòng cậu ấy, khi đạt đến điểm giới hạn nhất định...
Cảm tình, tiêu tan như khói.
Bạch Hà biết điều này từ lâu rồi, làm bạn với cậu ấy thì cậu ấy rất tốt với cô; nhưng cậu ấy không phải là người yêu lý tưởng, ít nhất, từ yêu cầu về hình ảnh đối tác lý tưởng của Bạch Hà, Kỳ Lãng không đạt tiêu chuẩn.
Có cô gái nhờ Bạch Hà đưa quà nhỏ cho Kỳ Lãng, Bạch Hà sẽ đồng ý, nhưng cô cũng sẽ cẩn thận khuyên nhủ các cô gái, người này hơi tệ đấy.
Kỳ Lãng không hiểu sao Bạch Hà đột nhiên giận cậu, cậu ôm quyển tập lỗi sai đi tới, ngồi xuống bên giường cùng cô: "Cậu làm gì đấy?"
"Không làm gì cả."
"Tôi làm cậu giận à?"
"Không giận, chỉ là không muốn nói chuyện với cậu."
Kỳ Lãng biết cô lại phát huy lòng thương người, lại đang bênh vực cho cô gái khác, chuyện này không phải lần đầu tiên.
Cậu kéo gối tựa vào cổ, lười biếng nói: "Cậu lo chuyện bao đồng quá rồi, Tiểu Bạch Hà, tôi đã nói với cậu, đừng lo chuyện của tôi nữa."
"Đã nói rồi."
"Thế thì..."
"Chỉ là không muốn nói chuyện với cậu."
"..."
Kỳ Lãng cảm thấy khắp người không thoải mái, như có con trùng bò qua bò lại dưới da, ngứa ngáy nhưng không bắt được, rất phiền.
Cậu chỉ có thể giải thích: "Tôi nghĩ tôi chưa gặp được tình yêu đích thực."
Bạch Hà lườm.
"Thật đấy, tôi muốn tìm một người mà tôi có thể duy trì sự ngưỡng mộ và hiểu tôi, nếu không thà ở với các cậu."
"Câu đó, cậu để vài ngày nữa hẵng nói."
Bạch Hà biết, không lâu nữa, lại sẽ có cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu.
Kỳ Lãng nói: "Kỳ nghỉ này tôi phải về Hương Cảng một chuyến, cậu có muốn đi chơi không?"
"Về Hương Cảng?"
"Ừ, bố tôi bảo tôi về thăm."
"Ông ấy thăm cậu, hay cậu thăm ông ấy?"
"Tất nhiên là ông ấy thăm tôi, cái lão già đó, tôi có gì để nhìn chứ."
Quan hệ của Kỳ Lãng với bố mẹ rất nhạt nhẽo, cậu là con của bà ba nhà tài phiệt Hương Cảng, những năm đầu gia tộc đấu đá gay gắt, bà ba lại là người phật hệ, không muốn cậu bị kéo vào những cuộc đấu đá bẩn thỉu, nên khi cậu còn rất nhỏ, đã gửi cậu đến Nam Tương, nhờ người thân ở đây chăm sóc.
"Đi du lịch Hương Cảng, chắc đắt lắm nhỉ?" Bạch Hà hỏi.
"Các cậu đi, tôi bao."
"Không cần đâu, nếu đi, bố mẹ tôi sẽ tài trợ." Bạch Hà nhún vai, không bận tâm lắm, "Đợi có điểm rồi tính, chưa có điểm tôi đi đâu cũng không yên tâm."
Kỳ Lãng tựa lên vai gầy nhỏ của cô, giúp cô sửa tập sai: "Nếu thật sự phải học lại, tôi cũng sẽ học cùng các cậu."
Bạch Hà đẩy vai cậu: "Thần kinh à, làm gì phải học cùng, cậu chắc chắn đỗ Thanh Hoa Bắc Đại rồi."
"Sớm một năm, muộn một năm, có gì khác nhau."
"Thi đại học là chuyện nghiêm túc, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, liên quan đến tương lai của cậu, đừng đùa."
"Với gia đình tôi, sớm đã không cần thi đại học để có tương lai rồi." Kỳ Lãng thản nhiên nói, "Qua cầu độc mộc gì chứ, tôi đường rộng thênh thang mà đi."
"..."
Bạch Hà trợn trắng mắt.
Được, được, có tiền thì giỏi.
"Các cậu không đi, tôi cũng không đi."
"Kỳ Lãng, đời không có bữa tiệc nào không tàn, rồi sẽ có ngày phải chia tay mà."
"Chỉ cần tôi không nói tàn, không ai dám tàn." Kỳ Lãng nói chắc chắn.
"..."
Cậu tiếp tục nói: "Cậu và Ngôn Dịch là bạn thân nhất của tôi."
"Cậu với Ngôn Dịch là bạn thân, cậu ấy có biết không? Tôi thấy cậu ấy ghét cậu đấy."
"Cậu ấy ghét tôi là vì..."
Lời của Kỳ Lãng mắc nghẹn trong cổ họng, vì gì... vì Ngôn Dịch thích cô sao.
Nhưng điều đó liên quan gì đến cậu? Tại sao Ngôn Dịch phải ghét cậu.
Thằng nhóc đáng chết, chỉ biết ăn dấm chua bậy bạ.
Hai người dựa vào nhau mỗi người làm việc riêng, không khí yên bình, cho đến khi Ngôn Dịch rửa chén xong, thấy cửa phòng Bạch Hà đóng kín.
Cậu đi tới, định đẩy cửa vào, nhưng thấy không hay, nên gõ nhẹ lên cửa.
"Vào đi."
Được cho phép, Ngôn Dịch bước vào, thấy hai người đang nằm trên giường đọc sách cùng nhau.
Kỳ Lãng vóc dáng cao lớn, một chiếc giường đơn cũng không đủ chỗ cho cậu ta, Bạch Hà bên cạnh cậu ấy như con chim nhỏ tựa vào con chó lớn.
Trong mắt Ngôn Dịch như có côn trùng bay vào, nhói đau không chịu nổi, cậu bước tới kéo Kỳ Lãng xuống giường.
"Cậu làm gì đấy?"
Ngôn Dịch đẩy cậu ta ra ngoài: "Chưa từng thấy ai tuỳ tiện như vậy, giường của con gái mà cậu cũng leo lên?"
"Tôi từng ngủ trên giường của cô ấy rồi, thì sao? Tôi quen cô ấy trước cậu mà."
Ngôn Dịch nắm lấy cổ áo sau của Kỳ Lãng, lôi cậu ta ra khỏi phòng.
"Đi đâu?"
"Chơi bóng rổ." Ngôn Dịch vỗ bóng trên tay, lôi Kỳ Lãng vào thang máy.
"Vừa ăn xong, ai mà muốn chơi bóng với cậu."
Ngôn Dịch không nói một lời, kéo Kỳ Lãng ra khỏi toà nhà, cậu thực sự không thể chịu nổi khi Kỳ Lãng và Bạch Hà ở chung một phòng, hít thở cùng một bầu không khí, da thịt tiếp xúc.
Toàn thân cậu, kể cả từng sợi tóc, đều muốn nổ tung.
Đầu hè, gió mang theo cái nóng ngột ngạt, trên sân bóng rổ của khu chung cư, Kỳ Lãng cảm nhận được năng lượng bùng cháy trong cơ thể Ngôn Dịch. Cậu ấy không phải đang chơi bóng với mình, cậu ấy hận không thể nhét quả bóng vào người mình.
Nhìn bảng rổ kêu ong ong sau khi bị cú úp rổ của Ngôn Dịch, Kỳ Lãng chống tay lên hông, thở dốc: "Cậu điên à?"
Ngôn Dịch ném mạnh quả bóng sang một bên, quay lưng lại với cậu ta, cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lồng ngực.
Từ khi nào cậu bắt đầu ghét từng lời nói, từng hành động của Kỳ Lãng như vậy?
Có lẽ từ khi cậu biết trong tiềm thức Bạch Hà có một chút tình cảm thầm kín với Kỳ Lãng.
Bạch Hà chắc chắn sẽ không thừa nhận, Kỳ Lãng cũng hoàn toàn không biết, nhưng Ngôn Dịch nhìn ra được, cô ấy thích Kỳ Lãng giống như những cô gái khác.
Người khác dám bày tỏ, nhưng cô ấy thì không.
Sợ nói ra sẽ mất bạn, cũng sợ Kỳ Lãng ghét vết sẹo bỏng trên cổ cô. Dù sao... những cô gái mà cậu ta từng hẹn hò đều là những người có làn da trắng trẻo và nhan sắc vượt trội.
Kỳ Lãng hoàn toàn không nhận ra, Bạch Hà không tự ti, Ngôn Dịch nhất định không để Kỳ Lãng phát hiện ra chuyện này.
Cậu ta tính tình lăng nhăng, biết rồi thì liệu có tốt với Bạch Hà?
Chín phần mười sẽ lừa cô ấy lên giường.
Ngôn Dịch cố nén, quay lại nói với cậu ta: "Chuyện hiểu lầm buổi chiều, là tôi sai."
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?" Kỳ Lãng vừa vỗ bóng vừa xoay người thực hiện một cú nhảy ném, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ.
"Nhưng cậu không có giới hạn như vậy, thực sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm." Ngôn Dịch nhìn thẳng vào mắt cậu ta, "Không phải trẻ con nữa, đừng lúc nào cũng chạm vào cô ấy."
Kỳ Lãng nhìn ra, thằng nhóc này không có ý định chơi bóng, cậu ta lôi mình ra ngoài là muốn "nói chuyện thẳng thắn."
"Tôi và cô ấy cần giới hạn gì, tôi quang minh chính đại." Kỳ Lãng tiến một bước, mang theo khí thế lấn lướt, "Còn cậu, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy, ba năm qua, giả vờ là học sinh trung bình, giả vờ rất giống. Cô ấy điểm cao, cậu làm bài tốt, cô ấy điểm kém, cậu cũng theo... cậu đúng là theo đuôi cô ấy nhỉ."
"Chỉ là trùng hợp thôi."
"Trùng hợp? Thi toán cấp quốc gia hồi cấp hai, cậu cùng tôi đoạt giải vàng toàn quốc, cũng là trùng hợp?"
"Tôi chỉ đoạt giải một lần."
"Đó là vì Tiểu Bạch Hà không vào được chung kết, từ đó cậu không tham gia mấy cuộc thi này nữa, cậu muốn duy trì song hành với cô ấy, từ tiểu học, cấp hai, cấp ba... thậm chí là đại học, cậu cũng muốn bám theo cô ấy."
Tay Ngôn Dịch giấu sau lưng, nắm chặt thành quyền: "Đó chỉ là tưởng tượng của cậu."
Ánh mắt Kỳ Lãng sắc bén, như cây đinh đóng vào người Ngôn Dịch: "Tưởng tượng, vậy thì nói tiếp, cậu học nhảy lớp từ lớp năm lên lớp sáu, cấp hai cũng nhảy lớp, cho đến khi cùng lớp với cô ấy. Tôi thật tò mò, sao đột nhiên lại học kém đi?"
Ngôn Dịch không nói nên lời, bị phát hiện cũng không sao, chỉ cần Bạch Hà... Bạch Hà không nghi ngờ là được.
"Thằng nhóc, cậu có ý đồ không trong sáng với chị cậu đúng không."
"Cô ấy không phải chị tôi." Ngôn Dịch nói, "Chưa bao giờ là."
Kỳ Lãng nhướn mày, ánh mắt đầy chế giễu.
Ngay lúc hai người đang đối đầu, Bạch Hà mang theo hai chai nước bước tới.
Khi vận động, Kỳ Lãng thích uống nước tăng lực làm tăng lưu lượng máu, Ngôn Dịch chỉ uống nước khoáng. Cô mỗi người ném cho một chai, rồi ngồi bên ngoài sân xem hai người chơi bóng.
Vì có cô xem, Ngôn Dịch càng hăng, rất sung mãn, Kỳ Lãng không chịu thua, cậu ta vào một quả, Ngôn Dịch cũng phải vào một quả, hai người đối đầu không nhượng bộ.
Tuy nhiên, Bạch Hà xem một lúc rồi ngáp, chán quá, lấy điện thoại ra chơi.
Hai chàng trai đánh đến mệt lử, nhìn về phía Bạch Hà, cô nàng dựa vào cột bóng rổ chơi game, chơi rất say mê.
Kỳ Lãng cảm thấy mình hơi ngốc, sao lại tranh giành với thằng nhóc chưa trưởng thành này, rõ ràng là rất không chín chắn.
Cậu ta ném bóng, ngồi xuống bên cạnh Bạch Hà: "Chơi game gì đấy?"
Cậu ta vừa lại gần, Bạch Hà liền cảm thấy một luồng hơi nóng xộc tới.
Thằng cha này đúng là nóng, nhất là sau khi vận động, ngồi cạnh cậu ta như ngồi cạnh lò lửa, thật khó chịu.
Cô không khỏi nghĩ, sau này vợ cậu ta mà ngủ bên cạnh, mùa đông thì không sao, mùa hè làm sao chịu nổi, chắc chắn bị thiêu chết.
"Nghĩ gì đấy?" Cậu ta dùng cánh tay mạnh mẽ khỏe khoắn của mình va vào Bạch Hà.
"Không gì cả!" Bạch Hà giật mình, má ửng đỏ.
Sao lại nghĩ đến cảnh cậu ta ngủ với vợ, liên quan gì đến cô chứ!
Kỳ Lãng đưa chai nước tăng lực uống dở cho cô.
Bạch Hà định nhận, Ngôn Dịch ngăn lại, mở nắp chai nước khoáng của mình, đưa cho cô: "Kỳ sinh lý, đừng uống mấy thứ linh tinh."
"Ồ."
Bạch Hà đã quen với việc được cậu chăm sóc, không nghĩ nhiều, nhận lấy chai nước khoáng của cậu, uống một hơi.
Kỳ Lãng tò mò nhích lại gần: “Không đánh quái, không tìm đồ, chỉ rút thẻ, có gì mà vui?”
Bạch Hà đang chơi một trò chơi tình yêu otome trên một nền tảng ít người biết đến, gần đây cô ấy rất mê trò này.
“Cậu không hiểu đâu, tôi thích làm nhiệm vụ cùng nam chính của tôi, nếu may mắn còn có thể rút được thẻ S cấp, cảm giác yêu đương đầy đủ rồi.”
“Muốn yêu đương như vậy thì tìm bạn trai ngoài đời thật đi, chơi với mấy nhân vật giấy tốn thời gian.”
“Kỳ Lãng cậu chẳng hiểu gì cả, đừng làm phiền tôi.” Cô tựa đầu vào vai Ngôn Dịch, không thèm để ý đến cậu ta.
Ngôn Dịch thản nhiên nói: “Cô ấy rút thẻ, rút được một số thẻ hạn chế, nửa đêm hưng phấn đến mức đá lật cả giường.”
“……”
Bạch Hà đẩy cậu một cái, Ngôn Dịch mỉm cười nhẹ, giữ đầu cô lại trên vai mình.
Kỳ Lãng: “Vậy nên đây là một trò chơi khiêu dâm.”
Bạch Hà vội vàng giải thích: “Không phải đâu! Những cảnh nhạy cảm với bạn trai chỉ có ở một số thẻ S cấp hiếm có, phải tốn tiền mua, nếu chỉ dựa vào may mắn rút thì vài chục thẻ mới có một cái.”
“Vậy tức là vẫn có yếu tố khiêu dâm.”
“Khụ khụ, tôi không phủ nhận, nhưng chơi lâu rồi cũng chỉ rút được…”
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đồng thời nhìn cô.
Cô ho nhẹ một cái, giơ ngón tay lên: “Chỉ rút được một cái, mà còn rất là trong sáng... chỉ sờ được cơ bụng thôi.”
Kỳ Lãng không thể hiểu nổi: “Muốn sờ cơ bụng thì tìm bạn trai có cơ bụng mà sờ, cần gì phải tốn tiền mua thẻ? Cậu đưa tiền cho tôi, tôi để cậu sờ cơ bụng hàng ngày, được không?”
Bạch Hà biết cậu có cơ bụng, và còn là loại cơ bụng sáu múi rõ ràng, nhìn mà muốn phạm tội...
Cô má hơi đỏ, nói: “Đã nói là thẻ trong sáng, không chỉ sờ cơ bụng, còn có thể làm những việc khác...”
Ngôn Dịch không muốn cô và Kỳ Lãng nói về chủ đề này, liền nói: “Tôi còn tiết kiệm, có thể giúp cậu mua thẻ, nếu cần.”
Bạch Hà lập tức hứng thú, cô biết Ngôn Dịch rất giàu! Từ nhỏ đến lớn, mỗi năm vào dịp Tết, tiền lì xì của Ngôn Dịch luôn nhiều hơn của cô gấp mấy lần!
Bởi vì bố cậu ấy là ân nhân cứu mạng của Bạch Hà, bất kể là bên họ hàng nhà Bạch gia hay bên mẹ Đường Hân, mọi người đều đối xử rất tốt với Ngôn Dịch, sợ cậu ấy cảm thấy mình sống nhờ nhà người khác mà không vui, rất thương yêu cậu ấy.
Bố mẹ thường lén cho Ngôn Dịch nhiều tiền tiêu vặt hơn, nghĩ rằng Bạch Hà không biết, nhưng thực ra Ngôn Dịch không giấu cô điều gì, có thêm tiền tiêu vặt, cậu ấy cũng sẽ đưa cho chị gái của mình, hỏi cô có cần không.
Bạch Hà nói: “Là của cậu, cậu cứ giữ lấy mà dùng.”
Ngôn Dịch sợ cô không vui, nhưng Bạch Hà không như vậy, cô thẳng thắn, không bao giờ nghĩ rằng bố mẹ thiên vị.
Ngôn Dịch không có bố mẹ, dù họ có yêu thương cậu ấy bao nhiêu cũng không đủ, thực ra Bạch Hà còn thương cậu ấy hơn, có gì tốt đều chia sẻ với Ngôn Dịch.
“Bây giờ cậu có bao nhiêu quỹ tiết kiệm nhỏ?” Bạch Hà tò mò hỏi.
Ngôn Dịch lấy điện thoại ra cho cô xem tài khoản ngân hàng, Kỳ Lãng cũng lại gần, Bạch Hà lập tức đẩy cậu ta ra: “Cậu nhìn gì mà nhìn.”
“Tò mò, sao không được nhìn.”
“Cậu này, biết Ngôn Dịch có tiền, chẳng biết lúc nào sẽ dụ cậu ấy ra ngoài, lừa cậu ấy.”
Lúc nhỏ đã từng xảy ra chuyện như vậy, Kỳ Lãng lừa Ngôn Dịch nói chị cậu muốn một chiếc xe lửa biến hình, Ngôn Dịch liền mua, mua xong tặng cho Bạch Hà, kết quả là... lại để Kỳ Lãng chơi.
Kỳ Lãng có tiền, nhưng cậu ta thích lừa Ngôn Dịch, hơn nữa cậu ta biết Ngôn Dịch cố ý giả vờ bị lừa, cậu ta hiểu rõ mọi chuyện.
Cậu ta cố tỏ ra ngây thơ, giả vờ đơn giản, như dễ bị lừa gạt, để trước mặt Bạch Hà, cậu ta tạo nên hình ảnh một đứa em trai ngốc nghếch đáng thương.
Thâm ý sâu xa.
“Cậu cho tôi mượn một trăm thôi là đủ.” Bạch Hà cười khúc khích nói với Ngôn Dịch, “Tháng này tiền tiêu vặt của tôi đã hết, có một thẻ S tôi rất muốn.”
“Một trăm đủ không?”
“Đủ rồi, một thẻ một trăm đồng.”
Kỳ Lãng nhíu mày nói: “Ngôn Dịch, cậu ủng hộ chị cậu chơi trò chơi có yếu tố khiêu dâm này?”
“Chỉ là trò chơi thôi.”
Ngôn Dịch nghĩ thầm, chơi với nhân vật giấy vẫn tốt hơn chơi với một số người.
Khi Ngôn Dịch chuyển tiền cho Bạch Hà, Kỳ Lãng đã tải xong trò chơi, đăng nhập và đăng ký, thêm tài khoản bạn bè của Bạch Hà, sau đó gửi tặng cô hai mươi thẻ S.
Bạch Hà nhìn thấy quà tặng bạn bè của cậu ta, ngạc nhiên: “Kỳ Lãng! Một thẻ một trăm đấy!”
Kỳ Lãng nhướn cằm, nhìn Ngôn Dịch: “Không cần cảm ơn, chơi xong rồi nói với tôi, tôi sẽ mua thêm cho.”
Bạch Hà: “……”
Nhìn cô gái nhỏ mặt đầy bất mãn, không có chút vui mừng, Ngôn Dịch nhích lại gần nhìn, mỉa mai: “Cậu mua đâu phải thẻ S của chồng cô ấy, cậu mua là thẻ S của kẻ thù chồng cô ấy, là nhân vật phản diện, người cô ấy ghét nhất.”
Cậu ta không hề quan tâm cô đang chơi gì, chỉ biết bừa làm gì có tác dụng gì.
Kỳ Lãng có chút lúng túng, cúi đầu tìm trong cửa hàng: “Mua lại.”
Bạch Hà vội vàng ngăn lại: “Không được thế! Cậu mà làm thế tôi không chơi nữa!”
Chơi game vốn là để thư giãn, Kỳ Lãng khiến cô trở thành người chơi nạp tiền, mất đi niềm vui khi rút thẻ, mất hết thú vị.
Kỳ Lãng hứa không gửi thêm thẻ nữa, Bạch Hà mới buông tha cậu ta. Cậu ta nhìn những nhân vật nam trong cửa hàng, tò mò hỏi: “Tiểu Bạch Hà, chồng cậu là ai?”
“Là người này.”
Bạch Hà chỉ vào người đàn ông mặc vest đen trên điện thoại.
Kỳ Lãng nhấn vào thẻ, đọc mô tả nhân vật——
“Lương Tiêu, tổng tài đẹp trai của tập đoàn LX, tóc ngắn mắt đen, có nốt ruồi lệ nơi khoé mắt, bá đạo yêu ghen, phóng túng không kiềm chế, vừa xấu vừa đa tình, tính cách rạng rỡ và thỉnh thoảng cũng tự mình liếm vết thương vào ban đêm. Khả năng kiếm tiền siêu việt, một số khía cạnh khác cũng vượt trội.”
Cậu ta tiện tay nhấn vào một đoạn kịch bản ngẫu nhiên vừa được kích hoạt, thấy tổng tài Lương Tiêu ép cô gái tên Lily lên bàn làm việc, kéo cà vạt, bá đạo nói: “Cậu mua thẻ S của anh ta?”
Lily: “Đây là một hiểu lầm, anh nghe em giải thích.”
Lương Tiêu dùng tay nắm chặt cằm cô: “Anh đã nói rồi, không có sự cho phép của anh, không được gặp hắn ta. Em không nghe lời.”
Lily: “Dù em gặp hắn ta, anh cũng không quản được.”
Ánh mắt Lương Tiêu càng thêm u ám: “Xem anh có quản được không…”
Nói xong, anh ta rút thắt lưng trói tay cô lại, ép cô lên bàn làm việc, mạnh mẽ hôn lên môi Lily, xoay cô lại và đánh mạnh vào mông cô.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Kỳ Lãng vứt điện thoại xuống, ôm bụng cười lớn.
Bạch Hà đỏ bừng mặt, vội vàng giật lại điện thoại: “Kỳ Lãng, cậu thật đáng ghét! Không được cười!”
“Quả nhiên là trò chơi khiêu dâm.”
“Cậu hiểu cái gì chứ!”
Kỳ Lãng cười đến đau bụng, Bạch Hà xấu hổ và tức giận, chỉ biết liên tục đánh cậu ta, mong cậu ta quên đi cảnh vừa rồi.
Ánh mắt Ngôn Dịch lướt qua màn hình điện thoại, thấy cảnh tượng cấm kỵ đó.
Máu trong người cậu sôi lên mà không có tiếng động.
Ba người ngồi dưới rổ bóng nhìn về phía hoàng hôn xa xa, những đám mây cháy rực như nhuộm vàng áo sơ mi trắng của Kỳ Lãng, Ngôn Dịch mặc áo bóng rổ màu đỏ, thân hình cũng rất đẹp, da lại trắng.
So với Kỳ Lãng sau khi vận động như bị mưa dội, mồ hôi rơi lộp độp, Ngôn Dịch ít mồ hôi, người rất sạch sẽ, Bạch Hà tựa vào cánh tay của Ngôn Dịch chơi game.
Cái gọi là thích của Kỳ Lãng, không kéo dài. Hẹn hò với cậu ấy giống như một sự tiêu hao, tiêu hao giá trị cảm tình trong lòng cậu ấy, khi đạt đến điểm giới hạn nhất định...
Cảm tình, tiêu tan như khói.
Bạch Hà biết điều này từ lâu rồi, làm bạn với cậu ấy thì cậu ấy rất tốt với cô; nhưng cậu ấy không phải là người yêu lý tưởng, ít nhất, từ yêu cầu về hình ảnh đối tác lý tưởng của Bạch Hà, Kỳ Lãng không đạt tiêu chuẩn.
Có cô gái nhờ Bạch Hà đưa quà nhỏ cho Kỳ Lãng, Bạch Hà sẽ đồng ý, nhưng cô cũng sẽ cẩn thận khuyên nhủ các cô gái, người này hơi tệ đấy.
Kỳ Lãng không hiểu sao Bạch Hà đột nhiên giận cậu, cậu ôm quyển tập lỗi sai đi tới, ngồi xuống bên giường cùng cô: "Cậu làm gì đấy?"
"Không làm gì cả."
"Tôi làm cậu giận à?"
"Không giận, chỉ là không muốn nói chuyện với cậu."
Kỳ Lãng biết cô lại phát huy lòng thương người, lại đang bênh vực cho cô gái khác, chuyện này không phải lần đầu tiên.
Cậu kéo gối tựa vào cổ, lười biếng nói: "Cậu lo chuyện bao đồng quá rồi, Tiểu Bạch Hà, tôi đã nói với cậu, đừng lo chuyện của tôi nữa."
"Đã nói rồi."
"Thế thì..."
"Chỉ là không muốn nói chuyện với cậu."
"..."
Kỳ Lãng cảm thấy khắp người không thoải mái, như có con trùng bò qua bò lại dưới da, ngứa ngáy nhưng không bắt được, rất phiền.
Cậu chỉ có thể giải thích: "Tôi nghĩ tôi chưa gặp được tình yêu đích thực."
Bạch Hà lườm.
"Thật đấy, tôi muốn tìm một người mà tôi có thể duy trì sự ngưỡng mộ và hiểu tôi, nếu không thà ở với các cậu."
"Câu đó, cậu để vài ngày nữa hẵng nói."
Bạch Hà biết, không lâu nữa, lại sẽ có cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu.
Kỳ Lãng nói: "Kỳ nghỉ này tôi phải về Hương Cảng một chuyến, cậu có muốn đi chơi không?"
"Về Hương Cảng?"
"Ừ, bố tôi bảo tôi về thăm."
"Ông ấy thăm cậu, hay cậu thăm ông ấy?"
"Tất nhiên là ông ấy thăm tôi, cái lão già đó, tôi có gì để nhìn chứ."
Quan hệ của Kỳ Lãng với bố mẹ rất nhạt nhẽo, cậu là con của bà ba nhà tài phiệt Hương Cảng, những năm đầu gia tộc đấu đá gay gắt, bà ba lại là người phật hệ, không muốn cậu bị kéo vào những cuộc đấu đá bẩn thỉu, nên khi cậu còn rất nhỏ, đã gửi cậu đến Nam Tương, nhờ người thân ở đây chăm sóc.
"Đi du lịch Hương Cảng, chắc đắt lắm nhỉ?" Bạch Hà hỏi.
"Các cậu đi, tôi bao."
"Không cần đâu, nếu đi, bố mẹ tôi sẽ tài trợ." Bạch Hà nhún vai, không bận tâm lắm, "Đợi có điểm rồi tính, chưa có điểm tôi đi đâu cũng không yên tâm."
Kỳ Lãng tựa lên vai gầy nhỏ của cô, giúp cô sửa tập sai: "Nếu thật sự phải học lại, tôi cũng sẽ học cùng các cậu."
Bạch Hà đẩy vai cậu: "Thần kinh à, làm gì phải học cùng, cậu chắc chắn đỗ Thanh Hoa Bắc Đại rồi."
"Sớm một năm, muộn một năm, có gì khác nhau."
"Thi đại học là chuyện nghiêm túc, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, liên quan đến tương lai của cậu, đừng đùa."
"Với gia đình tôi, sớm đã không cần thi đại học để có tương lai rồi." Kỳ Lãng thản nhiên nói, "Qua cầu độc mộc gì chứ, tôi đường rộng thênh thang mà đi."
"..."
Bạch Hà trợn trắng mắt.
Được, được, có tiền thì giỏi.
"Các cậu không đi, tôi cũng không đi."
"Kỳ Lãng, đời không có bữa tiệc nào không tàn, rồi sẽ có ngày phải chia tay mà."
"Chỉ cần tôi không nói tàn, không ai dám tàn." Kỳ Lãng nói chắc chắn.
"..."
Cậu tiếp tục nói: "Cậu và Ngôn Dịch là bạn thân nhất của tôi."
"Cậu với Ngôn Dịch là bạn thân, cậu ấy có biết không? Tôi thấy cậu ấy ghét cậu đấy."
"Cậu ấy ghét tôi là vì..."
Lời của Kỳ Lãng mắc nghẹn trong cổ họng, vì gì... vì Ngôn Dịch thích cô sao.
Nhưng điều đó liên quan gì đến cậu? Tại sao Ngôn Dịch phải ghét cậu.
Thằng nhóc đáng chết, chỉ biết ăn dấm chua bậy bạ.
Hai người dựa vào nhau mỗi người làm việc riêng, không khí yên bình, cho đến khi Ngôn Dịch rửa chén xong, thấy cửa phòng Bạch Hà đóng kín.
Cậu đi tới, định đẩy cửa vào, nhưng thấy không hay, nên gõ nhẹ lên cửa.
"Vào đi."
Được cho phép, Ngôn Dịch bước vào, thấy hai người đang nằm trên giường đọc sách cùng nhau.
Kỳ Lãng vóc dáng cao lớn, một chiếc giường đơn cũng không đủ chỗ cho cậu ta, Bạch Hà bên cạnh cậu ấy như con chim nhỏ tựa vào con chó lớn.
Trong mắt Ngôn Dịch như có côn trùng bay vào, nhói đau không chịu nổi, cậu bước tới kéo Kỳ Lãng xuống giường.
"Cậu làm gì đấy?"
Ngôn Dịch đẩy cậu ta ra ngoài: "Chưa từng thấy ai tuỳ tiện như vậy, giường của con gái mà cậu cũng leo lên?"
"Tôi từng ngủ trên giường của cô ấy rồi, thì sao? Tôi quen cô ấy trước cậu mà."
Ngôn Dịch nắm lấy cổ áo sau của Kỳ Lãng, lôi cậu ta ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi đâu?"
"Chơi bóng rổ." Ngôn Dịch vỗ bóng trên tay, lôi Kỳ Lãng vào thang máy.
"Vừa ăn xong, ai mà muốn chơi bóng với cậu."
Ngôn Dịch không nói một lời, kéo Kỳ Lãng ra khỏi toà nhà, cậu thực sự không thể chịu nổi khi Kỳ Lãng và Bạch Hà ở chung một phòng, hít thở cùng một bầu không khí, da thịt tiếp xúc.
Toàn thân cậu, kể cả từng sợi tóc, đều muốn nổ tung.
Đầu hè, gió mang theo cái nóng ngột ngạt, trên sân bóng rổ của khu chung cư, Kỳ Lãng cảm nhận được năng lượng bùng cháy trong cơ thể Ngôn Dịch. Cậu ấy không phải đang chơi bóng với mình, cậu ấy hận không thể nhét quả bóng vào người mình.
Nhìn bảng rổ kêu ong ong sau khi bị cú úp rổ của Ngôn Dịch, Kỳ Lãng chống tay lên hông, thở dốc: "Cậu điên à?"
Ngôn Dịch ném mạnh quả bóng sang một bên, quay lưng lại với cậu ta, cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lồng ngực.
Từ khi nào cậu bắt đầu ghét từng lời nói, từng hành động của Kỳ Lãng như vậy?
Có lẽ từ khi cậu biết trong tiềm thức Bạch Hà có một chút tình cảm thầm kín với Kỳ Lãng.
Bạch Hà chắc chắn sẽ không thừa nhận, Kỳ Lãng cũng hoàn toàn không biết, nhưng Ngôn Dịch nhìn ra được, cô ấy thích Kỳ Lãng giống như những cô gái khác.
Người khác dám bày tỏ, nhưng cô ấy thì không.
Sợ nói ra sẽ mất bạn, cũng sợ Kỳ Lãng ghét vết sẹo bỏng trên cổ cô. Dù sao... những cô gái mà cậu ta từng hẹn hò đều là những người có làn da trắng trẻo và nhan sắc vượt trội.
Kỳ Lãng hoàn toàn không nhận ra, Bạch Hà không tự ti, Ngôn Dịch nhất định không để Kỳ Lãng phát hiện ra chuyện này.
Cậu ta tính tình lăng nhăng, biết rồi thì liệu có tốt với Bạch Hà?
Chín phần mười sẽ lừa cô ấy lên giường.
Ngôn Dịch cố nén, quay lại nói với cậu ta: "Chuyện hiểu lầm buổi chiều, là tôi sai."
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?" Kỳ Lãng vừa vỗ bóng vừa xoay người thực hiện một cú nhảy ném, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ.
"Nhưng cậu không có giới hạn như vậy, thực sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm." Ngôn Dịch nhìn thẳng vào mắt cậu ta, "Không phải trẻ con nữa, đừng lúc nào cũng chạm vào cô ấy."
Kỳ Lãng nhìn ra, thằng nhóc này không có ý định chơi bóng, cậu ta lôi mình ra ngoài là muốn "nói chuyện thẳng thắn."
"Tôi và cô ấy cần giới hạn gì, tôi quang minh chính đại." Kỳ Lãng tiến một bước, mang theo khí thế lấn lướt, "Còn cậu, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy, ba năm qua, giả vờ là học sinh trung bình, giả vờ rất giống. Cô ấy điểm cao, cậu làm bài tốt, cô ấy điểm kém, cậu cũng theo... cậu đúng là theo đuôi cô ấy nhỉ."
"Chỉ là trùng hợp thôi."
"Trùng hợp? Thi toán cấp quốc gia hồi cấp hai, cậu cùng tôi đoạt giải vàng toàn quốc, cũng là trùng hợp?"
"Tôi chỉ đoạt giải một lần."
"Đó là vì Tiểu Bạch Hà không vào được chung kết, từ đó cậu không tham gia mấy cuộc thi này nữa, cậu muốn duy trì song hành với cô ấy, từ tiểu học, cấp hai, cấp ba... thậm chí là đại học, cậu cũng muốn bám theo cô ấy."
Tay Ngôn Dịch giấu sau lưng, nắm chặt thành quyền: "Đó chỉ là tưởng tượng của cậu."
Ánh mắt Kỳ Lãng sắc bén, như cây đinh đóng vào người Ngôn Dịch: "Tưởng tượng, vậy thì nói tiếp, cậu học nhảy lớp từ lớp năm lên lớp sáu, cấp hai cũng nhảy lớp, cho đến khi cùng lớp với cô ấy. Tôi thật tò mò, sao đột nhiên lại học kém đi?"
Ngôn Dịch không nói nên lời, bị phát hiện cũng không sao, chỉ cần Bạch Hà... Bạch Hà không nghi ngờ là được.
"Thằng nhóc, cậu có ý đồ không trong sáng với chị cậu đúng không."
"Cô ấy không phải chị tôi." Ngôn Dịch nói, "Chưa bao giờ là."
Kỳ Lãng nhướn mày, ánh mắt đầy chế giễu.
Ngay lúc hai người đang đối đầu, Bạch Hà mang theo hai chai nước bước tới.
Khi vận động, Kỳ Lãng thích uống nước tăng lực làm tăng lưu lượng máu, Ngôn Dịch chỉ uống nước khoáng. Cô mỗi người ném cho một chai, rồi ngồi bên ngoài sân xem hai người chơi bóng.
Vì có cô xem, Ngôn Dịch càng hăng, rất sung mãn, Kỳ Lãng không chịu thua, cậu ta vào một quả, Ngôn Dịch cũng phải vào một quả, hai người đối đầu không nhượng bộ.
Tuy nhiên, Bạch Hà xem một lúc rồi ngáp, chán quá, lấy điện thoại ra chơi.
Hai chàng trai đánh đến mệt lử, nhìn về phía Bạch Hà, cô nàng dựa vào cột bóng rổ chơi game, chơi rất say mê.
Kỳ Lãng cảm thấy mình hơi ngốc, sao lại tranh giành với thằng nhóc chưa trưởng thành này, rõ ràng là rất không chín chắn.
Cậu ta ném bóng, ngồi xuống bên cạnh Bạch Hà: "Chơi game gì đấy?"
Cậu ta vừa lại gần, Bạch Hà liền cảm thấy một luồng hơi nóng xộc tới.
Thằng cha này đúng là nóng, nhất là sau khi vận động, ngồi cạnh cậu ta như ngồi cạnh lò lửa, thật khó chịu.
Cô không khỏi nghĩ, sau này vợ cậu ta mà ngủ bên cạnh, mùa đông thì không sao, mùa hè làm sao chịu nổi, chắc chắn bị thiêu chết.
"Nghĩ gì đấy?" Cậu ta dùng cánh tay mạnh mẽ khỏe khoắn của mình va vào Bạch Hà.
"Không gì cả!" Bạch Hà giật mình, má ửng đỏ.
Sao lại nghĩ đến cảnh cậu ta ngủ với vợ, liên quan gì đến cô chứ!
Kỳ Lãng đưa chai nước tăng lực uống dở cho cô.
Bạch Hà định nhận, Ngôn Dịch ngăn lại, mở nắp chai nước khoáng của mình, đưa cho cô: "Kỳ sinh lý, đừng uống mấy thứ linh tinh."
"Ồ."
Bạch Hà đã quen với việc được cậu chăm sóc, không nghĩ nhiều, nhận lấy chai nước khoáng của cậu, uống một hơi.
Kỳ Lãng tò mò nhích lại gần: “Không đánh quái, không tìm đồ, chỉ rút thẻ, có gì mà vui?”
Bạch Hà đang chơi một trò chơi tình yêu otome trên một nền tảng ít người biết đến, gần đây cô ấy rất mê trò này.
“Cậu không hiểu đâu, tôi thích làm nhiệm vụ cùng nam chính của tôi, nếu may mắn còn có thể rút được thẻ S cấp, cảm giác yêu đương đầy đủ rồi.”
“Muốn yêu đương như vậy thì tìm bạn trai ngoài đời thật đi, chơi với mấy nhân vật giấy tốn thời gian.”
“Kỳ Lãng cậu chẳng hiểu gì cả, đừng làm phiền tôi.” Cô tựa đầu vào vai Ngôn Dịch, không thèm để ý đến cậu ta.
Ngôn Dịch thản nhiên nói: “Cô ấy rút thẻ, rút được một số thẻ hạn chế, nửa đêm hưng phấn đến mức đá lật cả giường.”
“……”
Bạch Hà đẩy cậu một cái, Ngôn Dịch mỉm cười nhẹ, giữ đầu cô lại trên vai mình.
Kỳ Lãng: “Vậy nên đây là một trò chơi khiêu dâm.”
Bạch Hà vội vàng giải thích: “Không phải đâu! Những cảnh nhạy cảm với bạn trai chỉ có ở một số thẻ S cấp hiếm có, phải tốn tiền mua, nếu chỉ dựa vào may mắn rút thì vài chục thẻ mới có một cái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy tức là vẫn có yếu tố khiêu dâm.”
“Khụ khụ, tôi không phủ nhận, nhưng chơi lâu rồi cũng chỉ rút được…”
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đồng thời nhìn cô.
Cô ho nhẹ một cái, giơ ngón tay lên: “Chỉ rút được một cái, mà còn rất là trong sáng... chỉ sờ được cơ bụng thôi.”
Kỳ Lãng không thể hiểu nổi: “Muốn sờ cơ bụng thì tìm bạn trai có cơ bụng mà sờ, cần gì phải tốn tiền mua thẻ? Cậu đưa tiền cho tôi, tôi để cậu sờ cơ bụng hàng ngày, được không?”
Bạch Hà biết cậu có cơ bụng, và còn là loại cơ bụng sáu múi rõ ràng, nhìn mà muốn phạm tội...
Cô má hơi đỏ, nói: “Đã nói là thẻ trong sáng, không chỉ sờ cơ bụng, còn có thể làm những việc khác...”
Ngôn Dịch không muốn cô và Kỳ Lãng nói về chủ đề này, liền nói: “Tôi còn tiết kiệm, có thể giúp cậu mua thẻ, nếu cần.”
Bạch Hà lập tức hứng thú, cô biết Ngôn Dịch rất giàu! Từ nhỏ đến lớn, mỗi năm vào dịp Tết, tiền lì xì của Ngôn Dịch luôn nhiều hơn của cô gấp mấy lần!
Bởi vì bố cậu ấy là ân nhân cứu mạng của Bạch Hà, bất kể là bên họ hàng nhà Bạch gia hay bên mẹ Đường Hân, mọi người đều đối xử rất tốt với Ngôn Dịch, sợ cậu ấy cảm thấy mình sống nhờ nhà người khác mà không vui, rất thương yêu cậu ấy.
Bố mẹ thường lén cho Ngôn Dịch nhiều tiền tiêu vặt hơn, nghĩ rằng Bạch Hà không biết, nhưng thực ra Ngôn Dịch không giấu cô điều gì, có thêm tiền tiêu vặt, cậu ấy cũng sẽ đưa cho chị gái của mình, hỏi cô có cần không.
Bạch Hà nói: “Là của cậu, cậu cứ giữ lấy mà dùng.”
Ngôn Dịch sợ cô không vui, nhưng Bạch Hà không như vậy, cô thẳng thắn, không bao giờ nghĩ rằng bố mẹ thiên vị.
Ngôn Dịch không có bố mẹ, dù họ có yêu thương cậu ấy bao nhiêu cũng không đủ, thực ra Bạch Hà còn thương cậu ấy hơn, có gì tốt đều chia sẻ với Ngôn Dịch.
“Bây giờ cậu có bao nhiêu quỹ tiết kiệm nhỏ?” Bạch Hà tò mò hỏi.
Ngôn Dịch lấy điện thoại ra cho cô xem tài khoản ngân hàng, Kỳ Lãng cũng lại gần, Bạch Hà lập tức đẩy cậu ta ra: “Cậu nhìn gì mà nhìn.”
“Tò mò, sao không được nhìn.”
“Cậu này, biết Ngôn Dịch có tiền, chẳng biết lúc nào sẽ dụ cậu ấy ra ngoài, lừa cậu ấy.”
Lúc nhỏ đã từng xảy ra chuyện như vậy, Kỳ Lãng lừa Ngôn Dịch nói chị cậu muốn một chiếc xe lửa biến hình, Ngôn Dịch liền mua, mua xong tặng cho Bạch Hà, kết quả là... lại để Kỳ Lãng chơi.
Kỳ Lãng có tiền, nhưng cậu ta thích lừa Ngôn Dịch, hơn nữa cậu ta biết Ngôn Dịch cố ý giả vờ bị lừa, cậu ta hiểu rõ mọi chuyện.
Cậu ta cố tỏ ra ngây thơ, giả vờ đơn giản, như dễ bị lừa gạt, để trước mặt Bạch Hà, cậu ta tạo nên hình ảnh một đứa em trai ngốc nghếch đáng thương.
Thâm ý sâu xa.
“Cậu cho tôi mượn một trăm thôi là đủ.” Bạch Hà cười khúc khích nói với Ngôn Dịch, “Tháng này tiền tiêu vặt của tôi đã hết, có một thẻ S tôi rất muốn.”
“Một trăm đủ không?”
“Đủ rồi, một thẻ một trăm đồng.”
Kỳ Lãng nhíu mày nói: “Ngôn Dịch, cậu ủng hộ chị cậu chơi trò chơi có yếu tố khiêu dâm này?”
“Chỉ là trò chơi thôi.”
Ngôn Dịch nghĩ thầm, chơi với nhân vật giấy vẫn tốt hơn chơi với một số người.
Khi Ngôn Dịch chuyển tiền cho Bạch Hà, Kỳ Lãng đã tải xong trò chơi, đăng nhập và đăng ký, thêm tài khoản bạn bè của Bạch Hà, sau đó gửi tặng cô hai mươi thẻ S.
Bạch Hà nhìn thấy quà tặng bạn bè của cậu ta, ngạc nhiên: “Kỳ Lãng! Một thẻ một trăm đấy!”
Kỳ Lãng nhướn cằm, nhìn Ngôn Dịch: “Không cần cảm ơn, chơi xong rồi nói với tôi, tôi sẽ mua thêm cho.”
Bạch Hà: “……”
Nhìn cô gái nhỏ mặt đầy bất mãn, không có chút vui mừng, Ngôn Dịch nhích lại gần nhìn, mỉa mai: “Cậu mua đâu phải thẻ S của chồng cô ấy, cậu mua là thẻ S của kẻ thù chồng cô ấy, là nhân vật phản diện, người cô ấy ghét nhất.”
Cậu ta không hề quan tâm cô đang chơi gì, chỉ biết bừa làm gì có tác dụng gì.
Kỳ Lãng có chút lúng túng, cúi đầu tìm trong cửa hàng: “Mua lại.”
Bạch Hà vội vàng ngăn lại: “Không được thế! Cậu mà làm thế tôi không chơi nữa!”
Chơi game vốn là để thư giãn, Kỳ Lãng khiến cô trở thành người chơi nạp tiền, mất đi niềm vui khi rút thẻ, mất hết thú vị.
Kỳ Lãng hứa không gửi thêm thẻ nữa, Bạch Hà mới buông tha cậu ta. Cậu ta nhìn những nhân vật nam trong cửa hàng, tò mò hỏi: “Tiểu Bạch Hà, chồng cậu là ai?”
“Là người này.”
Bạch Hà chỉ vào người đàn ông mặc vest đen trên điện thoại.
Kỳ Lãng nhấn vào thẻ, đọc mô tả nhân vật——
“Lương Tiêu, tổng tài đẹp trai của tập đoàn LX, tóc ngắn mắt đen, có nốt ruồi lệ nơi khoé mắt, bá đạo yêu ghen, phóng túng không kiềm chế, vừa xấu vừa đa tình, tính cách rạng rỡ và thỉnh thoảng cũng tự mình liếm vết thương vào ban đêm. Khả năng kiếm tiền siêu việt, một số khía cạnh khác cũng vượt trội.”
Cậu ta tiện tay nhấn vào một đoạn kịch bản ngẫu nhiên vừa được kích hoạt, thấy tổng tài Lương Tiêu ép cô gái tên Lily lên bàn làm việc, kéo cà vạt, bá đạo nói: “Cậu mua thẻ S của anh ta?”
Lily: “Đây là một hiểu lầm, anh nghe em giải thích.”
Lương Tiêu dùng tay nắm chặt cằm cô: “Anh đã nói rồi, không có sự cho phép của anh, không được gặp hắn ta. Em không nghe lời.”
Lily: “Dù em gặp hắn ta, anh cũng không quản được.”
Ánh mắt Lương Tiêu càng thêm u ám: “Xem anh có quản được không…”
Nói xong, anh ta rút thắt lưng trói tay cô lại, ép cô lên bàn làm việc, mạnh mẽ hôn lên môi Lily, xoay cô lại và đánh mạnh vào mông cô.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Kỳ Lãng vứt điện thoại xuống, ôm bụng cười lớn.
Bạch Hà đỏ bừng mặt, vội vàng giật lại điện thoại: “Kỳ Lãng, cậu thật đáng ghét! Không được cười!”
“Quả nhiên là trò chơi khiêu dâm.”
“Cậu hiểu cái gì chứ!”
Kỳ Lãng cười đến đau bụng, Bạch Hà xấu hổ và tức giận, chỉ biết liên tục đánh cậu ta, mong cậu ta quên đi cảnh vừa rồi.
Ánh mắt Ngôn Dịch lướt qua màn hình điện thoại, thấy cảnh tượng cấm kỵ đó.
Máu trong người cậu sôi lên mà không có tiếng động.
Ba người ngồi dưới rổ bóng nhìn về phía hoàng hôn xa xa, những đám mây cháy rực như nhuộm vàng áo sơ mi trắng của Kỳ Lãng, Ngôn Dịch mặc áo bóng rổ màu đỏ, thân hình cũng rất đẹp, da lại trắng.
So với Kỳ Lãng sau khi vận động như bị mưa dội, mồ hôi rơi lộp độp, Ngôn Dịch ít mồ hôi, người rất sạch sẽ, Bạch Hà tựa vào cánh tay của Ngôn Dịch chơi game.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro