Hung thủ (4)
Khai Hoang
2025-03-25 11:08:23
Sở Hi Thanh nghe vậy thì chỉ cảm thấy đau răng, hắn cũng lười nói chuyện với
Sở Mính, trực tiếp một tay ấn đao, đi về phía miệng thang trời. Hắn muốn bỏ rơi
Sở Mính, vì vậy bước chân rất nhanh, cố gắng kéo dài khoảng cách.
Chu Lương Thần cũng được hắn ra hiệu, lập tức cảnh giác.
Tên nội quỷ giết chết Phương Bất Viên vẫn còn nhởn nhơ kìa.
Chu Lương Thần liền điều chỉnh bội kiếm đến tư thế xuất kiếm tốt nhất, sau đó
một tay nắm cán kiếm, đi theo sát bên người Sở Hi Thanh.
Mà ngay khi bóng người Sở Hi Thanh biến mất ở miệng thang trời.
Lập tức có hơn ngàn người lao ra khỏi khu rừng rập cách đó mười lăm dặm, bọn
họ đều dùng thần thông, thân pháp, dốc hết sức lực để chạy về phía miệng thang
trời.
Nhưng lối vào miệng hang rất chật hẹp, chỉ có thể để bốn người sóng vai đi qua.
Mọi người thấy đã không kịp, đều không chút do dự mà múa đao xuất kiếm với
người bên cạnh, cố gắng tranh thủ một cơ hội cho bản thân.
Chỉ là như vậy, tốc độ của đại đa số người đều bị chậm lại. Bọn họ chém giết
lẫn nhau, cản trở lẫn nhau.
Cuối cùng, chỉ có mười mấy người là có thể lọt vào bên trong miệng hang.
Khoảnh khắc này, thang trời xương trắng kia bắt đầu rời khỏi mặt đất, chậm rãi
kéo lên trên bầu trời, đi vào tầng mây.
. . .
Sở Hi Thanh đi vào miệng thang trời, hắn cảm thấy dưới chân hẫng một cái,
cảm giác không trọng lượng này giống hệt như khi hắn đi vào võ đài Thần Ân.
Cái ‘thang trời’ này, tuy rằng tên là ‘thang trời’ nhưng thật ra là một đường hầm
không gian.
Mà chỉ vẻn vẹn một cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh lại cảm nhận được một luồng
sức hút cực kỳ mạnh mẽ.
Đây lại là Thiên Nguyên từ hạch!
Vị trí vẫn là ở gần Sở Mính. . .
Nội tâm Sở Hi Thanh không khỏi chìm xuống, lòng thầm nói thật sự là nghĩ cái
gì thì cái đó sẽ đến.
Sở Mính này đúng là một tai họa.
Sức hút của Thiên Nguyên từ hạch lần này còn mạnh hơn lần trước rất nhiều,
phạm vi bao phủ cũng rộng hơn.
Tuy rằng Sở Hi Thanh đã cố gắng kéo dài khoảng cách với Sở Mính, nhưng vẫn
bị Thiên Nguyên từ hạch hút vào.
Thực lực của Sở Hi Thanh cũng đã hơn xa ba tháng trước.
Hắn chẳng những có năng lực ngự không, mà lực lượng của hai cánh Bạch Hổ
cũng mạnh hơn nhiều.
Tu vị của Chu Lương Thần cũng hơn xa lúc trước, hắn đã vào lục phẩm hạ.
Hai người vốn có lực lượng thoát thân, nhưng kết quả vẫn từ bỏ chống lại, mặc
cho sức hút lôi kéo.
Chu Lương Thần là vì Linh sủng tiểu Huyền Vũ của hắn.
Con rùa đuôi rắn này vừa sinh ra đã có tu vị lục phẩm hạ, nhưng nó vẫn chưa
thể khống chế sức mạnh của bản thân, hoàn toàn không có lực để đối kháng với
sức hút kia.
Sở Hi Thanh thì vì núi hành lý ở trên lưng tiểu Huyền Vũ.
Đồ vật trong đó có giá trị mấy triệu lượng bạc, không thể làm mất.
Trong lòng hắn nghĩ thầm, người xưa nói rất hay, ‘người chết vì tiền, chim chết
vì ăn’, quả nhiên là họa từ miệng mà ra.
Ngay khi bọn họ bị hút về nơi không biết, Sở Hi Thanh liền nghe thấy tiếng kêu
thảm thiết của Sở Mính.
Sắc mặt Sở Hi Thanh nghiêm túc, lúc này hắn đưa chân nguyên vào hai mắt,
nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Chỉ là không được như mong muốn, nơi này có lực lượng không gian và thời
gian dày đặc, lại có từ trường quấy nhiễu.
Tuy rằng Sở Hi Thanh đã dốc hết sức, nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, hình như là Sở Mính, còn có
một đạo kiếm quang cực kỳ ác liệt.
Sở Hi Thanh nhất thời nheo mắt lại.
Đây hình như là Sát Na Kiếm?
Lúc trước hắn đã nhìn thấy Lãnh Sát Na ra tay, khi đó cũng là cảm giác này.
Nhật bất di quỹ, thốn âm nhược tuế!
Khoảng tầm ba cái hô hấp sau, cảm giác không trọng lượng kia đã biến mất.
Sở Hi Thanh chân đạp mặt đất, tất cả mọi thứ trước mắt đã khôi phục bình
thường.
Thời khắc này, bên cạnh hắn chỉ có Bạch Tiểu Chiêu đang dùng đuôi khóa chặt
Chu Lương Thần và tiểu Huyền Vũ.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy nơi này hoàn toàn là một thế
giới màu đỏ ngòm.
Mặc kệ là núi, cây, cỏ hay là bầu trời và mặt đất ở nơi này, thì đều là màu đỏ.
Nguồi suối ở cách đó không xa cũng đang chảy xuôi những chất lỏng màu đỏ
sẫm như máu.
Sở Hi Thanh còn thấy vô số đao thương kiếm kích cắm trên mặt đất ở phía xa
xa.
Những binh khí này đều khá thô ráp, nhưng kích thước rất khổng lồ.
Dù là binh khí ngắn nhất trong đó cũng dài năm mươi sáu mươi trượng, như là
từng cây từng cây cột kim loại đứng vững trong thiên địa. Chung quanh đó có
rất nhiều canh kim cương sát ngưng tụ, nên không có một ngọn cỏ.
Tình cảnh này khiến cho Sở Hi Thanh nghĩ đến hai thanh thần binh nhất phẩm
được chôn ở Thần Binh viện của võ quán Chính Dương.
Tầng thứ hai của bí cảnh thời gian là nơi tuyệt hảo để tế luyện và cường hóa
cương sát của đao kiếm.
Nơi này có rất nhiều loại cương sát, vừa sung túc lại vừa đa dạng
Sở Mính, trực tiếp một tay ấn đao, đi về phía miệng thang trời. Hắn muốn bỏ rơi
Sở Mính, vì vậy bước chân rất nhanh, cố gắng kéo dài khoảng cách.
Chu Lương Thần cũng được hắn ra hiệu, lập tức cảnh giác.
Tên nội quỷ giết chết Phương Bất Viên vẫn còn nhởn nhơ kìa.
Chu Lương Thần liền điều chỉnh bội kiếm đến tư thế xuất kiếm tốt nhất, sau đó
một tay nắm cán kiếm, đi theo sát bên người Sở Hi Thanh.
Mà ngay khi bóng người Sở Hi Thanh biến mất ở miệng thang trời.
Lập tức có hơn ngàn người lao ra khỏi khu rừng rập cách đó mười lăm dặm, bọn
họ đều dùng thần thông, thân pháp, dốc hết sức lực để chạy về phía miệng thang
trời.
Nhưng lối vào miệng hang rất chật hẹp, chỉ có thể để bốn người sóng vai đi qua.
Mọi người thấy đã không kịp, đều không chút do dự mà múa đao xuất kiếm với
người bên cạnh, cố gắng tranh thủ một cơ hội cho bản thân.
Chỉ là như vậy, tốc độ của đại đa số người đều bị chậm lại. Bọn họ chém giết
lẫn nhau, cản trở lẫn nhau.
Cuối cùng, chỉ có mười mấy người là có thể lọt vào bên trong miệng hang.
Khoảnh khắc này, thang trời xương trắng kia bắt đầu rời khỏi mặt đất, chậm rãi
kéo lên trên bầu trời, đi vào tầng mây.
. . .
Sở Hi Thanh đi vào miệng thang trời, hắn cảm thấy dưới chân hẫng một cái,
cảm giác không trọng lượng này giống hệt như khi hắn đi vào võ đài Thần Ân.
Cái ‘thang trời’ này, tuy rằng tên là ‘thang trời’ nhưng thật ra là một đường hầm
không gian.
Mà chỉ vẻn vẹn một cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh lại cảm nhận được một luồng
sức hút cực kỳ mạnh mẽ.
Đây lại là Thiên Nguyên từ hạch!
Vị trí vẫn là ở gần Sở Mính. . .
Nội tâm Sở Hi Thanh không khỏi chìm xuống, lòng thầm nói thật sự là nghĩ cái
gì thì cái đó sẽ đến.
Sở Mính này đúng là một tai họa.
Sức hút của Thiên Nguyên từ hạch lần này còn mạnh hơn lần trước rất nhiều,
phạm vi bao phủ cũng rộng hơn.
Tuy rằng Sở Hi Thanh đã cố gắng kéo dài khoảng cách với Sở Mính, nhưng vẫn
bị Thiên Nguyên từ hạch hút vào.
Thực lực của Sở Hi Thanh cũng đã hơn xa ba tháng trước.
Hắn chẳng những có năng lực ngự không, mà lực lượng của hai cánh Bạch Hổ
cũng mạnh hơn nhiều.
Tu vị của Chu Lương Thần cũng hơn xa lúc trước, hắn đã vào lục phẩm hạ.
Hai người vốn có lực lượng thoát thân, nhưng kết quả vẫn từ bỏ chống lại, mặc
cho sức hút lôi kéo.
Chu Lương Thần là vì Linh sủng tiểu Huyền Vũ của hắn.
Con rùa đuôi rắn này vừa sinh ra đã có tu vị lục phẩm hạ, nhưng nó vẫn chưa
thể khống chế sức mạnh của bản thân, hoàn toàn không có lực để đối kháng với
sức hút kia.
Sở Hi Thanh thì vì núi hành lý ở trên lưng tiểu Huyền Vũ.
Đồ vật trong đó có giá trị mấy triệu lượng bạc, không thể làm mất.
Trong lòng hắn nghĩ thầm, người xưa nói rất hay, ‘người chết vì tiền, chim chết
vì ăn’, quả nhiên là họa từ miệng mà ra.
Ngay khi bọn họ bị hút về nơi không biết, Sở Hi Thanh liền nghe thấy tiếng kêu
thảm thiết của Sở Mính.
Sắc mặt Sở Hi Thanh nghiêm túc, lúc này hắn đưa chân nguyên vào hai mắt,
nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Chỉ là không được như mong muốn, nơi này có lực lượng không gian và thời
gian dày đặc, lại có từ trường quấy nhiễu.
Tuy rằng Sở Hi Thanh đã dốc hết sức, nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, hình như là Sở Mính, còn có
một đạo kiếm quang cực kỳ ác liệt.
Sở Hi Thanh nhất thời nheo mắt lại.
Đây hình như là Sát Na Kiếm?
Lúc trước hắn đã nhìn thấy Lãnh Sát Na ra tay, khi đó cũng là cảm giác này.
Nhật bất di quỹ, thốn âm nhược tuế!
Khoảng tầm ba cái hô hấp sau, cảm giác không trọng lượng kia đã biến mất.
Sở Hi Thanh chân đạp mặt đất, tất cả mọi thứ trước mắt đã khôi phục bình
thường.
Thời khắc này, bên cạnh hắn chỉ có Bạch Tiểu Chiêu đang dùng đuôi khóa chặt
Chu Lương Thần và tiểu Huyền Vũ.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy nơi này hoàn toàn là một thế
giới màu đỏ ngòm.
Mặc kệ là núi, cây, cỏ hay là bầu trời và mặt đất ở nơi này, thì đều là màu đỏ.
Nguồi suối ở cách đó không xa cũng đang chảy xuôi những chất lỏng màu đỏ
sẫm như máu.
Sở Hi Thanh còn thấy vô số đao thương kiếm kích cắm trên mặt đất ở phía xa
xa.
Những binh khí này đều khá thô ráp, nhưng kích thước rất khổng lồ.
Dù là binh khí ngắn nhất trong đó cũng dài năm mươi sáu mươi trượng, như là
từng cây từng cây cột kim loại đứng vững trong thiên địa. Chung quanh đó có
rất nhiều canh kim cương sát ngưng tụ, nên không có một ngọn cỏ.
Tình cảnh này khiến cho Sở Hi Thanh nghĩ đến hai thanh thần binh nhất phẩm
được chôn ở Thần Binh viện của võ quán Chính Dương.
Tầng thứ hai của bí cảnh thời gian là nơi tuyệt hảo để tế luyện và cường hóa
cương sát của đao kiếm.
Nơi này có rất nhiều loại cương sát, vừa sung túc lại vừa đa dạng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro