Hung thủ (6)
Khai Hoang
2025-03-25 11:08:23
Lãnh Sát Na nói tiếp: “Ta làm thế nào cũng không thể lướt qua bốn vị này để ra
tay với Sở Mính, cũng không thể giấu diếm được Thái Thượng Thông Thần của
Sở sư đệ. Huống hồ, nơi Thiên Nguyên từ hạch bùng nổ chính là ở ngay bên
cạnh Sở Mính.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi gật đầu, xem như là tán thành lời nói của Lãnh
Sát Na.
Trước khi Thiên Nguyên từ hạch nổ tung, Lãnh Sát Na đúng là đang ở cách hắn
không xa.
Sau khi Thiên Nguyên từ hạch bùng nổ, Sở Hi Thanh cũng cảm nhận được khí
cơ của Lãnh Sát Na.
Hắn cảm giác dường như người này chưa bao giờ cách hắn quá xa.
Thậm chí ngay cả khi tiến vào tầng thứ hai, vị trí của tên này cũng chỉ cách hắn
không đến mười dặm.
“Cái này không đủ để chứng minh.”
Đạo thị Sở Sơn lắc đầu, giọng nói của hắn lạnh lùng: “Thân pháp của ngươi
chính là Thốn âm Nhật Quỹ quyết, kiếm pháp là Thái Hư Cửu Cung kiếm,
chuyên tấn công thời gian, kiêm tu không gian, còn có Quang âm Thuấn Ảnh
Chi Thân ở cấp độ cực cao, ngươi có thể na di ở trong đường hầm không gian.
Còn về phần Thiên Nguyên từ hạch, vậy ném ra ngoài là được rồi mà, đúng
không?”
Lúc này, Vương Hi Trúc hơi chần chờ nói: “Lúc nãy, sau khi Thiên Nguyên từ
hạch bùng nổ không lâu, ta quả thật là có cảm giác có người lướt qua bên cạnh
ta. Nhưng dường như không phải một người, mà là hai người.”
Mọi người nghe đến đây thì sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Sở Hi Thanh cũng cực kỳ kinh dị mà nhướng mày lên.
Khi đó thế mà lại có hai người di chuyển vị trí ở bên trong đường hầm không
gian?
Nếu như một người trong đó là Lãnh Sát Na, vậy người còn lại là ai?
Lãnh Sát Na thì lại nheo mắt, tựa cười mà như không cười: “Vậy thì thú vị rồi,
khi đó lại có hai người di chuyển. Nói đến mới nhớ, cũng không chỉ một mình
ta có thể tùy ý na di ở trong đường hầm không gian.”
“Ngoài ta ra thì Sử sư đệ cũng có Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân, Mị Ảnh Vân
Tung của hắn cũng đã lên tầng mười. Bạo Kiếm – Quách Nộ Quách sư huynh
và Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm Cổ sư huynh thì lại có Khoảnh Khắc Vạn
Lý Chi TÚc, còn cả vị Đạo thị Sở Trạch này của Sở sư muội nữa, nếu như ta
không nhìn lầm thì hắn có Thái Hư Cực Nguyên thể đúng không?”
Lãnh Sát Na nói đến chỗ này, giọng nói lạnh hơn vài phần: “Còn về phần Thái
Hư Cửu Cung kiếm,, nó cũng không chứng minh được cái gì. Vô Tướng công
của Vô Tướng thần tông chúng ta, vốn đã có thể mô phỏng chín mươi chín phần
trăm võ học trong thiên hạ rồi.”
“Chư Thiên Tinh Lạc kiếm của Kinh Tây Sở thị cũng có thể thi triển Thái Hư
Tinh Lạc, nó cực kỳ tương tự với Thái Hư Cửu Cung kiếm. Sở sư muội, ngươi
xác định người ra tay với ngươi là ta?”
Sở Mính nghe vậy thì lại cười gằn một tiếng: “Ta xác định chính là ngươi,
không còn gì phải nghi ngờ.”
Hung thủ có phải Lãnh Sát Na hay không thì có quan trọng không?
Thà giết lầm chứ không buông tha.
Cứ diệt trừ người khả nghi nhất cái đã!
Nếu như giết sai, vậy làm tìm thủ phạm khác là được.
Trong con ngươi của Lãnh Sát Na nhất thời hiện lên một tia lạnh lẽo, tay cầm
kiếm của hắn đã nổi gân xanh.
Lúc này, Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm bỗng nhiên mở miệng: “Lãnh sư đệ,
ngươi có thể cho ta xem quan tài băng của Phương sư huynh trong tay ngươi
không?”
Lãnh Sát Na nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau với Phong Lôi Song Cực – Cổ
Kiếm một chút, sau đó vẻ mặt hắn thản nhiên, ném quan tài băng của Phương
Bất Viên qua.
“Ngươi muốn xem cũng được, nhưng không được tổn thương thi thể của
Phương Bất Viên, sau khi ta rời khỏi bí cảnh, ta còn phải mang về cho Phương
trưởng lão.”
Cổ Kiếm cũng không khách khí mà đi đến bên cạnh quan tài băng, ngưng thần
nhìn Phương Bất Viên sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền ở bên trong.
Vì bảo quản nguyên vẹn trạng thái của thi thể, bảo vệ manh mối, Lãnh Sát Na
cũng không sửa sang lại quần áo và vết thương của Phương Bất Viên.
Lúc này, có thể thấy trên thi thể của Phương Bất Viên đã có chút thi ban, phần
ngực và tứ chi đều có những vết kiếm nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.
Dù sao cũng đã trôi qua ba tháng, tuy rằng Lãnh Sát Na đã dốc hết sức bảo quản
cái quan tài băng này, nhưng thi thể này vẫn xuất hiện một chút biến hóa.
Đây là hiện tượng rất bình thường ở trong mắt mọi người.
Nhưng Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm ngưng thần nhìn thi thể Phương Bất
Viên một chút, lại ngẩng đầu lên: “Lãnh sư đệ, trong quan tài băng này có rất
nhiều vết rách nhỏ bé, xin hỏi ngươi giải thích thế nào?”
Lãnh Sát Na ngưng thần liếc mắt nhìn quan tài băng, sau đó hỏi ngược lại: “Bị
rạn nứt một chút mà cũng hỏi? Có lẽ là do ta chiến đấu với người khác tạo
thành, hoặc có thể là do từ trường của Thiên Nguyên từ hạch tạo thành.”
“Đúng rồi, cái quan tài băng này xuất từ tay Sở sư muội, đến hôm nay cũng
được ba tháng rồi. Tuy rằng đã được mấy vị sư huynh và con tiểu Huyền Vũ kia
gia cố, nhưng tóm lại thì vẫn đã rất lâu rồi.”
tay với Sở Mính, cũng không thể giấu diếm được Thái Thượng Thông Thần của
Sở sư đệ. Huống hồ, nơi Thiên Nguyên từ hạch bùng nổ chính là ở ngay bên
cạnh Sở Mính.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi gật đầu, xem như là tán thành lời nói của Lãnh
Sát Na.
Trước khi Thiên Nguyên từ hạch nổ tung, Lãnh Sát Na đúng là đang ở cách hắn
không xa.
Sau khi Thiên Nguyên từ hạch bùng nổ, Sở Hi Thanh cũng cảm nhận được khí
cơ của Lãnh Sát Na.
Hắn cảm giác dường như người này chưa bao giờ cách hắn quá xa.
Thậm chí ngay cả khi tiến vào tầng thứ hai, vị trí của tên này cũng chỉ cách hắn
không đến mười dặm.
“Cái này không đủ để chứng minh.”
Đạo thị Sở Sơn lắc đầu, giọng nói của hắn lạnh lùng: “Thân pháp của ngươi
chính là Thốn âm Nhật Quỹ quyết, kiếm pháp là Thái Hư Cửu Cung kiếm,
chuyên tấn công thời gian, kiêm tu không gian, còn có Quang âm Thuấn Ảnh
Chi Thân ở cấp độ cực cao, ngươi có thể na di ở trong đường hầm không gian.
Còn về phần Thiên Nguyên từ hạch, vậy ném ra ngoài là được rồi mà, đúng
không?”
Lúc này, Vương Hi Trúc hơi chần chờ nói: “Lúc nãy, sau khi Thiên Nguyên từ
hạch bùng nổ không lâu, ta quả thật là có cảm giác có người lướt qua bên cạnh
ta. Nhưng dường như không phải một người, mà là hai người.”
Mọi người nghe đến đây thì sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Sở Hi Thanh cũng cực kỳ kinh dị mà nhướng mày lên.
Khi đó thế mà lại có hai người di chuyển vị trí ở bên trong đường hầm không
gian?
Nếu như một người trong đó là Lãnh Sát Na, vậy người còn lại là ai?
Lãnh Sát Na thì lại nheo mắt, tựa cười mà như không cười: “Vậy thì thú vị rồi,
khi đó lại có hai người di chuyển. Nói đến mới nhớ, cũng không chỉ một mình
ta có thể tùy ý na di ở trong đường hầm không gian.”
“Ngoài ta ra thì Sử sư đệ cũng có Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân, Mị Ảnh Vân
Tung của hắn cũng đã lên tầng mười. Bạo Kiếm – Quách Nộ Quách sư huynh
và Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm Cổ sư huynh thì lại có Khoảnh Khắc Vạn
Lý Chi TÚc, còn cả vị Đạo thị Sở Trạch này của Sở sư muội nữa, nếu như ta
không nhìn lầm thì hắn có Thái Hư Cực Nguyên thể đúng không?”
Lãnh Sát Na nói đến chỗ này, giọng nói lạnh hơn vài phần: “Còn về phần Thái
Hư Cửu Cung kiếm,, nó cũng không chứng minh được cái gì. Vô Tướng công
của Vô Tướng thần tông chúng ta, vốn đã có thể mô phỏng chín mươi chín phần
trăm võ học trong thiên hạ rồi.”
“Chư Thiên Tinh Lạc kiếm của Kinh Tây Sở thị cũng có thể thi triển Thái Hư
Tinh Lạc, nó cực kỳ tương tự với Thái Hư Cửu Cung kiếm. Sở sư muội, ngươi
xác định người ra tay với ngươi là ta?”
Sở Mính nghe vậy thì lại cười gằn một tiếng: “Ta xác định chính là ngươi,
không còn gì phải nghi ngờ.”
Hung thủ có phải Lãnh Sát Na hay không thì có quan trọng không?
Thà giết lầm chứ không buông tha.
Cứ diệt trừ người khả nghi nhất cái đã!
Nếu như giết sai, vậy làm tìm thủ phạm khác là được.
Trong con ngươi của Lãnh Sát Na nhất thời hiện lên một tia lạnh lẽo, tay cầm
kiếm của hắn đã nổi gân xanh.
Lúc này, Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm bỗng nhiên mở miệng: “Lãnh sư đệ,
ngươi có thể cho ta xem quan tài băng của Phương sư huynh trong tay ngươi
không?”
Lãnh Sát Na nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau với Phong Lôi Song Cực – Cổ
Kiếm một chút, sau đó vẻ mặt hắn thản nhiên, ném quan tài băng của Phương
Bất Viên qua.
“Ngươi muốn xem cũng được, nhưng không được tổn thương thi thể của
Phương Bất Viên, sau khi ta rời khỏi bí cảnh, ta còn phải mang về cho Phương
trưởng lão.”
Cổ Kiếm cũng không khách khí mà đi đến bên cạnh quan tài băng, ngưng thần
nhìn Phương Bất Viên sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền ở bên trong.
Vì bảo quản nguyên vẹn trạng thái của thi thể, bảo vệ manh mối, Lãnh Sát Na
cũng không sửa sang lại quần áo và vết thương của Phương Bất Viên.
Lúc này, có thể thấy trên thi thể của Phương Bất Viên đã có chút thi ban, phần
ngực và tứ chi đều có những vết kiếm nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.
Dù sao cũng đã trôi qua ba tháng, tuy rằng Lãnh Sát Na đã dốc hết sức bảo quản
cái quan tài băng này, nhưng thi thể này vẫn xuất hiện một chút biến hóa.
Đây là hiện tượng rất bình thường ở trong mắt mọi người.
Nhưng Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm ngưng thần nhìn thi thể Phương Bất
Viên một chút, lại ngẩng đầu lên: “Lãnh sư đệ, trong quan tài băng này có rất
nhiều vết rách nhỏ bé, xin hỏi ngươi giải thích thế nào?”
Lãnh Sát Na ngưng thần liếc mắt nhìn quan tài băng, sau đó hỏi ngược lại: “Bị
rạn nứt một chút mà cũng hỏi? Có lẽ là do ta chiến đấu với người khác tạo
thành, hoặc có thể là do từ trường của Thiên Nguyên từ hạch tạo thành.”
“Đúng rồi, cái quan tài băng này xuất từ tay Sở sư muội, đến hôm nay cũng
được ba tháng rồi. Tuy rằng đã được mấy vị sư huynh và con tiểu Huyền Vũ kia
gia cố, nhưng tóm lại thì vẫn đã rất lâu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro