Không dùng liền...
Khai Hoang
2025-03-22 10:14:09
Cần biết, tu vị của Tư Hoàng Tuyền bây giờ còn cao hơn Sở Hi Thanh một giai,
từ đó có thể thấy được hai người chênh lệch thế nào.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng rất vui sướng.
Hôm nay hắn dựa vào thực lực của mình để đánh bại Tư Hoàng Tuyền. Mà
không phải dựa vào ngoại lực như lần ở bí cảnh bên Lâm Hải nữa.
“Đa tạ!”
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, nhìn về hai tay của Tư Hoàng Tuyền: “Đợi đến khi
Hoàng Tuyền ngươi thu hồi hai tay, chúng ta lại chiến một trận.”
Vừa rồi, Tư Hoàng Tuyền chỉ đỡ được bốn đao, là bị đôi Thiết Thủ này liên lụy.
Đôi Thiết Thủ này rất mạnh, là cơ quan đỉnh cấp, nhưng mà tốc độ phản ứng
vẫn kém xa so với tay thật.
Tư Hoàng Tuyền nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, chiến ý dâng trào: “Ta rất
chờ mong ngày đó. Đến khi đó ta sẽ đến cửa tìm chiến, Sở huynh không được
từ chối đâu đấy.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lòng thầm nói ta ước gì ngươi đến khiêu chiến ta,
làm sao lại từ chối?
Sau đó, hắn quya người nhìn về phía đám người dưới võ đài, và cả các tửu lâu ở
chung quanh.
“Chư vị võ lâm đồng đạo, Sở mỗ đã đặt thuyền, cuối giờ thìn ngày hôm nay sẽ
khởi hành về Đông Châu. Nếu như còn có ai không phục Sở mỗ vào Thần Tú
Thập Kiệt đao, thì có thể lên đài thử thân thủ của Sở mỗ.”
Dưới võ đài lại là một mảnh yên tĩnh không có tiếng động.
Ba người Phong Đao – Vương Mệnh, Thần Yến Đao – Lý Tú Trường, Thiết Tu
La – Tư Hoàng Tuyền đều có địa vị và uy danh ở kinh thành, tất cả đều do bọn
họ dùng đao của mình để đánh ra.
Dù là người xuất sắc nhất trong những người ở đây, cũng không tiếp nổi năm
mươi đao của ba người này, nào có tư cách gì để khiêu chiến Sở Hi Thanh?
Tư Hoàng Tuyền lại nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ ác liệt: “Sở huynh cứ rời đi
là được, nếu như nơi này có người dám hoài nghi tư cách của ngươi, Tư Hoàng
Tuyền ta sẽ tiếp thay ngươi là được.”
Sở Hi Thanh không chỉ là ân nhân của hắn, cũng là người mà hắn nhận định sẽ
leo lên đỉnh cao của võ đạo, há có thể để đám chó mèo này đến khiêu chiến?
“Được!”
Sở Hi Thanh dứt khoát đồng ý, hắn thi lễ với Ngụy Phi Long của Đông Thiên
hội, lấy đó để tỏ lòng biết ơn, sau đó liền nhảy xuống võ đài: “Hoàng Tuyền,
còn có hai vị Hồ sư đệ, chúng ta giang hồ gặp lại!”
. . .
Sở Hi Thanh vẫn chậm trễ nửa canh giờ, mới có thể lên đường trở về.
Hắn để chủ thuyền tạm thời cập bến ở bến tàu phía đông, chạy đến Thiên
Thượng yến mua ba nồi canh thịt lừa, và một đống thịt lừa nướng, sau đó mới
tiếp tục khởi hành.
Có điều, ngay khi Sở Hi Thanh đang uống canh thịt lừa, Kế Tiễn Tiễn lại cau
mày liễu, nhìn về phía sau thuyền.
“Đường chủ, hình như chúng ta bị người nhìn chằm chằm.”
Nàng lo lắng Sở Hi Thanh không hiểu, lại cố tình bỏ thêm một câu, giải thích:
“Không phải những thiếu hiệp và khách giang hồ lúc trước, mà là cao thủ chân
chính.”
“Ta biết!”
Sở Hi Thanh vẫn uống canh, vẻ mặt hờ hững.
“Nếu như cảm giác của ta không sai, vậy chắc là người của vị Đại lý tự thiếu
khanh kia.”
Lúc này, Thái Thượng Thông Thần của hắn cũng cảm nhận được vài cỗ sát ý.
Khí tức của mấy người này, giống hệt như vài cỗ sát ý mà hắn cảm nhận được
khi mới đi vào Hà Châu.
Sở Hi Thanh cùng gót chân để nghĩ, cũng biết là có chuyện gì.
Đại lý tự thiếu khanh không làm gì được Tả gia, cho nên quay sang giận chó
đánh mèo với hắn.
Dù sao thì những người đi theo hắn vào kinh kia, giờ phút này cũng đã không
còn rồi.
Sau khi Sở Hi Thanh đánh bại ba người Tư Hoàng Tuyền, địch ý của những
người này cũng biến mất hơn phân nửa.
Kế Tiễn Tiễn bưng bát lên, sắc mặt lành lạnh: “Đường chủ, tình hình bây giờ có
hơi phiền phức, ta đề nghị bỏ thuyền.”
Những người theo đuôi kia, kẻ có tu vị cao nhất cũng chỉ có lục phẩm thượng.
Nhưng bọn họ lại am hiểu ẩn nấp và tiềm hành.
Kế Tiễn Tiễn có thể cảm ứng được bọn họ, nhưng lại không tìm thấy vị trí.
Nàng chỉ cần nhìn phương pháp ẩn nấp và theo dõi của những người này, liền
biết bọn họ là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu.
Kế Tiễn Tiễn bây giờ chỉ là một ‘thất phẩm’, không thể nào chống lại đám sát
thủ kia.
“Bỏ thuyền cái gì? Ta đã bỏ năm trăm lượng bạc tiền cọc rồi đấy.”
Sở Hi Thanh liếc nhìn Kế Tiễn Tiễn một chút: “Ngươi coi tiền của ta là gió thổi
đến à? Chờ bọn họ đến đi, rồi giải quyết ở trên sông là được.”
Kế Tiễn Tiễn nghĩ thầm, cái tên này lại bắt đầu điên?
Nàng không muốn nhìn thấy Sở Hi Thanh chết ở nơi này, mở miệng nhắc nhở:
“Đường chủ, Hà La Ngư của ngươi rất lợi hại, nhưng những người mà Đại lý tự
thiếu khanh thuê cũng không phải ngồi không, bọn họ rất có thể là sát thủ kim
bài của Sát Sinh Lâu. Hà La Ngư chưa chắc đã có thể bảo vệ ngươi.”
“Vậy thì như thế nào?”
Sở Hi Thanh nhìn vào kho chứa đồ của mình, trong đó còn một tấm thẻ nhân
vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm)
từ đó có thể thấy được hai người chênh lệch thế nào.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng rất vui sướng.
Hôm nay hắn dựa vào thực lực của mình để đánh bại Tư Hoàng Tuyền. Mà
không phải dựa vào ngoại lực như lần ở bí cảnh bên Lâm Hải nữa.
“Đa tạ!”
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, nhìn về hai tay của Tư Hoàng Tuyền: “Đợi đến khi
Hoàng Tuyền ngươi thu hồi hai tay, chúng ta lại chiến một trận.”
Vừa rồi, Tư Hoàng Tuyền chỉ đỡ được bốn đao, là bị đôi Thiết Thủ này liên lụy.
Đôi Thiết Thủ này rất mạnh, là cơ quan đỉnh cấp, nhưng mà tốc độ phản ứng
vẫn kém xa so với tay thật.
Tư Hoàng Tuyền nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, chiến ý dâng trào: “Ta rất
chờ mong ngày đó. Đến khi đó ta sẽ đến cửa tìm chiến, Sở huynh không được
từ chối đâu đấy.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lòng thầm nói ta ước gì ngươi đến khiêu chiến ta,
làm sao lại từ chối?
Sau đó, hắn quya người nhìn về phía đám người dưới võ đài, và cả các tửu lâu ở
chung quanh.
“Chư vị võ lâm đồng đạo, Sở mỗ đã đặt thuyền, cuối giờ thìn ngày hôm nay sẽ
khởi hành về Đông Châu. Nếu như còn có ai không phục Sở mỗ vào Thần Tú
Thập Kiệt đao, thì có thể lên đài thử thân thủ của Sở mỗ.”
Dưới võ đài lại là một mảnh yên tĩnh không có tiếng động.
Ba người Phong Đao – Vương Mệnh, Thần Yến Đao – Lý Tú Trường, Thiết Tu
La – Tư Hoàng Tuyền đều có địa vị và uy danh ở kinh thành, tất cả đều do bọn
họ dùng đao của mình để đánh ra.
Dù là người xuất sắc nhất trong những người ở đây, cũng không tiếp nổi năm
mươi đao của ba người này, nào có tư cách gì để khiêu chiến Sở Hi Thanh?
Tư Hoàng Tuyền lại nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ ác liệt: “Sở huynh cứ rời đi
là được, nếu như nơi này có người dám hoài nghi tư cách của ngươi, Tư Hoàng
Tuyền ta sẽ tiếp thay ngươi là được.”
Sở Hi Thanh không chỉ là ân nhân của hắn, cũng là người mà hắn nhận định sẽ
leo lên đỉnh cao của võ đạo, há có thể để đám chó mèo này đến khiêu chiến?
“Được!”
Sở Hi Thanh dứt khoát đồng ý, hắn thi lễ với Ngụy Phi Long của Đông Thiên
hội, lấy đó để tỏ lòng biết ơn, sau đó liền nhảy xuống võ đài: “Hoàng Tuyền,
còn có hai vị Hồ sư đệ, chúng ta giang hồ gặp lại!”
. . .
Sở Hi Thanh vẫn chậm trễ nửa canh giờ, mới có thể lên đường trở về.
Hắn để chủ thuyền tạm thời cập bến ở bến tàu phía đông, chạy đến Thiên
Thượng yến mua ba nồi canh thịt lừa, và một đống thịt lừa nướng, sau đó mới
tiếp tục khởi hành.
Có điều, ngay khi Sở Hi Thanh đang uống canh thịt lừa, Kế Tiễn Tiễn lại cau
mày liễu, nhìn về phía sau thuyền.
“Đường chủ, hình như chúng ta bị người nhìn chằm chằm.”
Nàng lo lắng Sở Hi Thanh không hiểu, lại cố tình bỏ thêm một câu, giải thích:
“Không phải những thiếu hiệp và khách giang hồ lúc trước, mà là cao thủ chân
chính.”
“Ta biết!”
Sở Hi Thanh vẫn uống canh, vẻ mặt hờ hững.
“Nếu như cảm giác của ta không sai, vậy chắc là người của vị Đại lý tự thiếu
khanh kia.”
Lúc này, Thái Thượng Thông Thần của hắn cũng cảm nhận được vài cỗ sát ý.
Khí tức của mấy người này, giống hệt như vài cỗ sát ý mà hắn cảm nhận được
khi mới đi vào Hà Châu.
Sở Hi Thanh cùng gót chân để nghĩ, cũng biết là có chuyện gì.
Đại lý tự thiếu khanh không làm gì được Tả gia, cho nên quay sang giận chó
đánh mèo với hắn.
Dù sao thì những người đi theo hắn vào kinh kia, giờ phút này cũng đã không
còn rồi.
Sau khi Sở Hi Thanh đánh bại ba người Tư Hoàng Tuyền, địch ý của những
người này cũng biến mất hơn phân nửa.
Kế Tiễn Tiễn bưng bát lên, sắc mặt lành lạnh: “Đường chủ, tình hình bây giờ có
hơi phiền phức, ta đề nghị bỏ thuyền.”
Những người theo đuôi kia, kẻ có tu vị cao nhất cũng chỉ có lục phẩm thượng.
Nhưng bọn họ lại am hiểu ẩn nấp và tiềm hành.
Kế Tiễn Tiễn có thể cảm ứng được bọn họ, nhưng lại không tìm thấy vị trí.
Nàng chỉ cần nhìn phương pháp ẩn nấp và theo dõi của những người này, liền
biết bọn họ là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu.
Kế Tiễn Tiễn bây giờ chỉ là một ‘thất phẩm’, không thể nào chống lại đám sát
thủ kia.
“Bỏ thuyền cái gì? Ta đã bỏ năm trăm lượng bạc tiền cọc rồi đấy.”
Sở Hi Thanh liếc nhìn Kế Tiễn Tiễn một chút: “Ngươi coi tiền của ta là gió thổi
đến à? Chờ bọn họ đến đi, rồi giải quyết ở trên sông là được.”
Kế Tiễn Tiễn nghĩ thầm, cái tên này lại bắt đầu điên?
Nàng không muốn nhìn thấy Sở Hi Thanh chết ở nơi này, mở miệng nhắc nhở:
“Đường chủ, Hà La Ngư của ngươi rất lợi hại, nhưng những người mà Đại lý tự
thiếu khanh thuê cũng không phải ngồi không, bọn họ rất có thể là sát thủ kim
bài của Sát Sinh Lâu. Hà La Ngư chưa chắc đã có thể bảo vệ ngươi.”
“Vậy thì như thế nào?”
Sở Hi Thanh nhìn vào kho chứa đồ của mình, trong đó còn một tấm thẻ nhân
vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro