Làm sao lại mạn...
Khai Hoang
2025-03-22 10:14:09
Theo tình theo lý, nếu bọn họ đã nhận đơn hàng này, vậy thì phải bảo vệ tính
mạng cho khách.
Bây giờ khách hàng rộng lượng, để cho bọn họ rời thuyền bảo mệnh, không cần
tham gia chiến đấu, đã là rất khoan hồng độ lượng.
Hắn há có thể mở miệng bảo khách đưa tiền bồi thường trước? Trên giang hồ
không có quy củ này.
Chủ thuyền không khỏi âm thầm thở dài.
Tại sao mình lại xui xẻo như vậy? Nhận một đơn hàng mà lại đón hai Ôn Thần
lên thuyền.
Sau đó, hắn liền thản nhiên ôm quyền nói: “Như vậy mời Sở thiếu hiệp cẩn
thận.”
Chủ thuyền cũng là người quyết đoán, lúc này hắn đã đi đến bên mép thuyền.
Bên ngoài mép thuyền này còn có một chiếc thuyền gỗ nhỏ.
Chủ thuyền giơ tay chém đứt dây thừng, chiếc thuyền gỗ nhỏ kia lập tức rơi
xuống sông.
“Tất cả mọi người lên thuyền, chúng ta đi bờ bắc.”
Trên chiếc thuyền này có tổng cộng chín tên thuyền công, cộng thêm hai nữ
nhân phụ trách nấu nướng.
Bọn họ cũng đều là người có tu vị, tuy rằng không thể đạp nước chạy nhanh,
nhưng thân thủ vẫn khá tốt.
Mà ngay khi những người này nhảy xuống thuyền nhỏ, ánh mắt Sở Hi Thanh lại
hơi động, phát hiện hai người trong đó đang lặng lẽ sờ vào ống tay áo của bọn
họ.
“Cheng!”
Sở Hi Thanh không do dự mà rút đao.
Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao kia như nắng sớm phá tan màn đêm, chỉ chớp
mắt đã soi sáng đến trước mắt hai người này.
Lưỡi đao kia chém vào trán bọn họ tận ba tấc, sau đó liền thu hồi lại.
Sau khi Sở Hi Thanh thu hồi Tốn Phong Chấn Lôi đao thì vẫn đứng ở đuôi
thuyền như cũ, tựa như chưa bao giờ nhúc nhích vậy.
“Sở thiếu hiệp, ngươi làm cái gì vậy?”
Vị chủ thuyền kia không khỏi giận dữ, liền rút thanh cửu hoàn đại đao ở bên
hông ra một đoạn.
Nhưng hắn lập tức nhìn thấy hai viên cầu loại nhỏ màu bạc trượt ra từ ống tay
áo của hai người kia.
Chủ thuyền nhìn viên cầu màu bạc kia một chút, không khỏi biến sắc: “Thiên
Diệp Ngân Hoa của Thiên Lôi đường?”
Đây là một loại ám khí cực kỳ ác độc, bên trong có phù trận đặc thù, sau khi
dùng chân nguyên kích hoạt thì sẽ nổ tung, một ngàn mảnh phiến lá màu bạc sẽ
bay ra ngoài, tựa như một đóa hoa màu bạc cực lớn, bao trùm chu vi mười
trượng, chỗ nó đi qua, người hay súc vật đều chết hết.
Đến khi đó, không chỉ có một mình Sở Hi Thanh rơi vào hiểm cảnh, mà mấy
người bọn họ cũng là thập tử vô sinh.
Chủ thuyền bước nhanh đến trước hai bộ thi thể kia.
Hắn sờ sờ vào da mặt của hai người này, quả nhiên là có một tầng mặt nạ da
người.
Sắc mặt chủ thuyền âm trâm, lại thi lễ với Sở Hi Thanh lần nữa: “Kẻ đến không
thiện, những người này quá nửa là đến từ Sát Sinh Lâu, Sở thiếu hiệp phải cẩn
thận!”
Hắn đã ý thức được Sở Hi Thanh để bọn họ rời đi, không chỉ là rộng lượng, mà
cũng là vì không yên tâm với bọn họ.
Chủ thuyền không chậm trễ nữa, chờ tất cả mọi người nhảy xuống thuyền gỗ
nhỏ, liền lái thuyền này về phía bờ.
Sở Hi Thanh tiếp tục đứng ngạo nghễ ở đuôi thuyền, nhìn hai chiếc thuyền
nhanh càng ngày càng tiến lại gần kia.
Tuy nhiên, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn xuống hạ du.
Lúc này, lại có một chiếc thuyền nhanh lao ra từ bụi lau sậy ở bên trái, chặn
đường con thuyền đang xuôi dòng của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thấy thế thì buồn cười.
Lòng thầm nói như vậy mới đúng chứ, trước đuổi sau chặn, vây công trái phải,
mới có thể chặn đường đi của hắn, mới có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Lúc này, hai chiếc thuyền đã sắp va vào nhau.
Sở Hi Thanh không muốn lật thuyền, cũng không muốn bồi thường tiền.
Ý niệm của hắn vừa động, xúc tu của con sát thi Hà La Ngư kia bỗng nhiên xuất
hiện trên mặt sông, đập về phía chiếc thuyền nhanh chặn đường kia.
Người trên thuyền không hề chống cự, tất cả đều dồn dập lắc mình né tránh,
mặc kệ mấy cái xúc tu to lớn của Hà La Ngư nện chiếc thuyền này thành gỗ
vụn.
Trong bốn người này còn có một vị thuật sư lục phẩm.
Hắn cười gằn một tiếng: “Đến hay lắm!”
Theo người này kết pháp ấn, vô số sợi tơ màu vàng bay xuyên ra từ phía sau của
hắn.
Chúng nó nó ngàn vạn sợi, tầng tầng đan xen, bao phủ và quấn quanh con sát
thi Hà La Ngư ở bên dưới nước.
Tuy rằng những sợi tơ màu vàng này không thể hoàn toàn nhốt con sát thi Hà
La Ngư này, nhưng lại khiến cho động tác của nó chậm chạp hơn. Mười cái xúc
tu cũng bị những sợi tơ này quấn chặt, không thể nào mở rộng.
Lại có ba đạo áo đen nhảy lên, từng người đạp lên mặt sông, chạy như bay về
phía thuyền của Sở Hi Thanh.
Hai chiếc thuyền nhanh ở phía sau, mỗi chiếc đều có hai người nhảy ra, bọn họ
cũng chạy trên mặt sông, mang theo một chuỗi tàn ảnh, lao thẳng về phía Sở Hi
Thanh.
Khi sát thi Hà La Ngư tấn công chiếc thuyền nhanh chặn đường kia, Sở Hi
Thanh đã sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm).
Lúc này, đang có một lượng lớn tin tức tràn vào đầu óc của hắn.
mạng cho khách.
Bây giờ khách hàng rộng lượng, để cho bọn họ rời thuyền bảo mệnh, không cần
tham gia chiến đấu, đã là rất khoan hồng độ lượng.
Hắn há có thể mở miệng bảo khách đưa tiền bồi thường trước? Trên giang hồ
không có quy củ này.
Chủ thuyền không khỏi âm thầm thở dài.
Tại sao mình lại xui xẻo như vậy? Nhận một đơn hàng mà lại đón hai Ôn Thần
lên thuyền.
Sau đó, hắn liền thản nhiên ôm quyền nói: “Như vậy mời Sở thiếu hiệp cẩn
thận.”
Chủ thuyền cũng là người quyết đoán, lúc này hắn đã đi đến bên mép thuyền.
Bên ngoài mép thuyền này còn có một chiếc thuyền gỗ nhỏ.
Chủ thuyền giơ tay chém đứt dây thừng, chiếc thuyền gỗ nhỏ kia lập tức rơi
xuống sông.
“Tất cả mọi người lên thuyền, chúng ta đi bờ bắc.”
Trên chiếc thuyền này có tổng cộng chín tên thuyền công, cộng thêm hai nữ
nhân phụ trách nấu nướng.
Bọn họ cũng đều là người có tu vị, tuy rằng không thể đạp nước chạy nhanh,
nhưng thân thủ vẫn khá tốt.
Mà ngay khi những người này nhảy xuống thuyền nhỏ, ánh mắt Sở Hi Thanh lại
hơi động, phát hiện hai người trong đó đang lặng lẽ sờ vào ống tay áo của bọn
họ.
“Cheng!”
Sở Hi Thanh không do dự mà rút đao.
Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao kia như nắng sớm phá tan màn đêm, chỉ chớp
mắt đã soi sáng đến trước mắt hai người này.
Lưỡi đao kia chém vào trán bọn họ tận ba tấc, sau đó liền thu hồi lại.
Sau khi Sở Hi Thanh thu hồi Tốn Phong Chấn Lôi đao thì vẫn đứng ở đuôi
thuyền như cũ, tựa như chưa bao giờ nhúc nhích vậy.
“Sở thiếu hiệp, ngươi làm cái gì vậy?”
Vị chủ thuyền kia không khỏi giận dữ, liền rút thanh cửu hoàn đại đao ở bên
hông ra một đoạn.
Nhưng hắn lập tức nhìn thấy hai viên cầu loại nhỏ màu bạc trượt ra từ ống tay
áo của hai người kia.
Chủ thuyền nhìn viên cầu màu bạc kia một chút, không khỏi biến sắc: “Thiên
Diệp Ngân Hoa của Thiên Lôi đường?”
Đây là một loại ám khí cực kỳ ác độc, bên trong có phù trận đặc thù, sau khi
dùng chân nguyên kích hoạt thì sẽ nổ tung, một ngàn mảnh phiến lá màu bạc sẽ
bay ra ngoài, tựa như một đóa hoa màu bạc cực lớn, bao trùm chu vi mười
trượng, chỗ nó đi qua, người hay súc vật đều chết hết.
Đến khi đó, không chỉ có một mình Sở Hi Thanh rơi vào hiểm cảnh, mà mấy
người bọn họ cũng là thập tử vô sinh.
Chủ thuyền bước nhanh đến trước hai bộ thi thể kia.
Hắn sờ sờ vào da mặt của hai người này, quả nhiên là có một tầng mặt nạ da
người.
Sắc mặt chủ thuyền âm trâm, lại thi lễ với Sở Hi Thanh lần nữa: “Kẻ đến không
thiện, những người này quá nửa là đến từ Sát Sinh Lâu, Sở thiếu hiệp phải cẩn
thận!”
Hắn đã ý thức được Sở Hi Thanh để bọn họ rời đi, không chỉ là rộng lượng, mà
cũng là vì không yên tâm với bọn họ.
Chủ thuyền không chậm trễ nữa, chờ tất cả mọi người nhảy xuống thuyền gỗ
nhỏ, liền lái thuyền này về phía bờ.
Sở Hi Thanh tiếp tục đứng ngạo nghễ ở đuôi thuyền, nhìn hai chiếc thuyền
nhanh càng ngày càng tiến lại gần kia.
Tuy nhiên, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn xuống hạ du.
Lúc này, lại có một chiếc thuyền nhanh lao ra từ bụi lau sậy ở bên trái, chặn
đường con thuyền đang xuôi dòng của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thấy thế thì buồn cười.
Lòng thầm nói như vậy mới đúng chứ, trước đuổi sau chặn, vây công trái phải,
mới có thể chặn đường đi của hắn, mới có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Lúc này, hai chiếc thuyền đã sắp va vào nhau.
Sở Hi Thanh không muốn lật thuyền, cũng không muốn bồi thường tiền.
Ý niệm của hắn vừa động, xúc tu của con sát thi Hà La Ngư kia bỗng nhiên xuất
hiện trên mặt sông, đập về phía chiếc thuyền nhanh chặn đường kia.
Người trên thuyền không hề chống cự, tất cả đều dồn dập lắc mình né tránh,
mặc kệ mấy cái xúc tu to lớn của Hà La Ngư nện chiếc thuyền này thành gỗ
vụn.
Trong bốn người này còn có một vị thuật sư lục phẩm.
Hắn cười gằn một tiếng: “Đến hay lắm!”
Theo người này kết pháp ấn, vô số sợi tơ màu vàng bay xuyên ra từ phía sau của
hắn.
Chúng nó nó ngàn vạn sợi, tầng tầng đan xen, bao phủ và quấn quanh con sát
thi Hà La Ngư ở bên dưới nước.
Tuy rằng những sợi tơ màu vàng này không thể hoàn toàn nhốt con sát thi Hà
La Ngư này, nhưng lại khiến cho động tác của nó chậm chạp hơn. Mười cái xúc
tu cũng bị những sợi tơ này quấn chặt, không thể nào mở rộng.
Lại có ba đạo áo đen nhảy lên, từng người đạp lên mặt sông, chạy như bay về
phía thuyền của Sở Hi Thanh.
Hai chiếc thuyền nhanh ở phía sau, mỗi chiếc đều có hai người nhảy ra, bọn họ
cũng chạy trên mặt sông, mang theo một chuỗi tàn ảnh, lao thẳng về phía Sở Hi
Thanh.
Khi sát thi Hà La Ngư tấn công chiếc thuyền nhanh chặn đường kia, Sở Hi
Thanh đã sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm).
Lúc này, đang có một lượng lớn tin tức tràn vào đầu óc của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro