Một đao (2)
Khai Hoang
2025-03-22 10:14:09
Lúc này, Sở Hi Thanh nhìn như không có gì khác thường, nhưng trong con
ngươi lại lóe lên một vệt kỳ dị.
Kế Tiễn Tiễn này dường như đã ‘đen’ một chút, nhưng vẫn chưa triệt để. . .
Sở Hi Thanh âm thầm hoảng sợ.
Rốt cuộc nữ nhân này có lai lịch gì, tu vị gì, mà ngay cả mười tấm thẻ thần
thông Gần Mực Thì Đen cũng không bắt được?
Mười vạn điểm võ đạo, đã sắp đủ để mua một tấm thẻ khuôn Thiết Cuồng Nhân
rồi.
Trên mặt Sở Hi Thanh lại không hề biến sắc, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, khách giang hồ ở hai bên đường càng ngày càng nhiều, tiếng nói của
bọn họ ồn ào, có người đang bàn luận, có người thì lớn tiếng quát mắng.
“Tạp chủng đến từ Đông Châu kia! Nghe kỹ cho ta, nơi kinh thành này không
phải là nơi mà ngươi có thể càn rỡ.”
“Thứ đồ gì mà cũng xứng vào Thần Tú Thập Kiệt đao?”
“Phong Đao – Vương Mệnh và Thần Yến Đao – Lý Tú Trường là nhân vật cỡ
nào, đâu phải loại người như ngươi có thể thắng? Ta khuyên ngươi nên cút về
nhà bú sữa đi!”
“Ha ha! Ngươi quét ngang Đỉnh Châu chúng ta thì rất đắc ý đúng không?
Nhưng vào kinh thành thì ngươi chẳng là cái thá gì!”
Tuy nhiên, cũng có người đang cổ vũ cho hắn.
“Nhóc con, ta coi trọng ngươi! Ai nói Đông Châu không thể ra một cái siêu
thiên kiêu?”
“Cố lên! Lão tử đặt hai trăm lạng bạc lên trên người ngươi. Đường đường là
Thần Tú Thập Kiệt mà Thiên Cơ Các nhận định, sao có thể bại bởi ba thanh đao
của kinh thành chứ?”
“Ta ủng hộ ngươi, ta đã ngứa mắt đám võ tu bản địa kinh thành này từ lâu rồi,
coi thường anh hùng trong thiên hạ.”
Sở Hi Thanh đều làm như không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không lo
lắng an toàn của bản thân mình.
Lúc này, hai bên người hắn có hai mươi mấy tên khách giang hồ có tu vị cao
thâm.
Bọn họ ăn mặc khác nhau, nhưng đều là vẻ mặt đề phòng, cảnh giác bốn phía
chung quanh.
Đêm qua, Ngô Mị Nương và huynh đệ Hồ Khản Hồ Lai từng đề cập đến, khi Sở
Hi Thanh tiến vào Hà Châu, các sòng bạc và mấy vị đài chủ ở bến tàu của kinh
thành, đã phái cao thủ ra bảo vệ hắn, đảm bảo bàn cược có mấy vạn võ tu tham
gia này có thể tiến hành thuận lợi.
Vì vậy, đêm qua Sở Hi Thanh ngủ rất ngon.
Ít nhất thì trước khi cuộc chiến ngày hôm nay kết thúc, hắn không cần lo lắng
cho an toàn của mình.
Khi Sở Hi Thanh đi đến con đường Lôi thị ở bến tàu phía tây, liền nhìn thấy một
thiếu niên có ngũ quan thanh tú đang đứng tại chỗ rẽ.
Đó chính là Phong Đao – Vương Mệnh, khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười nói:
“Ta chờ ở đây từ giờ dần bốn khắc, Sở huynh để ta rất chờ mong. Vừa rối suýt
nữa thì không nhịn được, muốn xông vào khách sạn của ngươi, để có thể
thưởng thức đao đạo của ngươi sớm hơn.”
Giờ dần bốn khắc, cũng chính là khoảng bốn giờ sáng ở thời hiện đại.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, cái tên đối diện này lại chờ hắn tận ba tiếng đồng hồ.
Khóe môi hắn cong lên: “Các hạ không hổ danh là Phong Đao, Sở mỗ bội
phục.”
Phong Đao – Vương Mệnh này, thật sự là có vài phần điên cuồng.
Lúc này, ánh mắt hắn lóe lên, chú ý đến Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền đang
đứng trên tầng cao nhất của tòa tửu lâu bên cạnh, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn
bọn họ.
Cách đó không xa còn có huynh đệ Hồ Khản Hồ Lai đang vẫy tay với hắn.
Sở Hi Thanh hơi gật đầu ra hiệu với ba người bọn họ, sau đó lại quét mắt nhìn
về những phương hướng khác.
“Nếu Vương huynh đã không thể chờ đợi được nữa, vậy chúng ta bắt đầu luôn
chứ? Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, miễn cho mọi người đợi lâu.”
Tầm mắt của Sở Hi Thanh cuối cùng khóa vào một bệ đao cao to có treo một lá
cờ có chữ ‘Đông’ ở cách đó không xa.
Hắn quay sang ôm quyền với một vị trung niên mặc áo xanh ở bên đó: “Vãn bối
Sở Hi Thanh! Có thể mượn võ đài của Đông Thiên hội các ngươi dùng một lát,
để ta và vị Phong Đao này so tài hay không?”
Đông Thiên hội là một trong những thế lực giang hồ có thực lực rất mạnh mẽ ở
vùng Hà Lạc này.
Hội chủ Vương Thiên Đông được xưng là Đông Thiên Vương, thân liệt Thiên
Bảng, là nhân vật có máu mặt hiếm có trong giới hắc đạo của thiên hạ.
Vị này được xưng là thiên vương ở ngay dưới chân thiên tử, mà lại có thể sừng
sững vài chục năm không ngã, vậy cũng có thể hiểu được hắn là nhân vật thế
nào.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh muốn mượn cái võ đài này là vì cái võ đài này đủ cao,
chung quanh lại có rất nhiều tòa nhà cao, bố cục giống như một đấu trường.
Bọn họ giao thủ ở chỗ này, có thể làm cho nhiều người quan sát hơn.
Vị trung niên áo xanh đang đứng chắp tay trên đài cũng hơi bất ngờ.
Sau đó hắn nhướng mày lên, nở nụ cười thản nhiên: “Có gì không thể? Mời hai
vị lên đài. Hôm nay Ngụy mỗ sẽ ngoại lệ một phen, làm trọng tài cho hai vị.”
Nếu như là ngày xưa, vị trung niên áo xanh này sẽ không có hứng thú với mấy
trận tranh đấu ở cấp bậc thất phẩm bát phẩm này.
Nhưng hai người ở dưới đài đều là nhân vật siêu thiên kiêu, chỉ cần không chết
non thì tương lai nhất định sẽ vào Địa Bảng
ngươi lại lóe lên một vệt kỳ dị.
Kế Tiễn Tiễn này dường như đã ‘đen’ một chút, nhưng vẫn chưa triệt để. . .
Sở Hi Thanh âm thầm hoảng sợ.
Rốt cuộc nữ nhân này có lai lịch gì, tu vị gì, mà ngay cả mười tấm thẻ thần
thông Gần Mực Thì Đen cũng không bắt được?
Mười vạn điểm võ đạo, đã sắp đủ để mua một tấm thẻ khuôn Thiết Cuồng Nhân
rồi.
Trên mặt Sở Hi Thanh lại không hề biến sắc, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, khách giang hồ ở hai bên đường càng ngày càng nhiều, tiếng nói của
bọn họ ồn ào, có người đang bàn luận, có người thì lớn tiếng quát mắng.
“Tạp chủng đến từ Đông Châu kia! Nghe kỹ cho ta, nơi kinh thành này không
phải là nơi mà ngươi có thể càn rỡ.”
“Thứ đồ gì mà cũng xứng vào Thần Tú Thập Kiệt đao?”
“Phong Đao – Vương Mệnh và Thần Yến Đao – Lý Tú Trường là nhân vật cỡ
nào, đâu phải loại người như ngươi có thể thắng? Ta khuyên ngươi nên cút về
nhà bú sữa đi!”
“Ha ha! Ngươi quét ngang Đỉnh Châu chúng ta thì rất đắc ý đúng không?
Nhưng vào kinh thành thì ngươi chẳng là cái thá gì!”
Tuy nhiên, cũng có người đang cổ vũ cho hắn.
“Nhóc con, ta coi trọng ngươi! Ai nói Đông Châu không thể ra một cái siêu
thiên kiêu?”
“Cố lên! Lão tử đặt hai trăm lạng bạc lên trên người ngươi. Đường đường là
Thần Tú Thập Kiệt mà Thiên Cơ Các nhận định, sao có thể bại bởi ba thanh đao
của kinh thành chứ?”
“Ta ủng hộ ngươi, ta đã ngứa mắt đám võ tu bản địa kinh thành này từ lâu rồi,
coi thường anh hùng trong thiên hạ.”
Sở Hi Thanh đều làm như không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không lo
lắng an toàn của bản thân mình.
Lúc này, hai bên người hắn có hai mươi mấy tên khách giang hồ có tu vị cao
thâm.
Bọn họ ăn mặc khác nhau, nhưng đều là vẻ mặt đề phòng, cảnh giác bốn phía
chung quanh.
Đêm qua, Ngô Mị Nương và huynh đệ Hồ Khản Hồ Lai từng đề cập đến, khi Sở
Hi Thanh tiến vào Hà Châu, các sòng bạc và mấy vị đài chủ ở bến tàu của kinh
thành, đã phái cao thủ ra bảo vệ hắn, đảm bảo bàn cược có mấy vạn võ tu tham
gia này có thể tiến hành thuận lợi.
Vì vậy, đêm qua Sở Hi Thanh ngủ rất ngon.
Ít nhất thì trước khi cuộc chiến ngày hôm nay kết thúc, hắn không cần lo lắng
cho an toàn của mình.
Khi Sở Hi Thanh đi đến con đường Lôi thị ở bến tàu phía tây, liền nhìn thấy một
thiếu niên có ngũ quan thanh tú đang đứng tại chỗ rẽ.
Đó chính là Phong Đao – Vương Mệnh, khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười nói:
“Ta chờ ở đây từ giờ dần bốn khắc, Sở huynh để ta rất chờ mong. Vừa rối suýt
nữa thì không nhịn được, muốn xông vào khách sạn của ngươi, để có thể
thưởng thức đao đạo của ngươi sớm hơn.”
Giờ dần bốn khắc, cũng chính là khoảng bốn giờ sáng ở thời hiện đại.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, cái tên đối diện này lại chờ hắn tận ba tiếng đồng hồ.
Khóe môi hắn cong lên: “Các hạ không hổ danh là Phong Đao, Sở mỗ bội
phục.”
Phong Đao – Vương Mệnh này, thật sự là có vài phần điên cuồng.
Lúc này, ánh mắt hắn lóe lên, chú ý đến Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền đang
đứng trên tầng cao nhất của tòa tửu lâu bên cạnh, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn
bọn họ.
Cách đó không xa còn có huynh đệ Hồ Khản Hồ Lai đang vẫy tay với hắn.
Sở Hi Thanh hơi gật đầu ra hiệu với ba người bọn họ, sau đó lại quét mắt nhìn
về những phương hướng khác.
“Nếu Vương huynh đã không thể chờ đợi được nữa, vậy chúng ta bắt đầu luôn
chứ? Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, miễn cho mọi người đợi lâu.”
Tầm mắt của Sở Hi Thanh cuối cùng khóa vào một bệ đao cao to có treo một lá
cờ có chữ ‘Đông’ ở cách đó không xa.
Hắn quay sang ôm quyền với một vị trung niên mặc áo xanh ở bên đó: “Vãn bối
Sở Hi Thanh! Có thể mượn võ đài của Đông Thiên hội các ngươi dùng một lát,
để ta và vị Phong Đao này so tài hay không?”
Đông Thiên hội là một trong những thế lực giang hồ có thực lực rất mạnh mẽ ở
vùng Hà Lạc này.
Hội chủ Vương Thiên Đông được xưng là Đông Thiên Vương, thân liệt Thiên
Bảng, là nhân vật có máu mặt hiếm có trong giới hắc đạo của thiên hạ.
Vị này được xưng là thiên vương ở ngay dưới chân thiên tử, mà lại có thể sừng
sững vài chục năm không ngã, vậy cũng có thể hiểu được hắn là nhân vật thế
nào.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh muốn mượn cái võ đài này là vì cái võ đài này đủ cao,
chung quanh lại có rất nhiều tòa nhà cao, bố cục giống như một đấu trường.
Bọn họ giao thủ ở chỗ này, có thể làm cho nhiều người quan sát hơn.
Vị trung niên áo xanh đang đứng chắp tay trên đài cũng hơi bất ngờ.
Sau đó hắn nhướng mày lên, nở nụ cười thản nhiên: “Có gì không thể? Mời hai
vị lên đài. Hôm nay Ngụy mỗ sẽ ngoại lệ một phen, làm trọng tài cho hai vị.”
Nếu như là ngày xưa, vị trung niên áo xanh này sẽ không có hứng thú với mấy
trận tranh đấu ở cấp bậc thất phẩm bát phẩm này.
Nhưng hai người ở dưới đài đều là nhân vật siêu thiên kiêu, chỉ cần không chết
non thì tương lai nhất định sẽ vào Địa Bảng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro