Quyết thắng (4)
Khai Hoang
2025-03-31 13:05:55
Thất Sát Tinh Quân nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy sững sờ, toàn thân
đều nổi da gà.
“Chân Linh Quy Thiên?”
Không ngờ cái tên mập mạp thường thường không có gì lạ này, chỉ mới là tam
phẩm nhưng sức chiến đấu đã có thể vào top 20 Thiên Bảng rồi, có thể nói là
một thiên kiêu cái thế của nhân tộc!
Một thân ba Chân Linh, chuyện này quả thực là khiến người nghe phải kinh hãi!
Nhưng ánh mắt của hắn lại chuyển sang Sở Hi Thanh.
Kiếm Tàng Phong kia rất mạnh, nhưng kiếm pháp của hắn chưa đủ quyết định
thắng bại!
Trí mạng nhất, nguy hiểm nhất, vẫn là Sở Hi Thanh!
Khi Thất Sát Tinh Quân chú ý đến mình, bên ngoài cơ thể Sở Hi Thanh bỗng
nhiên xuất hiện vô số đao cương như gương bạc!
Tất cả hơi nước tràn ngập vùng thế giới này, bắt đầu phản xạ đao ý của Sở Hi
Thanh.
Đó là thức thứ tư của Thần Ý Xúc Tử Đao… Thần Kính Thiên Đao!
Đao ý của Sở Hi Thanh vốn bị áp chế trong phạm vi ngàn dặm quanh thân.
Nhưng Quy Thiên Kiếm của Kiếm Tàng Phong đã xóa bỏ Già Thiên chi pháp
trong phạm vi 2000 dặm quanh đây.
Thất Sát Tinh Quân đã ý thức được Sở Hi Thanh muốn làm gì, hắn hãi hùng
khiếp vía, ra sức ‘giết’ chết đao ý của Sở Hi Thanh. Nhưng mà long ảnh 400
trượng mang theo lôi đình và dương hỏa kia lại ra sức cản trở, cực lực dây dưa
với hắn.
Thất Sát Tinh Quân lại muốn ‘giết’ khoảng cách 2000 dặm sau lưng, để thoát
khỏi vùng không gian này, nhưng lại bị Thời Tri Mệnh ngăn cản và giam giữ tại
chỗ.
Sắc mặt Chuyển Luân Tinh Quân cũng trắng bệch, hắn muốn dùng Chuyển
Luân chi pháp của mình, trực tiếp trở về tinh không.
Nhưng lại bị Thời Tri Mệnh quấy nhiễu, không thể hoàn thành xoay chuyển.
“Có chúng thần gia trì thì lại làm sao? Hôm nay, trừ phi chân thân của bọn họ
hàng lâm, bằng không thì ai có thể đến cứu các ngươi?”
Thời Tri Mệnh chắp tay sau lưng, vẻ mặt thong dong tự nhiên, đôi mắt lạnh
lùng đơn độc lại hiện ra vẻ châm biếm: “Không bằng an tâm chờ chết đi!”
Sắc mặt dữ tợn của Chuyển Luân Tinh Quân tràn đầy không cam lòng, phát ra
tiếng gào thét như dã thú sắp chết.
Thân thể hắn bắt đầu biến hóa kịch liệt, chỉ chớp mắt đã khôi phục thần khu 300
trượng, đồng thời mở ba đầu sáu tay.
Hắn làm sao có thể an tâm chờ chết?
Thất Sát Tinh Quân chỉ là một bộ hóa thân, dù có chết thì cũng chỉ tổn thất một
cánh tay. Hắn lại là chân thân, một khí chết thì chính là chết!
Chỉ cần có thể sống, ai muốn đi chết?
Lúc này, tại núi Thiên Lương ngoài bốn ngàn dặm.
Tần Thắng nhìn lên bầu trời với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hắn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh ở trên tầng mây.
Hơi nước trong thiên địa, chiến giáp và binh khí trên của hai bên địch ta, tất cả
đều đang phản xạ ánh sáng ở trên chiến trường.
Cùng lúc đó, một luồng ý niệm mạnh mẽ và hùng vĩ đang sinh sôi ở bên trong
đó.
“Đó là cái gì?”
“… Ý niệm thật mạnh mẽ, giống như toàn bộ bầu trời đều sụp đổ!”
Tần Thắng cũng không hiểu, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Khoảnh khắc này, trái tim của hắn như bị người bóp chặt.
“Thần Kính Thiên Đao! Là Thần Kính Thiên Đao!”
Vô tận sợ hãi đang sinh sôi trong lồng ngực Tần Thắng.
Hắn lập tức gào đến khàn cả giọng: “Lui về phía sau! Toàn quân lui về phía sau!
Tất cả mọi người tản ra cho ta, chạy hết cho ta! Không cần quan tâm đến trận
hình, tản hết ra cho ta!”
Biện pháp tốt nhất để đối phó với Thần Kính Thiên Đao, chính là phân tán, chia
tách đại quân.
Như vậy tuy không có trận hình và đội ngũ gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị
Sở Hi Thanh tàn sát hàng loạt.
“Là Thần Kính Thiên Đao!”
Trưởng Tôn Nhược Ly cũng đang nhìn bầu trời.
Hai mắt nàng vô thần, còn ngậm lấy vài phần giật mình kinh hãi.
Chỉ giây lát, Trưởng Tôn Nhược Ly bỗng nhiên nắm lấy cổ áo của Tần Thắng:
“Ngươi cái tên khốn này! Không phải ngươi rất tự tin sao, không phải nói hắn
tuyệt đối không qua được sao? Bây giờ là thế nào?”
“Ta không biết, ta không biết!”
Ánh mắt Tần Thắng mờ mịt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Lần này là thần
linh chặn giết Sở Hi Thanh! Có người nói Chuyển Luân Tinh Quân và hóa thể
của Thất Sát Tinh Quân đã chạy đến! Chỉ cần một người trong số họ, đều có thể
đối kháng với Tần Mộc Ca rồi!”
Tần Thắng cố gắng bình tĩnh lại, hắn hít thở thật sâu: “Đi mau! Nhất định phải
để tướng sĩ tản ra, chúng ta còn không rút lui thì chỉ sợ không kịp mất! Còn nữa,
các tướng sĩ trong hai mươi mấy tòa quân doanh của Băng Thành các ngươi
cũng phải phân tán ra.”
Thật ra hắn không thèm quan tâm đám tướng sĩ Băng Thành này có tử thương
hay không, hắn chỉ lo lắng địch ý và sát niệm của những người này bị Sở Hi
Thanh lợi dụng.
Thần Kính Thiên Đao, đã không hạn chế địch ý và sát niệm với bản thân người
sử dụng nữa, cũng không giới hạn địch ta. Chỉ cần bị mặt gương soi sáng và
phản xạ, thì đều có thể tụ tập lại.
Dù tỷ lệ lợi dụng này không đến một phần năm, thậm chí là một phần mười, thì
cũng là lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Trưởng Tôn Nhược Ly trợn mắt lên, sau đó thả cổ áo của Tần Thắng ra, rồi lại
gào rú như dã thú tuyệt vọng, đồng thời điên cuồng chạy về phía đại doanh.
Phía trước vẫn đang ác chiến say sưa, 70 tướng sĩ của Trưởng Tôn gia đang toàn
lực tấn công doanh trại trước mắt.
Thời điểm này muốn lùi lại, nói nghe thì dễ?
Nếu như Trưởng Tôn Nhược Lam đuổi theo truy sát, quân đoàn tinh nhuệ nhất
và trung thành nhất của Trưởng Tôn gia sẽ tử thương nặng nề!
đều nổi da gà.
“Chân Linh Quy Thiên?”
Không ngờ cái tên mập mạp thường thường không có gì lạ này, chỉ mới là tam
phẩm nhưng sức chiến đấu đã có thể vào top 20 Thiên Bảng rồi, có thể nói là
một thiên kiêu cái thế của nhân tộc!
Một thân ba Chân Linh, chuyện này quả thực là khiến người nghe phải kinh hãi!
Nhưng ánh mắt của hắn lại chuyển sang Sở Hi Thanh.
Kiếm Tàng Phong kia rất mạnh, nhưng kiếm pháp của hắn chưa đủ quyết định
thắng bại!
Trí mạng nhất, nguy hiểm nhất, vẫn là Sở Hi Thanh!
Khi Thất Sát Tinh Quân chú ý đến mình, bên ngoài cơ thể Sở Hi Thanh bỗng
nhiên xuất hiện vô số đao cương như gương bạc!
Tất cả hơi nước tràn ngập vùng thế giới này, bắt đầu phản xạ đao ý của Sở Hi
Thanh.
Đó là thức thứ tư của Thần Ý Xúc Tử Đao… Thần Kính Thiên Đao!
Đao ý của Sở Hi Thanh vốn bị áp chế trong phạm vi ngàn dặm quanh thân.
Nhưng Quy Thiên Kiếm của Kiếm Tàng Phong đã xóa bỏ Già Thiên chi pháp
trong phạm vi 2000 dặm quanh đây.
Thất Sát Tinh Quân đã ý thức được Sở Hi Thanh muốn làm gì, hắn hãi hùng
khiếp vía, ra sức ‘giết’ chết đao ý của Sở Hi Thanh. Nhưng mà long ảnh 400
trượng mang theo lôi đình và dương hỏa kia lại ra sức cản trở, cực lực dây dưa
với hắn.
Thất Sát Tinh Quân lại muốn ‘giết’ khoảng cách 2000 dặm sau lưng, để thoát
khỏi vùng không gian này, nhưng lại bị Thời Tri Mệnh ngăn cản và giam giữ tại
chỗ.
Sắc mặt Chuyển Luân Tinh Quân cũng trắng bệch, hắn muốn dùng Chuyển
Luân chi pháp của mình, trực tiếp trở về tinh không.
Nhưng lại bị Thời Tri Mệnh quấy nhiễu, không thể hoàn thành xoay chuyển.
“Có chúng thần gia trì thì lại làm sao? Hôm nay, trừ phi chân thân của bọn họ
hàng lâm, bằng không thì ai có thể đến cứu các ngươi?”
Thời Tri Mệnh chắp tay sau lưng, vẻ mặt thong dong tự nhiên, đôi mắt lạnh
lùng đơn độc lại hiện ra vẻ châm biếm: “Không bằng an tâm chờ chết đi!”
Sắc mặt dữ tợn của Chuyển Luân Tinh Quân tràn đầy không cam lòng, phát ra
tiếng gào thét như dã thú sắp chết.
Thân thể hắn bắt đầu biến hóa kịch liệt, chỉ chớp mắt đã khôi phục thần khu 300
trượng, đồng thời mở ba đầu sáu tay.
Hắn làm sao có thể an tâm chờ chết?
Thất Sát Tinh Quân chỉ là một bộ hóa thân, dù có chết thì cũng chỉ tổn thất một
cánh tay. Hắn lại là chân thân, một khí chết thì chính là chết!
Chỉ cần có thể sống, ai muốn đi chết?
Lúc này, tại núi Thiên Lương ngoài bốn ngàn dặm.
Tần Thắng nhìn lên bầu trời với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hắn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh ở trên tầng mây.
Hơi nước trong thiên địa, chiến giáp và binh khí trên của hai bên địch ta, tất cả
đều đang phản xạ ánh sáng ở trên chiến trường.
Cùng lúc đó, một luồng ý niệm mạnh mẽ và hùng vĩ đang sinh sôi ở bên trong
đó.
“Đó là cái gì?”
“… Ý niệm thật mạnh mẽ, giống như toàn bộ bầu trời đều sụp đổ!”
Tần Thắng cũng không hiểu, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Khoảnh khắc này, trái tim của hắn như bị người bóp chặt.
“Thần Kính Thiên Đao! Là Thần Kính Thiên Đao!”
Vô tận sợ hãi đang sinh sôi trong lồng ngực Tần Thắng.
Hắn lập tức gào đến khàn cả giọng: “Lui về phía sau! Toàn quân lui về phía sau!
Tất cả mọi người tản ra cho ta, chạy hết cho ta! Không cần quan tâm đến trận
hình, tản hết ra cho ta!”
Biện pháp tốt nhất để đối phó với Thần Kính Thiên Đao, chính là phân tán, chia
tách đại quân.
Như vậy tuy không có trận hình và đội ngũ gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị
Sở Hi Thanh tàn sát hàng loạt.
“Là Thần Kính Thiên Đao!”
Trưởng Tôn Nhược Ly cũng đang nhìn bầu trời.
Hai mắt nàng vô thần, còn ngậm lấy vài phần giật mình kinh hãi.
Chỉ giây lát, Trưởng Tôn Nhược Ly bỗng nhiên nắm lấy cổ áo của Tần Thắng:
“Ngươi cái tên khốn này! Không phải ngươi rất tự tin sao, không phải nói hắn
tuyệt đối không qua được sao? Bây giờ là thế nào?”
“Ta không biết, ta không biết!”
Ánh mắt Tần Thắng mờ mịt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Lần này là thần
linh chặn giết Sở Hi Thanh! Có người nói Chuyển Luân Tinh Quân và hóa thể
của Thất Sát Tinh Quân đã chạy đến! Chỉ cần một người trong số họ, đều có thể
đối kháng với Tần Mộc Ca rồi!”
Tần Thắng cố gắng bình tĩnh lại, hắn hít thở thật sâu: “Đi mau! Nhất định phải
để tướng sĩ tản ra, chúng ta còn không rút lui thì chỉ sợ không kịp mất! Còn nữa,
các tướng sĩ trong hai mươi mấy tòa quân doanh của Băng Thành các ngươi
cũng phải phân tán ra.”
Thật ra hắn không thèm quan tâm đám tướng sĩ Băng Thành này có tử thương
hay không, hắn chỉ lo lắng địch ý và sát niệm của những người này bị Sở Hi
Thanh lợi dụng.
Thần Kính Thiên Đao, đã không hạn chế địch ý và sát niệm với bản thân người
sử dụng nữa, cũng không giới hạn địch ta. Chỉ cần bị mặt gương soi sáng và
phản xạ, thì đều có thể tụ tập lại.
Dù tỷ lệ lợi dụng này không đến một phần năm, thậm chí là một phần mười, thì
cũng là lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Trưởng Tôn Nhược Ly trợn mắt lên, sau đó thả cổ áo của Tần Thắng ra, rồi lại
gào rú như dã thú tuyệt vọng, đồng thời điên cuồng chạy về phía đại doanh.
Phía trước vẫn đang ác chiến say sưa, 70 tướng sĩ của Trưởng Tôn gia đang toàn
lực tấn công doanh trại trước mắt.
Thời điểm này muốn lùi lại, nói nghe thì dễ?
Nếu như Trưởng Tôn Nhược Lam đuổi theo truy sát, quân đoàn tinh nhuệ nhất
và trung thành nhất của Trưởng Tôn gia sẽ tử thương nặng nề!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro