Bá Võ - Khai Hoang

Thật giả

Khai Hoang

2025-04-02 13:16:45

Bạch Linh Hi vừa mới tiếp nhận chức ngự tiền Long vệ, liền nhìn thấy hai nam
tử đi vào trong điện.
Người đi trước có vóc dáng tầm trung, khuôn mặt tròn vo, trắng nõn, đôi mắt
nhỏ, mũi nhỏ, trên mặt treo nụ cười hiền lành dễ gần, nhìn qua tựa như là mì
vắt.
Bạch Linh Hi cũng từng tìm hiểu qua về các nhân vật bên cạnh Sở Hi Thanh.
Nàng lập tức nhận ra cái mì mắt này chính là Thủ phụ của Đại Luật, Quy Thiên
Củ Địa – Kiếm Tàng Phong.
Phía sau là một người trung niên cao lớn khoảng 40 tuổi.
Hắn mặc một thân giáp bạc, khuôn mặt thanh tuyển trắng nõn, dưới cằm là một
bộ râu ngắn tinh tế, ánh mắt lại sắc bén như ưng.
Đây hẳn là Long vệ mà Sở Hi Thanh tin tưởng nhất, Cuồng Kiếm – Phong Tam!
Có người nói vị đại cao thủ đến từ nhân tộc Côn Luân sơn này rất được Sở Hi
Thanh tin tưởng.
Sở Hi Thanh tin tưởng người này đến mức nào đây?
Người này lại trắng trợn kết kéo phái ở ngay dưới mí mắt Sở Hi Thanh, hơn nữa
còn có quy mô không nhỏ.
Hắn còn thu nạp một lượng lớn cao thủ nhân tộc Côn Luân sơn vào trong đại
nội ngự vệ.
Trong 12 Long vệ của Sở Hi Thanh, phải có năm cao thủ xuất thân tử Côn Luân
sơn, hoặc là có quan hệ nhất định với Côn Luân sơn.
Sau khi hai người tiến vào trong điện, Phong Tam chợt dừng bước.
Hắn cau mày nhìn Bạch Linh Hi với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Ánh mắt Phong Tam lấp lóe, hắn nỗ lực nhớ lại, muốn tìm loại cảm giác quen
thuộc này ở trong trí nhớ, nhưng lại không tìm được.
Điều này làm cho ánh mắt của hắn trở nên mê man.
Bạch Linh Hi lại thấy hơi kỳ quái, lẽ nào Phong Tam này biết bản thân mình?
Đây là chuyện không thể nào, ‘Bạch Linh Hi’ đã không vào giang hồ mấy ngàn
năm nay rồi.
Nàng lập tức đè suy nghĩ này xuống, lui sang một bên.
Kiếm Tàng Phong thân là Thủ phụ đương triều, có trăm công ngàn việc. Lúc
này vào cung, khẳng định là có chuyện quan trọng.
Sau khi Kiếm Tàng Phong đi vào, liền cung kính hành lễ với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh cũng không ngăn cản.
Hắn biết đây là nội dung ‘nghi thức’ Quy Thiên của Kiếm Tàng Phong.
Bởi vì tất cả lễ nghi cung đình của triều Đại Luật, đều là do Kiếm Tàng Phong
lập ra.
Nhưng hắn muốn người khác tuân thủ quy củ của hắn, vậy hắn không tuân thủ
thì sao có thể làm người khác coi trọng?
Sau khi hành lễ xong, Kiếm Tàng Phong lại liếc mắt nhìn Bạch Linh Hi, trong
mắt lóe lên một vệt tinh quang: “Chúc mừng bệ hạ lại có thêm một đại tướng.”
Sở Hi Thanh lại bật cười một tiếng, sau đó đi xuống ngự đài: “Đây là lệnh sứ
của Xiển môn, chuyên đến để giúp ta đại nghiệp của trẫm.”
Hắn vừa nói vừa đi về phía cửa sau: “Đi thôi, chúng ta đi đến ‘Thiên Địa đàn’.
Bên thành Vọng An sắp ra tay rồi, tiếp đó có thể phải làm phiền sư huynh, mời
sư huynh đến đây cũng là vì việc này.”
Bởi vì màn sáng màu xanh lam trước mắt hắn đã xuất hiện văn tự mới.
Sở Vân Vân: Ta muốn bắt đầu rồi!
Sở Hi Thanh không khỏi cảm khái.
Độn pháp của Sở Vân Vân thật sự là lợi hại, chỉ mới một lúc mà đã đến thành
Vọng An rồi.
“Nói cách khác, bọn họ đã mắc câu?”
Kiếm Tàng Phong sờ sờ sống mũi, trên mặt hiện ra nụ cười bất đắc dĩ.
Người sư đệ này của hắn lại đang đào hố hại người.
Sở Mính, Sở Vân Vân… một cái mồi nhử thơm ngát, có thể dụ các thần vào bẫy
là tốt nhất, không được cũng không sao.
Hắn ngậm lấy mấy phần may mắn: “Ta không có vấn đề, chỉ là động tĩnh hơi
lớn. Kính xin bệ hạ bình tĩnh chớ vội, theo ta thì lần này chưa chắc đã phải sử
dụng ‘Thiên Địa đàn’.”
“Tuy rằng ta không biết thực lực bây giờ của sư tỷ mạnh thế nào, nhưng tuyệt
đối không phải thứ mà hóa thể của những thần linh kia có thể đối phó.”
Không phải lúc bất đắc dĩ, Kiếm Tàng Phong cũng không muốn ra tay.
Đương nhiên, nếu như có thể giết chết hóa thể của mấy thần linh kia, vậy thì
hắn rất tình nguyện.
Nhưng hắn vẫn hi vọng vị sư tỷ kia của mình đại phát thần uy, một người giải
quyết hết đám hóa thể kia.
Kiếm Tàng Phong nói đến đây thì lại cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Tại sao mấy thần linh kia lại ngu xuẩn như vậy? Lại tự đại đến mức này?
Bọn họ bị Sở Hi Thanh lừa cho đủ sao?
Một cạm bẫy dễ hiểu như vậy mà cũng không thấy?
Sở Hi Thanh không khỏi bật cười: “Ta đương nhiên biết thực lực của sư tỷ
ngươi đã vượt qua cực hạn của phàm nhân từ lâu. Nhưng vẫn phải chuẩn bị
trước, cái này gọi là lo trước khỏi họa sau, đề phòng chuyện chẳng may.”
Hắn đang cười, trong mắt lại hiện ra một vệt sát cơ: “Ta chỉ lo bọn họ bỏ chạy.
Phải biết, chỉ có ngàn ngày làm tặc, chứ không có ngàn ngày phòng tặc. Phải
tranh thủ cơ hội này để làm thịt sạch sẽ.”
Đối với hắn mà nói, những hóa thể của mấy vị thần linh này giống như một cái
xương nghẹn trong cổ vậy.
Nếu không trừ khử đám người này, sau này hắn đừng hòng tự do ra vào cảnh
nội Thần Châu.
Dù là phái thuộc hạ ra ngoài, thì cũng phải lo lắng và đề phòng cho an toàn của
họ.
Sau khi đi ra khỏi ‘Thái Chính điện’, Sở Hi Thanh liền đi đến một tế đàn, đứng
lại ở giữa tòa trận pháp bằng đá cẩm thạch này.
Thành Tần Hoài chỉ là đô thành tạm thời của Đại Luật, vì vậy Kiếm Tàng
Phong cũng không sửa sang quá nhiều.
Vì vậy tòa ‘Thiên Địa đàn’ này được xây dựng ở ngay bên cạnh hoàng cung.
Thiên Địa đàn là nơi các đời hoàng đế tế thiên, cầu mưa…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Võ - Khai Hoang

Số ký tự: 0