Trộm gà không đ...
Khai Hoang
2025-03-25 11:08:23
Sát Na Kiếm - Lãnh Sát Na đi ở phía sau thì lại nhìn Bạch Tiểu Chiêu với ánh
mắt ngậm vài phần kinh dị.
“Thừa Hoàng giả, ra phía tây, trạng thái như hồ, trên lưng có sừng. Ngày xưa,
Huyền Hoàng thủy đế của nhân tộc chúng ta từng chiếm được, Thừa chi thọ hai
ngàn tuổi.”
Hắn ôm kiếm trước ngực, giọng nói hàm chứa hâm mộ, nói với Sở Hi Thanh:
“Linh sủng này của ngươi dùng thân bạch điêu (chồn tuyết), chỉ trong vòng vài
năm ngắn ngủi mà đã thăng cấp huyết mạch Thừa Hoàng, ta đúng là chưa từng
nghe nói qua. Khí vận của sư đệ thật sự khiến người ta than thở. Ngươi mang
nàng theo bên người, sau này sống đến ba ngàn tuổi là không có vấn đề.”
Võ tu nhất phẩm có tuổi thọ 800 năm, Thừa Hoàng có thể tăng thêm hai ngàn
năm, chính là 2800 năm.
Sở Hi Thanh lại cười nhạo một tiếng: “Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thần thoại
mà thôi, cưỡi lên Thừa Hoàng liền có thể sống thêm 2000 năm? Vậy mà ngươi
cũng tin?”
Thật ra tối ngày hôm qua, hắn nhân lúc tiểu điêu ngủ say, Chu Lương Thần ra
ngoài kiếm đồ ăn, thì đã vụng trộm leo lên người Tiểu Chiêu.
Hắn chỉ đơn giản là tò mò thôi.
Ngồi lên người Tiểu Chiêu, thật sự có thể gia tăng tuổi thọ sao?
Nhưng mà cũng không có phản ứng gì, Sở Hi Thanh cũng không cảm thấy tuổi
thọ của mình tăng lên, chứng tỏ truyền thuyết đều là giả.
Giọng nói của Lãnh Sát Na lại càng quái dị hơn: “Ngươi cho rằng sách cổ viết
là cưỡi, chính là cưỡi như bình thường sao? Theo truyền thuyết, Huyền Hoàng
thủy đệ ngự nữ ba ngàn, nhờ đó đánh vỡ giới hạn người và thân, phi thăng
thành tiên.”
Bạch Tiểu Chiêu nghe vậy thì cũng không có phản ứng gì.
Dù sao nàng cũng là thú, sinh trưởng ở trong rừng, nên cũng không quá mẫn
cảm với mấy chuyện này.
Bạch Tiểu Chiêu thậm chí còn không hiểu Lãnh Sát Na đang nói đến cái gì.
Sắc mặt Sở Hi Thanh thì lại đen xì: “Câm miệng! Huyền Hoàng thủy đê ngự nữ
phi thăng chỉ là một truyền thuyết, quả nửa là do Hợp Hoan tông ảo tưởng ra.
Chuyện của mấy chục vạn năm trước rồi, ai biết thật hay giả?”
Hắn nữa Bạch Tiểu Chiêu là muội muội của hắn, từng hút máu vú hắn, coi hắn
như cha.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại vỗ vỗ đầu Bạch Tiểu Chiêu: “Yêu tộc các ngươi có rất
nhiều thuật biến hóa, ngay cả thân thể nhân tộc mà còn có thể biến, chứng tỏ
ngươi có thể thu hồi đôi cánh sừng này, vấn đề này không khó. Chờ trở về Vô
Tướng thần sơn, ta sẽ tìm một môn cho ngươi.”
Đúng lúc này, Lãnh Sát Na lại ngắt lời luôn: “Khó! Huyết mạch càng tinh khiết
thì càng khó biến hóa hình thể. HÌnh thể của chúng nó đều phù hợp với Thiên
điều đạo quy, thậm chí hình thái của bản thân nó chính là do các loại Thiên điều
đạo quy tập hợp lại mà thành.”
“Cái này có thể làm cho chúng nó có thần thông và sức mạnh to lớn không gì
sánh kịp, lại rất khó trái với Thiên điều đạo quy mà chuyển hóa hình thể. Trừ
phi có một ngày, chúng nó có thể khống chế Thiên điều đạo quy của bản thân
như Mạnh Chương thần quân, Lăng Quang thần quân. . .”
Sau khi nghe xong, vành mắt Bạch Tiểu Chiêu lại đỏ lên.
Nàng cũng biết điều này là rất xa xôi.
Sở Hi Thanh thì lại một tay đè đao, híp mắt nhìn Lãnh Sát Na: “Ngươi nói nữa
thử xem?”
Lãnh Sát Na liền nở nụ cười, rồi ngậm miệng không nói.
Cái tên trước mắt hắn có đao pháp siêu tuyệt, hai ngày trước còn làm cho các
thiếu niên anh kiệt cấp siêu thiên kiêu và thiên trụ phải treo biển miễn chiến,
không dám tranh phong chính diện.
Lãnh Sát Na cũng không muốn dây với tên này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hi Thanh chính là tồn tại vô địch trong bí
cảnh này, một người một đao liền có thể quét ngang tất cả.
Trước khi vào tầng ba của bí cảnh, có lẽ không có ai là đối thủ của hắn.
Sở Hi Thanh thì lại liếc mắt nhìn đỉnh núi băng Huyền Vũ.
Núi băng Huyền Vũ và núi Hỏa Đầu cũng không khác gì nhau, cả hai đều có
hình dạng như đầu người.
Không giống nhau ở chỗ, toàn bộ ngọn núi này đều bị bao trùm bởi hàn băng.
Ngoài ra, rừng rậm cây cối ở chung quanh đây lại cực kỳ rậm rạp, hơn nữa đều
là đại thụ cao đến tám mươi trượng trở lên. Không giống như núi Hỏa Đầu,
rừng cây chung quanh đều rất lưa thưa.
Sở Hi Thanh sửa sang lại chín bức Chân Ý Đồ ở sau lưng, lại để Bạch Tiểu
Chiêu ở trên đầu mình xuống: “Các ngươi chờ ta ở chân núi, trước khi nhận
được tín hiệu của ta thì không được phép tiến lên! Tuyệt đối không thể tự ý
hành động.”
Chu Lương Thần nghe vậy thì sững sờ, lời nói hàm chứa vẻ khó hiểu: “Chu
thưởng, đây là vì sao? Ta nghe nói trên núi băng Huyền Vũ có một con Huyền
Vũ Quy Xà, sức chiến đấu của nó không thấp hơn con Đằng Xà kia.”
Sở Hi Thanh lại lắc đầu nói: “Các ngươi đi lên thì có thể giúp đỡ được cái gì?
Lần này không giống như lần ở núi Hỏa Đầu, ta bây giờ đã có một ý tưởng,
nhưng tiền đề là các ngươi không thể ở bên cạnh ta. Yên tâm, ta có thể mời
Hành Thiên thánh kiếm, tự vệ là không có vấn đề.”
mắt ngậm vài phần kinh dị.
“Thừa Hoàng giả, ra phía tây, trạng thái như hồ, trên lưng có sừng. Ngày xưa,
Huyền Hoàng thủy đế của nhân tộc chúng ta từng chiếm được, Thừa chi thọ hai
ngàn tuổi.”
Hắn ôm kiếm trước ngực, giọng nói hàm chứa hâm mộ, nói với Sở Hi Thanh:
“Linh sủng này của ngươi dùng thân bạch điêu (chồn tuyết), chỉ trong vòng vài
năm ngắn ngủi mà đã thăng cấp huyết mạch Thừa Hoàng, ta đúng là chưa từng
nghe nói qua. Khí vận của sư đệ thật sự khiến người ta than thở. Ngươi mang
nàng theo bên người, sau này sống đến ba ngàn tuổi là không có vấn đề.”
Võ tu nhất phẩm có tuổi thọ 800 năm, Thừa Hoàng có thể tăng thêm hai ngàn
năm, chính là 2800 năm.
Sở Hi Thanh lại cười nhạo một tiếng: “Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thần thoại
mà thôi, cưỡi lên Thừa Hoàng liền có thể sống thêm 2000 năm? Vậy mà ngươi
cũng tin?”
Thật ra tối ngày hôm qua, hắn nhân lúc tiểu điêu ngủ say, Chu Lương Thần ra
ngoài kiếm đồ ăn, thì đã vụng trộm leo lên người Tiểu Chiêu.
Hắn chỉ đơn giản là tò mò thôi.
Ngồi lên người Tiểu Chiêu, thật sự có thể gia tăng tuổi thọ sao?
Nhưng mà cũng không có phản ứng gì, Sở Hi Thanh cũng không cảm thấy tuổi
thọ của mình tăng lên, chứng tỏ truyền thuyết đều là giả.
Giọng nói của Lãnh Sát Na lại càng quái dị hơn: “Ngươi cho rằng sách cổ viết
là cưỡi, chính là cưỡi như bình thường sao? Theo truyền thuyết, Huyền Hoàng
thủy đệ ngự nữ ba ngàn, nhờ đó đánh vỡ giới hạn người và thân, phi thăng
thành tiên.”
Bạch Tiểu Chiêu nghe vậy thì cũng không có phản ứng gì.
Dù sao nàng cũng là thú, sinh trưởng ở trong rừng, nên cũng không quá mẫn
cảm với mấy chuyện này.
Bạch Tiểu Chiêu thậm chí còn không hiểu Lãnh Sát Na đang nói đến cái gì.
Sắc mặt Sở Hi Thanh thì lại đen xì: “Câm miệng! Huyền Hoàng thủy đê ngự nữ
phi thăng chỉ là một truyền thuyết, quả nửa là do Hợp Hoan tông ảo tưởng ra.
Chuyện của mấy chục vạn năm trước rồi, ai biết thật hay giả?”
Hắn nữa Bạch Tiểu Chiêu là muội muội của hắn, từng hút máu vú hắn, coi hắn
như cha.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại vỗ vỗ đầu Bạch Tiểu Chiêu: “Yêu tộc các ngươi có rất
nhiều thuật biến hóa, ngay cả thân thể nhân tộc mà còn có thể biến, chứng tỏ
ngươi có thể thu hồi đôi cánh sừng này, vấn đề này không khó. Chờ trở về Vô
Tướng thần sơn, ta sẽ tìm một môn cho ngươi.”
Đúng lúc này, Lãnh Sát Na lại ngắt lời luôn: “Khó! Huyết mạch càng tinh khiết
thì càng khó biến hóa hình thể. HÌnh thể của chúng nó đều phù hợp với Thiên
điều đạo quy, thậm chí hình thái của bản thân nó chính là do các loại Thiên điều
đạo quy tập hợp lại mà thành.”
“Cái này có thể làm cho chúng nó có thần thông và sức mạnh to lớn không gì
sánh kịp, lại rất khó trái với Thiên điều đạo quy mà chuyển hóa hình thể. Trừ
phi có một ngày, chúng nó có thể khống chế Thiên điều đạo quy của bản thân
như Mạnh Chương thần quân, Lăng Quang thần quân. . .”
Sau khi nghe xong, vành mắt Bạch Tiểu Chiêu lại đỏ lên.
Nàng cũng biết điều này là rất xa xôi.
Sở Hi Thanh thì lại một tay đè đao, híp mắt nhìn Lãnh Sát Na: “Ngươi nói nữa
thử xem?”
Lãnh Sát Na liền nở nụ cười, rồi ngậm miệng không nói.
Cái tên trước mắt hắn có đao pháp siêu tuyệt, hai ngày trước còn làm cho các
thiếu niên anh kiệt cấp siêu thiên kiêu và thiên trụ phải treo biển miễn chiến,
không dám tranh phong chính diện.
Lãnh Sát Na cũng không muốn dây với tên này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hi Thanh chính là tồn tại vô địch trong bí
cảnh này, một người một đao liền có thể quét ngang tất cả.
Trước khi vào tầng ba của bí cảnh, có lẽ không có ai là đối thủ của hắn.
Sở Hi Thanh thì lại liếc mắt nhìn đỉnh núi băng Huyền Vũ.
Núi băng Huyền Vũ và núi Hỏa Đầu cũng không khác gì nhau, cả hai đều có
hình dạng như đầu người.
Không giống nhau ở chỗ, toàn bộ ngọn núi này đều bị bao trùm bởi hàn băng.
Ngoài ra, rừng rậm cây cối ở chung quanh đây lại cực kỳ rậm rạp, hơn nữa đều
là đại thụ cao đến tám mươi trượng trở lên. Không giống như núi Hỏa Đầu,
rừng cây chung quanh đều rất lưa thưa.
Sở Hi Thanh sửa sang lại chín bức Chân Ý Đồ ở sau lưng, lại để Bạch Tiểu
Chiêu ở trên đầu mình xuống: “Các ngươi chờ ta ở chân núi, trước khi nhận
được tín hiệu của ta thì không được phép tiến lên! Tuyệt đối không thể tự ý
hành động.”
Chu Lương Thần nghe vậy thì sững sờ, lời nói hàm chứa vẻ khó hiểu: “Chu
thưởng, đây là vì sao? Ta nghe nói trên núi băng Huyền Vũ có một con Huyền
Vũ Quy Xà, sức chiến đấu của nó không thấp hơn con Đằng Xà kia.”
Sở Hi Thanh lại lắc đầu nói: “Các ngươi đi lên thì có thể giúp đỡ được cái gì?
Lần này không giống như lần ở núi Hỏa Đầu, ta bây giờ đã có một ý tưởng,
nhưng tiền đề là các ngươi không thể ở bên cạnh ta. Yên tâm, ta có thể mời
Hành Thiên thánh kiếm, tự vệ là không có vấn đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro