Nhớ lại lúc ‘qu...
Bạch Mặc Ngôn
2024-11-11 23:32:21
Mấy ngày tời, cuộc sống của hai người cùng một con mèo xem như hòa thuận.
Dưới nụ cười nghiền ngẫm cùng ánh mắt không có lòng tốt của Âu Dương soái ca. Cuối cùng Tề Lạc cũng dùng xong cơm chiều, sau đó chạy nhanh trở về phòng.
Đồng chí Tiểu Mạch ăn uống no say cũng nằm vỏng vẹo trên ghế sô pha, nhìn Tề Lạc mặt mày đỏ bừng.
“Meow meow ~”
Lần này Tề Lạc chẳng bị khơi dậy chút hứng thú nào.
– Mẩu chuyện thứ nhất –
“Âu Dương bá bá… này, cháu cùng Âu Dương Nam…” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“A, thì ra là tiểu Lạc Lạc… có chuyện gì không… ui ui, chú đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là baba! Baba! Chúng ta không phải là người một nhà sao?”
(rút ngắn năm ngàn chữ)
“À, phải rồi, cháu tìm ta có chuyện gì?”
“Này — không có gì…”
Người nào đó ỉu xìu rời khỏi.
– Mẫu chuyện thứ hai –
“Âu Dương bá bá –” Chưa nói hết thì đã thấy mắt của Âu Dương Triết đã đầy nước mắt.
Hắc tuyến =.=|||
“Này, Âu Dương ba ba –”
“Ừ ừ ừ!” Cái nhìn đầy nước mắt lập tức biến thành phấn khởi.
“Cháu ấy, thực ra quan hệ giữa cháu với con gái bác không phải như tưởng tượng của bác!” Lấy hết dũng khí, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng nói được.
Trầm mặc… trầm mặc… trầm mặc…
“À? Thật hả thật hả! Tiểu Lạc Lạc, chẳng lẽ cháu đã đắc thủ?”
Hết biết nói gì… hết biết nói gì… hết biết nói gì…
Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.
– Mẫu chuyện ngắn thứ ba –
“Âu Dương ba ba –” OK! Cách gọi không sai.
“Cháu muốn nói với bác, quan hệ giữa cháu cùng Âu Dương Nam chỉ là quan hệ bình thường.” OK, hôm nay mình đã nói ra được.
“A”
— hử? Phản ứng bình thường vậy, có hơi khác thường nha…
Tề Lạc buông đũa, nhìn thẳng vào soái ca đang ăn tôm hùm.
“A” Cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Lạc Lạc, cố gắng lên!”
Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.
— Tuyệt vọng, tuyệt vọng. Hoàn toàn tuyệt vọng với Âu Dương baba.
Dưới nụ cười nghiền ngẫm cùng ánh mắt không có lòng tốt của Âu Dương soái ca. Cuối cùng Tề Lạc cũng dùng xong cơm chiều, sau đó chạy nhanh trở về phòng.
Đồng chí Tiểu Mạch ăn uống no say cũng nằm vỏng vẹo trên ghế sô pha, nhìn Tề Lạc mặt mày đỏ bừng.
“Meow meow ~”
Lần này Tề Lạc chẳng bị khơi dậy chút hứng thú nào.
– Mẩu chuyện thứ nhất –
“Âu Dương bá bá… này, cháu cùng Âu Dương Nam…” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“A, thì ra là tiểu Lạc Lạc… có chuyện gì không… ui ui, chú đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là baba! Baba! Chúng ta không phải là người một nhà sao?”
(rút ngắn năm ngàn chữ)
“À, phải rồi, cháu tìm ta có chuyện gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Này — không có gì…”
Người nào đó ỉu xìu rời khỏi.
– Mẫu chuyện thứ hai –
“Âu Dương bá bá –” Chưa nói hết thì đã thấy mắt của Âu Dương Triết đã đầy nước mắt.
Hắc tuyến =.=|||
“Này, Âu Dương ba ba –”
“Ừ ừ ừ!” Cái nhìn đầy nước mắt lập tức biến thành phấn khởi.
“Cháu ấy, thực ra quan hệ giữa cháu với con gái bác không phải như tưởng tượng của bác!” Lấy hết dũng khí, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng nói được.
Trầm mặc… trầm mặc… trầm mặc…
“À? Thật hả thật hả! Tiểu Lạc Lạc, chẳng lẽ cháu đã đắc thủ?”
Hết biết nói gì… hết biết nói gì… hết biết nói gì…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.
– Mẫu chuyện ngắn thứ ba –
“Âu Dương ba ba –” OK! Cách gọi không sai.
“Cháu muốn nói với bác, quan hệ giữa cháu cùng Âu Dương Nam chỉ là quan hệ bình thường.” OK, hôm nay mình đã nói ra được.
“A”
— hử? Phản ứng bình thường vậy, có hơi khác thường nha…
Tề Lạc buông đũa, nhìn thẳng vào soái ca đang ăn tôm hùm.
“A” Cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Lạc Lạc, cố gắng lên!”
Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.
— Tuyệt vọng, tuyệt vọng. Hoàn toàn tuyệt vọng với Âu Dương baba.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro