Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 93: Nhân...

Tam Muội Thủy Sám

2024-11-11 23:52:40

“A Kiệt, là mẹ, con nhất định đừng cho người tập đoàn Khấu thị mua cổ phần công ty tập đoàn Dương thị, nghe lời mẹ..., nhất định không được mua cổ phần công ty tập đoàn Dương thị.” Bên trong truyền đến tiếng của Tần Liễm, nghe giọng bà có chút bối rối và lo lắng.

“Vì sao?” Khấu Kiệt khẽ giật mình, vẫn hỏi câu.

“Mẹ không có thời gian giải thích với con, tóm lại là con cần phải nghe lời.” Giọng Tần Liễm mềm xuống, do dự không biết có nên nói ra Liêu Ngải hay không, nhưng mà, nếu như cho Khấu Kiệt biết bà ở chung với Liêu Ngải thì có phải Khấu Kiệt càng hiểu lầm bà? Sẽ càng hận bà không? Con vốn đã không có ấn tượng tốt với bà... Nước mắt Tần Liễm rơi xuống bàn tay.

“Bà đột nhiên nói một câu như vậy, muốn tôi tin bà như thế nào? Bây giờ bà cũng biến tập đoàn Dương thị đang có người mua cổ phần công ty ở Đại Lực, nếu muốn cho tôi buông tay thì ít nhất cũng phải cho tôi một lý do! Tần Liễm, có phải bà có chút ngớ ngẩn hay không? Bà ở Brazil có khỏe không? Hình như bà trôi qua cũng không tệ lắm?” Lúc này Khấu Kiệt nhớ tới việc trước kia bà không để ý tới gia đình mà trốn đi, lòng của anh đau đớn, cũng bất chấp tất cả mà nói lời này ra.

Tần Liễm nén lệ, nghe lời con nói thì trong lòng bà giống như dao cắt, bà nguyện ý rời nhà đi sao? A Kiệt, rất nhiều chuyện con không biết! Tần Liễm cố giấu tiếng khóc, cố ý giữ giọng nói bình thản, quyết định nói ra sự việc: “Con còn nhớ một người tên là Liêu Ngải sao? Bây giờ hắn ta muốn trả thù! Hắn...” Điện thoại của Tần Liễm bị người đàn ông ở sau cướp đi.

“Bốp!” Một tiếng thanh thúy vang lên, Liêu Ngải cầm điện thoại trong tay Tần Liễm, đè lên phần mic, thả ở đầu giường.

Khấu Kiệt nghe thấy Tần Liễm nói một nửa bị mắc kẹt, hơn nữa còn nghe thấy một tiếng gì đó vang lên!

“Tần Liễm, bà làm sao vậy? Ai đánh bà? Nói cho tôi biết là ai? Nói cho tôi biết!” Lúc này cả người Khấu Kiệt nổi gân xanh, quát lên với di động, mà mấy người Trương Truy Ý nghe thấy tiếng Khấu Kiệt cũng tiến gần lên, Thương Truy Ý bảo mọi người không được lên tiếng.

“Nói cho cậu biết, đừng có mà tắt di động, nếu không, tôi vừa nghe thấy tiếng treo máy thì tôi sẽ bóp chết Tần Liễm! Năm ngày sau, tôi cam đoan cậu sẽ nhận được thi thể thối rữa của bà ta!” Liêu Ngải tàn nhẫn quát về phía di động.

Khấu Kiệt khẽ giật mình, ông ta đang nói cái gì? Ông ta đang uy hiếp anh sao? Hơn nữa, ông ta muốn làm gì? “Ông muốn làm gì? Ông muốn làm gì với Tần Liễm?” Lúc này Khấu Kiệt vô cùng tức giận, gầm lên, Yến Hoài giữ chặt anh, bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực anh, từ từ giúp anh thuân khí.

“Ông đừng tới đây!” Tần Liễm lớn tiếng la lên, cầm chăn và gối trên giường ném về phía Liêu Ngải, nhưng, lúc này cừu hận đã xông lên đầu Liêu Ngải, ông ta dùng một bàn tay ngăn cản những vật kia, sau đó áp người lên đè Tần Liễu ở phía dưới.

“Không phải bà rất sợ người khác biết bà ở cùng với tôi sao? Tần Liễm, con đàn bà này, hừ!” Hai mắt Liêu Ngải đỏ bừng nhìn bà: “Vì sao phản bội tôi? Vì sao? Vì sao lại trốn tôi gọi điện thoại? Vì sao?!”

Giọng của Liêu Ngải càng lúc càng lớn, quay đầu hô với điện thoại: “Tôi cho cậu nghe thấy, giọng ngâm tuyệt vời của mẹ cậu ở dưới người tôi phát ra thế nào!”

“Đừng! Đừng!” Tần Liễm lớn tiếng la lên, nước mắt chảy không ngừng, nếu làm như vậy thì bà không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Khấu Kiệt nữa! “Đừng như vậy được không? Sau này tôi sẽ nghe lời, sau này tôi sẽ nghe lời... hu.. hu...”

Thương Truy Ý nhìn vẻ mặt đau khổ của Khấu Kiệt, kéo mọi người bỏ đi.

Mà Yến Hoài vẫn ở cùng anh, kéo Khấu Kiệt ngồi xuống ghế sofa, giúp anh thuận khí.

“Không phải bà gọi điện thoại để cho người khác biết rõ bà đang cùng với tôi sao? Tôi cho bà như nguyện!” Liêu Ngải nói xong, quần áo bị xé nát!

Tần Liễm kêu gào, lần này, để cho bà chết đi còn hơn!

Tay Khấu Kiệt nắm thành quả đấm, muốn bóp hỏng cái điện thoại này, lúc này, Yến Hoài muốn đoạt di động lại, nhưng Khấu Kiệt đã giơ tay lên, không cho Yến Hoài đụng tới.

Lúc này, trong di động truyền tới tiếng khóc và tiếng ân ái, làm cho khuôn mặt Yến Hoài đỏ lên.

Khấu Kiệt đứng lên, đi về phía toilet.

Yến Hoài cũng đứng lên đi theo sau.

Nhưng, Khấu Kiệt bước đi bình tĩnh, đưa di động đi thật xa, quay đầu nói với Yến Hoài: “Đừng tới!” Nói xong, lạnh lùng sầm cửa nhà vệ sinh, khóa trái lại.

Yến Hoài dứng trước cửa, anh biết cô sợ hãi cái gì, nhưng cô muốn chia sẻ cùng anh!

Được, nếu như vậy thì cô phải bắt đầu hành động của mình rồi! Nghĩ tới đây, Yến Hoài xoay người ngồi xuống ghế sofa, lại lấy những tờ báo kia ra, hễ có quan hệ với người cha Yến Tư Thiếu của cô và người cha Khấu Du Viễn của anh thì cô đều không bỏ qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khấu Kiệt ngồi trên ghế phòng giặt đồ, nghe tiếng la khóc trong điện thoại, đột nhiên nước mắt rơi xuống.

Anh vậy mà lại cảm thấy người phụ nữ này đáng thương! Khấu Kiệt mỉa mai cười chính mình, hay là anh vẫn luôn hiểu lầm bà? Bây giờ bà đang khóc khó chịu như thế nào? Là sỉ nhục còn là cái gì? Bị người ta cưỡng gian ngay trước mặt con trai mình? Gian nan cỡ nào! Thống khổ dường nào!

Tần Liễm, vì sao bà lại đến chỗ đó? Cái người Liêu Ngải kia là ai? Chẳng lẽ anh có biết người này sao? Người này là ai? Rốt cuộc ông ta là ai?! Ông ta?

Đôi mắt Khấu Kiệt lập tức lóe sáng, là cái tên trùm ma túy! Trùm ma túy của hai mươi năm trước!Ông ta chưa chết! Người trước kia ba anh giết không phải ông ta! Hoặc nói cách khác, ông ta giả chết!

Trong lòng Khấu Kiệt sôi sục, nhưng, hơn hết anh cảm nhận sự đau khổ khi bị lăng nhục của mẹ, đúng là sỉ nhục với anh! Mẹ, nói gì đi nữa thì cũng là mẹ của anh!

“Bộp!” Khấu Kiệt đánh mạnh vào gương trong phòng giặt, anh dùng sức vặn nước, giội làn nước lạnh như băng lên mặt, lên tóc mình! Lúc anh nắm tay phải đấm rất mạnh, bây giờ có cả máu chảy xuôi theo nước.

Anh muốn đau đớn! Như vậy anh nhất định sẽ không quên nỗi đau này!

Yến Hoài dùng sức đập cửa: “A Kiệt, anh làm sao vậy? Anh làm sao vậy?”

Bên tai Khấu Kiệt còn nghe thấy những âm thanh làm người ta cảm thấy xấu hổ, trong đầu anh tràn đầy cừu hận, anh nhất định sẽ giết chết người này! Giết chêt!

Yến Hoài dừng lại, nhìn cánh cửa trước mặt, tập trung sức vào chân, rồi đá một cú.

“Bùm!” Cánh cửa bị đạp ra, mà lúc này Khấu Kiệt cũng ngu ngơ nhìn Yến Hoài ở trước mặt.

“Nếu như anh cho rằng em không chịu nổi, vậy thì anh nhầm rồi!” Yến Họa mở một tờ báo đặt trước mặt Khấu Kiệt: “Ba mẹ em đều bị người tên Liêu Ngải kia giết chết, anh muốn em tránh né sao? Người đã giết ba mẹ em thì em nhất định sẽ lóc thịt hắn!” Yến Hoài lạnh lùng nhìn điện thoại, lúc này tiếng trong điện thoại cũng đã ngừng lại.

Khấu Kiệt hít sâu một hơi, hơi lắc đầu, những giọt nước trên mặt cũng biến mất.

Mấy người Thương Truy Ý nghe thấy hai tiếng vang lớn thì đều muốn xuống, nhưng bị Diệp Phương Hoa ngăn lại, bà lắc đầu, chuyện này để cho hai bọn họ giải quyết, bọn họ đều có chung kẻ địch!

Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói từ tính của Liêu Ngải: “Sao? Giọng Tần Liễm rất dễ nghe phải không? Đó là giọn ngâm động lòng người nhất mà ta từng nghe!”

“Ngươi hèn hạ! Cái tên ác ma này, ngươi sẽ chết không yên lành!” Tần Liễm còn đang khóc, nghe thấy lời nói Liêu Ngải thì tức giận.

“Liêu Ngải, tôi nói cho ông biết, đời này, Khấu Kiệt tôi kết thù với ông! Không phải ông chết thì sẽ là tôi chết!” Khấu Kiệt hung hắn nói: “Nếu như Tần Liễm chết thì ông hãy tìm một người mà ông tín nhiệm, để hắn đi tìm xương cốt của ông ở năm đại lục!:

“Ha ha ha ha! Chủ ý này không sai! Chủ ý này rất tốt! Quả nhiên là con trai của Tần Liễm! Tôi thích!” Liêu Ngải cười lớn rồi nói: “Cậu khá hơn ông cha chết Khấu Du Viễn của cậu! Ha ha ha ha!” Liêu Ngải cười lớn không ngừng, sau đó cúp điện thoại.

Khấu Kiệt cảm giác toàn thân bị rút hết sức lực, điện thoại rơi trên mặt đất, rơi vỡ nát.

Yến Hoài lập tức vịn cả người anh sắp d.đ/l,qđ/ ngã xuống: “Em vịn anh về phòng!” Không đợi anh trả lời, Yến Hoài đã nâng anh về phòng ngủ.

Cô đưa anh đến giường, để anh ngồi thẳng người, sau đó cầm khăn mặt mới tinh nhẹ nhàng giúp anh lau khô tóc. Cô cũng lấy một ít thuốc trong ngăn tủ, xử lý đơn giản miệng vết thương của anh.

Khấu Kiệt ngơ ngác nhìn cô, nói một câu: “Cảm ơn!”

“Muốn khóc thì khóc đi!” Yến Hoài nói ra một câu, cô cũng chuẩn bị xong, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực, khẽ vuốt ve đầu anh.

Khấu Kiệt yên lặng lạ thường, Yến Hoài thở dài một hơi, nghĩ đến lúc ba mẹ mình bị giết, lúc ấy cô cũng gần như không ổn, may mà lúc ấy có ba mẹ nuôi che chở. Nhưng mà không biết về sau làm sao có thể liên quan tới Triều Trạch, sau đó vì anh ta mà đi vào hắc đạo, sau đó liền phát triển thành như thế này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Yến Hoài cảm giác trước ngực mình ẩm ướt, anh đang khóc sao? Phản ứng đầu tiên của Yến Hoài chính là như vậy.

Ước chừng qua một hồi lâu, Yến Hoài mới đỡ Khấu Kiệt nằm xuống, sau đó giúp anh cởi tất và giày, giúp anh đắp chăn, xoay người muốn rời đi, nhưng Khấu Kiệt nắm tay rồi kéo Yến Hoài lại.

Yến Hoài quay đầu nhìn anh: “Em đi lấy cốc sữa, đêm nay em còn có một số việc muốn làm.” Cô nói xong nhẹ nhàng bỏ tay anh vào chăn.

Qua một lát, Yến Hoài mở cửa phòng ra, bưng sữa vào: “Anh muốn uống không?”

Khấu Kiệt lắc đầu, nhìn thấy cô là đã tốt rồi, anh chỉ sợ cô sẽ ra ngoài làm chuyện gì. Cái tên Liêu Ngải kia ở đâu đây? Chẳng lẽ là Brazil?

Lúc này, Yến Hoài ôm một chồng sách báo đi vào: “Đêm nay phải xem hết những thứ này, chọn ra những tin tức có ích, em nghĩ, nhất định sẽ tìm được một ít chứng cứ.”

“Liêu Ngải ở Brazil.” Khấu Kiệt nói: “Bây giờ chúng ta không thể giết hắn, chúng ta phải dụ dỗ hắn đến thành phố M.”

“Hay là dúng hôn lễ của chúng ta!” Yến Hoài cười khổ: “Ngoại trừ cái này, không còn phương pháp nào khác!”

“Xin lỗi!” Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài: “Xin lỗi em, trong lúc hôn lễ mà lại có nhiều chuyện như vậy.” Cuộc đời của phụ nữ là một ván bài, ván bài lớn nhất chính là hôn nhân, đánh thành công thì có cuộc sống mỹ mạn, thua sẽ không có gì cả.

“Không sao, nếu như anh yêu em thì hôn lễ này cũng chỉ là dư thừa.” Yến Hoài khẽ nghiêng mặt đi, người phụ nữ nào không muốn có một hôn lễ thịnh thế? Không muốn có một kỷ niệm đáng giá? Mà đối với phụ nữ, một lần hôn nhân là tốt nhất, hạnh phúc nhất. Nhiều hơn sẽ bị tổn thương, cũng sẽ không còn tin vào hôn nhân nữa.

“Anh đồng ý với em, anh nhất định sẽ cho em một hôn lẽ long trọng, anh sẽ cho em kiếp này khó quên!” Khấu Kiệt ngồi thẳng người lên, đi xuống giường, ôm lấy Yến Hoài ngồi trước bàn: “Hãy tin anh!”

“Em tin anh!” Yến Hoài quay đầu lại, trong đôi mắt là tính nhiệm, nếu như anh lừa em thì em vẫn sẽ nhận, bởi vì em rất yêu anh, cũng không quan tâm đó là lời nói dối hay hứa hẹn thật lòng.

Khấu Kiệt cũng nhìn cô, em tin tưởng anh như vậy, tại sao anh không thể vì em mà tạo ra một câu chuyện đồng thoại tuyệt đẹp được? Dù cho đồng thoại chỉ là hư không, nhưng, hạnh phúc rất định sẽ tồn tại, anh sẽ rót hạnh phúc vào trong cuộc sống của chúng ta.

Hai người hiểu ý cười cười, giống như hiểu được ý của nhau.

“Để anh giúp em!” Khấu Kiệt cầm một cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh Yến Hoài, nhìn Yến Hoài chăm chỉ thì trong lòng xúc động, anh hôn lên mặt cô.

“Làm đi. Nếu không sẽ không có thời gian ngủ! Hơn nữa ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm!” Yến Hoài ‘cảnh cáo’ một câu.

Rốt cuộc chuẩn bị hết mọi chuyện thì rời đã rạng sáng.

Yến Hoài vươn người: “Ngủ thôi!” Giọng nói có l.q.đ chút lười biếng, lại mang theo một chút mị hoặc.

Khấu Kiệt uống hết cốc sữa, đè nén ngọn lửa trong lòng mình, mẹ nó, từng hành động của vợ đều rất hấp dẫn người! Nhưng nghĩ đến Tần Liễm còn đang trong tay Liêu Ngải, thù giết cha chưa báo, thù của YẾn Hoài cũng chưa báo, hơn nữa còn rất nhiều chuyện chờ anh làm, Khấu Kiệt lạnh từ lòng bàn chân lên lòng rồi đầu.

“Nếu như anh chết rồi thì em sẽ làm sao?” Khấu Kiệt đột nhiên quay đầu nhìn Yến Hoài.

“Giết chết tất cả người hại anh.” Yến Hoài nghiêm túc nói: “Anh thì sao?”

“Anh chỉ muốn em sống thật tốt.” Khấu Kiệt cười cười: “Những thứ khác không quan trọng. Như vậy, em mới nhớ anh cả đời.”

Yến Hoài khẽ giật mình.

Đúng vào lúc này, dưới lầu vang lên tiếng còi xe cảnh sát!

“Đã xảy ra chuyện!” Khấu Kiệt hô lên một tiếng liền mở cửa ra....

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Số ký tự: 0