Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Cô bé, em trốn...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Nhưng, lúc này, hàm răng của Khấu Kiệt cũng cắn lộp cộp vang dội.
Ái chà, cô gái này, Khấu Kiệt phải xử lý em rồi!
Nhìn nụ cười của Yến Hoài khi thực hiện thành công trò đùa quái đản, Khấu Kiệt sải bước tiến đến, Yến Hoài cảm thấy rất kỳ lạ, anh ta không giải thích chút nào sao?
Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, bản thân anh ta cũng không biết Khấu Kiệt tính làm gì, chỉ có thể nhìn người chung quanh, ngồi cười hắc hắc, dáng vẻ này, lại càng làm cho người ta hiểu lầm.
Nhưng, Khấu Kiệt không thèm để ý, trực tiếp đứng ngay trước mặt của Yến Hoài.
"Thế nào? Muốn đánh nhau phải không?" Yến Hoài trừng mắt nhìn anh, khí thế so với anh chẳng hề giảm đi chút nào.
"Hừ!" Khấu Kiệt khe khẽ hừ một tiếng, một giây kế tiếp, động tác nhanh như tia điện, vươn một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Yến Hoài, tức khắc kéo cô vào ngay trong ngực mình.
Không để ý đến một tia kinh ngạc thoáng qua nơi đáy mắt của Yến Hoài, làn môi mỏng kia đã nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của cô.
"Ưmh. . . . . ." Yến Hoài tránh không thoát, đành bị anh giam giữ trong ngực, hôn xuống.
Mọi người thổn thức một hồi lâu, tình huống này cũng có cơ sở đó chứ? Thị trưởng hờn dỗi chứ còn gì nữa? Cảnh tượng này – Tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị và tân thị trưởng có hy vọng?
Riêng một vài cô gái lại hướng về phía Yến Hoài mà đứng dậm chân liên hồi. Này này, hai người cố tình ân ái chốn đông người để thu hút ánh mắt của mọi người à?
Thương Truy Ý đứng ở một bên cũng nhìn đến ngây người. Bà nội nó, Khấu Kiệt tài đấy! Chẳng phải không hiểu mấy chuyện tình yêu nam nữ này là gì sao? Choáng váng thật, tay chân còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Mà bọn thủ hạ đứng ở phía xa, nhìn lão đại của mình hôn thị trưởng, cũng nhất thời sững sờ!
Không phải nói, thiếu gia rất ghét phụ nữ sao? Bây giờ lại giống như đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt. Với lại, có vẻ như là đang cưỡng chế.
Lúc này Yến Hoài đang không ngừng giãy giụa trong ngực Khấu Kiệt, nhưng, sức lực của cô vẫn không thắng nổi anh ta!
Mẹ nó, Yến Hoài mắng thầm trong lòng, nhưng, tại sao sức của anh ta lại lớn như vậy? Giam giữ mình, khiến mình không có cách nào chống cự lại được. Bản lĩnh của mình căn bản là vô tác dụng đối với anh ta.
Nhưng, vẫn dùng hết sức giãy giụa!
Khấu Kiệt giữ chặt lấy đầu của cô, hung hăng ấn về phía mình, nụ hôn càng ngày càng trở nên bá đạo.
Tuy nhiên, chiếc lưỡi thơm hương kia khiến anh ngày càng hãm sâu vào trong ấy, không dứt ra được. Đáng chết! Tại sao hương vị của cô ấy lại ngọt ngào đến vậy.
Nhìn đôi mắt của Khấu Kiệt dần dần trở nên mê luyến, lúc bấy giờ Yến Hoài nghĩ ngay đến việc phải cắn nát cánh môi kia ra.
Chớp lấy thời cơ, cảm nhận được đầu lưỡi của Khấu Kiệt lại trượt vào trong khoang miệng của mình lần nữa, ra sức hút lấy dịch mật, Yến Hoài liền hung hăng cắn cho một phát.
Khấu Kiệt nhất thời bị đau, thả môi Yến Hoài ra, thế nhưng hai bàn tay to vẫn giữ chặt lấy eo cô.
Thấy dáng vẻ Yến Hoài nhìn mình lom lom, Khấu Kiệt nhếch mép, lơ đãng lau đi vết máu trên cánh môi: “Đây là để cho em biết lại lần nữa, định hướng giới tính của anh!”
Lúc này Yến Hoài sững sờ, nhưng, ngay sau đó vẫn lạnh lùng nói: "Không sợ tôi kiện anh tội xâm phạm?"
"Hừ! Em cho rằng anh xâm phạm em hả?" Khấu Kiệt rảo mắt nhìn chung quanh một vòng, lại dời tầm mắt đến trên mặt Yến Hoài, khẽ cúi đầu: "Người khác sẽ chỉ cho rằng, chúng ta đang **!"
"Đồ khốn kiếp!" Yến Hoài lập tức mắng cho một câu.
"Em nhìn tư thế của chúng ta, cùng với suy nghĩ một chút về nụ hôn nóng bỏng vừa nãy xem, em yêu, sự thật đang ở ngay trước mắt!” Khấu Kiệt đổi lại dáng vẻ đáng đánh đòn, trong lúc vô tình còn cọ sát bên tai Yến Hoài.
Yến Hoài lập tức tránh né: "Hừ!" Nhưng, cũng tự nhìn lại tư thế của hai người vào lúc này.
Toát mồ hôi, tư thế bây giờ là gì vậy?
Một cái chân thon dài có lực kia luồn qua ngay bên dưới của mình, còn hai tay anh ta lại siết chặt lấy eo mình, trong đó một cái tay còn có khuynh hướng tuột xuống.
Mà bản thân mình, cũng đang sít sao trong lồng ngực anh ta.
"Buông tôi ra!" Lúc này gương mặt của Yến Hoài ửng đỏ, nóng ran đến cực điểm, đôi mắt Phượng cũng không dám nhìn thẳng vào Khấu Kiệt, nhưng, lời nói vẫn rất cương quyết.
"Hắc hắc!" Khấu Kiệt khe khẽ thì thầm bên tai cô: "Yến Hoài, anh có hứng thú với em!”
"Cút!" Yến Hoài ra sức muốn thoát khỏi anh.
"Bất luận thân thể hay là linh hồn của em!” Khấu Kiệt nhẹ nhàng phả khí nóng lên gương mặt cô, lập tức thả lỏng vòng tay.
Mà ngay lúc này, biểu cảm của những người đang có mặt tại hiện trường mang đủ mọi sắc thái khác nhau.
Những người hận Yến Hoài đến cắn răng nghiến lợi cũng có, bởi vì, bây giờ cô đã thu phục được tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị rồi! Hơn nữa, cô còn là thị trưởng.
Điều này làm sao không khiến người ta ghen tỵ cho được?!
Thương Truy Ý cũng thất thần nhìn về phía Khấu Kiệt, được rồi, anh thừa nhận, Khấu Kiệt một khi không làm thì thôi, đã làm rồi là phải giật gân!
Vốn cho rằng cậu ta sẽ không cảm thấy hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng, bây giờ nhìn lại, thủ đoạn của cậu ta còn cao hơn mình.
"Còn nhìn cái gì? Đi thôi!" Khấu Kiệt lại đánh vào ngực Thương Truy Ý lần nữa, may sao lần này anh phản ứng nhanh, kịp thời tránh né.
Nhìn Khấu Kiệt đi đằng trước, Thương Truy Ý khẽ hướng về phía Yến Hoài, nói: “Thị trưởng? Hắc hắc, thị trưởng, xin chỉ bảo nhiều hơn!" Nói xong, cũng nối gót theo sau Khấu Kiệt.
Yến Hoài nhìn hai người một trước một sau, trong lòng giận dữ vô cùng.
Đè xuống! Trước tiên phải đè xuống!
Yến Hoài khẽ đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh một chút, sau đó hơi khom người, chạy về phía chiếc xe của cô.
Để rồi xem, nhất định mình phải cho người đến hung hăng trừng phạt tên kia.
Khấu Kiệt ngồi trên xe, nhìn cô gái kia chạy như điên qua trước mặt mình, trong lòng cực kỳ thoải mái. Nhưng, lúc này Thương Truy Ý liền mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào.
"Cậu đã nghĩ phải nói rõ với ông thế nào chưa?” Thương Truy Ý đưa mắt nhìn về phía trước, từng câu từng chữ lôi kéo tầm mắt và suy nghĩ của Khấu Kiệt trở về.
"Ừ." Khấu Kiệt khẽ thở dài một cái, chính xác là bây giờ không có phương pháp nào hay, Aiz!
Lúc này, điện thoại di động của Khấu Kiệt lại vang lên.
Khấu Kiệt nhíu mày, không cần đoán cũng biết là ai đang gọi đến. Trận tranh cử này trực tiếp trên truyền hình, làm sao lại không biết kết quả chứ?
Cho tay vào túi tìm kiếm điện thoại di động.
Vẫn chưa tìm ra, thế nhưng xúc cảm thô ráp của tờ giấy truyền thẳng vào thần kinh của anh.
Hình của Yến Hoài.
Khấu Kiệt nhất thời nhớ tới, ngay sau đó, trong lòng đã có chủ ý.
Hừ! Cô bé! Anh nói rồi, em trốn không thoát đâu!
Khấu Kiệt nhanh chóng lấy điện thoại ra từ một chiếc túi khác, nhấn phím màu xanh lá cây.
"Ông nội!” Khấu Kiệt dùng giọng điệu cực kỳ tiếc nuối, hết sức đau khổ, hết sức nhói lòng nói ra hai chữ này.
Thương Truy Ý muốn chết ngay tức khắc! Cậu ta cũng thật biết đóng kịch!
"Con về nhà đi! Ta xong việc ở quân khu sẽ trở về, cùng con đến nhà họ Dương bàn chuyện hôn sự một chút.” Lời nói của Tham mưu trưởng Khấu Đức truyền ra khỏi điện thoại, không màng đến vẻ tiếc nuối, đau khổ, nhói lòng của Khấu Kiệt.
Từ trước đến nay hai ông cháu này chưa bao giờ quanh co lòng vòng với nhau. Những việc mình muốn làm đều nói thẳng ra hết.
"Ông nội!” Khấu Kiệt lập tức gào to vào trong điện thoại: “Con chọn được một đối tượng kết hôn khác tốt hơn!” Có đánh chết cũng không cưới cái cô Dương Miêu Miêu đó.
"Nói!" Dường như lời nói của Khấu Kiệt đã nằm trong dự liệu của Khấu Đức, thế nên chỉ nhàn nhạt nói một câu, hoàn toàn không để ý đến việc Khấu Kiệt đang điên cuồng gào thét.
~Hết Chương 7~
Ái chà, cô gái này, Khấu Kiệt phải xử lý em rồi!
Nhìn nụ cười của Yến Hoài khi thực hiện thành công trò đùa quái đản, Khấu Kiệt sải bước tiến đến, Yến Hoài cảm thấy rất kỳ lạ, anh ta không giải thích chút nào sao?
Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, bản thân anh ta cũng không biết Khấu Kiệt tính làm gì, chỉ có thể nhìn người chung quanh, ngồi cười hắc hắc, dáng vẻ này, lại càng làm cho người ta hiểu lầm.
Nhưng, Khấu Kiệt không thèm để ý, trực tiếp đứng ngay trước mặt của Yến Hoài.
"Thế nào? Muốn đánh nhau phải không?" Yến Hoài trừng mắt nhìn anh, khí thế so với anh chẳng hề giảm đi chút nào.
"Hừ!" Khấu Kiệt khe khẽ hừ một tiếng, một giây kế tiếp, động tác nhanh như tia điện, vươn một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Yến Hoài, tức khắc kéo cô vào ngay trong ngực mình.
Không để ý đến một tia kinh ngạc thoáng qua nơi đáy mắt của Yến Hoài, làn môi mỏng kia đã nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của cô.
"Ưmh. . . . . ." Yến Hoài tránh không thoát, đành bị anh giam giữ trong ngực, hôn xuống.
Mọi người thổn thức một hồi lâu, tình huống này cũng có cơ sở đó chứ? Thị trưởng hờn dỗi chứ còn gì nữa? Cảnh tượng này – Tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị và tân thị trưởng có hy vọng?
Riêng một vài cô gái lại hướng về phía Yến Hoài mà đứng dậm chân liên hồi. Này này, hai người cố tình ân ái chốn đông người để thu hút ánh mắt của mọi người à?
Thương Truy Ý đứng ở một bên cũng nhìn đến ngây người. Bà nội nó, Khấu Kiệt tài đấy! Chẳng phải không hiểu mấy chuyện tình yêu nam nữ này là gì sao? Choáng váng thật, tay chân còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Mà bọn thủ hạ đứng ở phía xa, nhìn lão đại của mình hôn thị trưởng, cũng nhất thời sững sờ!
Không phải nói, thiếu gia rất ghét phụ nữ sao? Bây giờ lại giống như đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt. Với lại, có vẻ như là đang cưỡng chế.
Lúc này Yến Hoài đang không ngừng giãy giụa trong ngực Khấu Kiệt, nhưng, sức lực của cô vẫn không thắng nổi anh ta!
Mẹ nó, Yến Hoài mắng thầm trong lòng, nhưng, tại sao sức của anh ta lại lớn như vậy? Giam giữ mình, khiến mình không có cách nào chống cự lại được. Bản lĩnh của mình căn bản là vô tác dụng đối với anh ta.
Nhưng, vẫn dùng hết sức giãy giụa!
Khấu Kiệt giữ chặt lấy đầu của cô, hung hăng ấn về phía mình, nụ hôn càng ngày càng trở nên bá đạo.
Tuy nhiên, chiếc lưỡi thơm hương kia khiến anh ngày càng hãm sâu vào trong ấy, không dứt ra được. Đáng chết! Tại sao hương vị của cô ấy lại ngọt ngào đến vậy.
Nhìn đôi mắt của Khấu Kiệt dần dần trở nên mê luyến, lúc bấy giờ Yến Hoài nghĩ ngay đến việc phải cắn nát cánh môi kia ra.
Chớp lấy thời cơ, cảm nhận được đầu lưỡi của Khấu Kiệt lại trượt vào trong khoang miệng của mình lần nữa, ra sức hút lấy dịch mật, Yến Hoài liền hung hăng cắn cho một phát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khấu Kiệt nhất thời bị đau, thả môi Yến Hoài ra, thế nhưng hai bàn tay to vẫn giữ chặt lấy eo cô.
Thấy dáng vẻ Yến Hoài nhìn mình lom lom, Khấu Kiệt nhếch mép, lơ đãng lau đi vết máu trên cánh môi: “Đây là để cho em biết lại lần nữa, định hướng giới tính của anh!”
Lúc này Yến Hoài sững sờ, nhưng, ngay sau đó vẫn lạnh lùng nói: "Không sợ tôi kiện anh tội xâm phạm?"
"Hừ! Em cho rằng anh xâm phạm em hả?" Khấu Kiệt rảo mắt nhìn chung quanh một vòng, lại dời tầm mắt đến trên mặt Yến Hoài, khẽ cúi đầu: "Người khác sẽ chỉ cho rằng, chúng ta đang **!"
"Đồ khốn kiếp!" Yến Hoài lập tức mắng cho một câu.
"Em nhìn tư thế của chúng ta, cùng với suy nghĩ một chút về nụ hôn nóng bỏng vừa nãy xem, em yêu, sự thật đang ở ngay trước mắt!” Khấu Kiệt đổi lại dáng vẻ đáng đánh đòn, trong lúc vô tình còn cọ sát bên tai Yến Hoài.
Yến Hoài lập tức tránh né: "Hừ!" Nhưng, cũng tự nhìn lại tư thế của hai người vào lúc này.
Toát mồ hôi, tư thế bây giờ là gì vậy?
Một cái chân thon dài có lực kia luồn qua ngay bên dưới của mình, còn hai tay anh ta lại siết chặt lấy eo mình, trong đó một cái tay còn có khuynh hướng tuột xuống.
Mà bản thân mình, cũng đang sít sao trong lồng ngực anh ta.
"Buông tôi ra!" Lúc này gương mặt của Yến Hoài ửng đỏ, nóng ran đến cực điểm, đôi mắt Phượng cũng không dám nhìn thẳng vào Khấu Kiệt, nhưng, lời nói vẫn rất cương quyết.
"Hắc hắc!" Khấu Kiệt khe khẽ thì thầm bên tai cô: "Yến Hoài, anh có hứng thú với em!”
"Cút!" Yến Hoài ra sức muốn thoát khỏi anh.
"Bất luận thân thể hay là linh hồn của em!” Khấu Kiệt nhẹ nhàng phả khí nóng lên gương mặt cô, lập tức thả lỏng vòng tay.
Mà ngay lúc này, biểu cảm của những người đang có mặt tại hiện trường mang đủ mọi sắc thái khác nhau.
Những người hận Yến Hoài đến cắn răng nghiến lợi cũng có, bởi vì, bây giờ cô đã thu phục được tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị rồi! Hơn nữa, cô còn là thị trưởng.
Điều này làm sao không khiến người ta ghen tỵ cho được?!
Thương Truy Ý cũng thất thần nhìn về phía Khấu Kiệt, được rồi, anh thừa nhận, Khấu Kiệt một khi không làm thì thôi, đã làm rồi là phải giật gân!
Vốn cho rằng cậu ta sẽ không cảm thấy hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng, bây giờ nhìn lại, thủ đoạn của cậu ta còn cao hơn mình.
"Còn nhìn cái gì? Đi thôi!" Khấu Kiệt lại đánh vào ngực Thương Truy Ý lần nữa, may sao lần này anh phản ứng nhanh, kịp thời tránh né.
Nhìn Khấu Kiệt đi đằng trước, Thương Truy Ý khẽ hướng về phía Yến Hoài, nói: “Thị trưởng? Hắc hắc, thị trưởng, xin chỉ bảo nhiều hơn!" Nói xong, cũng nối gót theo sau Khấu Kiệt.
Yến Hoài nhìn hai người một trước một sau, trong lòng giận dữ vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đè xuống! Trước tiên phải đè xuống!
Yến Hoài khẽ đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh một chút, sau đó hơi khom người, chạy về phía chiếc xe của cô.
Để rồi xem, nhất định mình phải cho người đến hung hăng trừng phạt tên kia.
Khấu Kiệt ngồi trên xe, nhìn cô gái kia chạy như điên qua trước mặt mình, trong lòng cực kỳ thoải mái. Nhưng, lúc này Thương Truy Ý liền mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào.
"Cậu đã nghĩ phải nói rõ với ông thế nào chưa?” Thương Truy Ý đưa mắt nhìn về phía trước, từng câu từng chữ lôi kéo tầm mắt và suy nghĩ của Khấu Kiệt trở về.
"Ừ." Khấu Kiệt khẽ thở dài một cái, chính xác là bây giờ không có phương pháp nào hay, Aiz!
Lúc này, điện thoại di động của Khấu Kiệt lại vang lên.
Khấu Kiệt nhíu mày, không cần đoán cũng biết là ai đang gọi đến. Trận tranh cử này trực tiếp trên truyền hình, làm sao lại không biết kết quả chứ?
Cho tay vào túi tìm kiếm điện thoại di động.
Vẫn chưa tìm ra, thế nhưng xúc cảm thô ráp của tờ giấy truyền thẳng vào thần kinh của anh.
Hình của Yến Hoài.
Khấu Kiệt nhất thời nhớ tới, ngay sau đó, trong lòng đã có chủ ý.
Hừ! Cô bé! Anh nói rồi, em trốn không thoát đâu!
Khấu Kiệt nhanh chóng lấy điện thoại ra từ một chiếc túi khác, nhấn phím màu xanh lá cây.
"Ông nội!” Khấu Kiệt dùng giọng điệu cực kỳ tiếc nuối, hết sức đau khổ, hết sức nhói lòng nói ra hai chữ này.
Thương Truy Ý muốn chết ngay tức khắc! Cậu ta cũng thật biết đóng kịch!
"Con về nhà đi! Ta xong việc ở quân khu sẽ trở về, cùng con đến nhà họ Dương bàn chuyện hôn sự một chút.” Lời nói của Tham mưu trưởng Khấu Đức truyền ra khỏi điện thoại, không màng đến vẻ tiếc nuối, đau khổ, nhói lòng của Khấu Kiệt.
Từ trước đến nay hai ông cháu này chưa bao giờ quanh co lòng vòng với nhau. Những việc mình muốn làm đều nói thẳng ra hết.
"Ông nội!” Khấu Kiệt lập tức gào to vào trong điện thoại: “Con chọn được một đối tượng kết hôn khác tốt hơn!” Có đánh chết cũng không cưới cái cô Dương Miêu Miêu đó.
"Nói!" Dường như lời nói của Khấu Kiệt đã nằm trong dự liệu của Khấu Đức, thế nên chỉ nhàn nhạt nói một câu, hoàn toàn không để ý đến việc Khấu Kiệt đang điên cuồng gào thét.
~Hết Chương 7~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro