Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Đừng cự tuyệt t...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Editor: QUỳnh Anh
"Đi, nhìn xem cô ấy đang nói chuyện với ai!” Khấu Kiệt đè thấp giọng, nói.
Khi đàn ông ghen, quả nhiên không hề đơn giản, nhất là người đàn ông Khấu Kiệt này.
Thương Truy Ý ngoan ngoãn nghe theo, coi như là đi tra xét người khác, công việc từ trước đến nay của anh chính là như vậy. Khấu Kiệt có tài hùng biện, anh ra tay hành động, Nhạc Không Thượng lo việc chữa trị vết thương, còn có một tên cuồng long khác dọn dẹp tàn cuộc. Bốn người bọn họ luôn luôn phối hợp ăn ý như vậy.
Khấu Kiệt thăm dò cơ thể của mình một chút, sau lại nhìn chằm chằm về hướng Yến Hoài vừa biến mất.
Thương Truy Ý lén lút theo sau, tránh né mấy người nhà bệnh nhân đếm thăm nuôi, vội vàng lách người đi lên.
Nơi khúc quanh, vừa nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Yến Hoài, muốn tiến đến gần để nghe rõ hơn một chút, nhưng, Yến Hoài đã cúp điện thoại.
Ngay tức khắc, Yến Hoài vừa quay đầu lại, liền đâm sầm phải Thương Truy Ý.
". . . . . ." Yến Hoài vừa muốn mắng người, nhưng lại nhìn thấy Thương Truy Ý đứng ngay trước mặt mình, cô chẳng thể làm gì khác hơn là bĩu môi: “Thế nào?” Ra sức đè nén cơn tức tối vừa nãy, nhưng, Thương Truy Ý cũng rất dễ dàng phát hiện ra điểm bất đồng trong con người cô…
Tuy nhiên, Thương Truy Ý cũng không có ý định vạch trần, ngược lại chỉ nhếch môi cười cười: “Thấy cô đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại, theo lệnh của A Kiệt đi tìm cô thử một phen. Hắc hắc!" Thương Truy Ý gắng làm giọng nói của mình trở nên thoải mái hơn một chút; đáng chết, vừa nãy, lúc cô ấy đụng phải lồng ngực của mình, mềm lòng – mình tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Mình là người trong thiên hạ, làm sao có thể bị trói buộc trong tay một cô gái?! Tuyệt đối không được!
"Ừm." Yến Hoài khẽ nói một tiếng, đi một mạch về phía phòng bệnh, cô quyết định, nếu như tình trạng của Khấu Kiệt không có gì đáng ngại, vậy thì tối nay cô nhất định phải đến nơi đã giao hẹn, chết tiệt, làm sao anh ta lại bị những người đó bắt giữ?
Khấu Kiệt, anh từng nói anh sẽ giúp tôi trả cái ơn cứu mạng này, anh trả làm sao?
Yến Hoài hất suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình, xoay người tiến vào bên trong phòng bệnh.
Thương Truy Ý đuổi theo ở phía sau, nhìn bóng lưng ấy, có cảm giác như cô phải gánh chịu một trọng trách quá nặng nề, ẩn chứa một điều gì đó sâu xa. Rốt cuộc cô ấy đã nói gì trong điện thoại, mình không biết, đường đường là một đệ nhất cao thủ điều tra của quân khu mà lại để thua trong tay cô gái này, truyền ra ngoài, mặt mũi của mình còn để vào đâu?
Thương Truy Ý hít thở sâu một hơi, cất bước đi vào, vừa lúc Khấu Kiệt đưa ánh mắt về phía Thương Truy Ý đang đứng ngay sau lưng Yến Hoài.
Thương Truy Ý nhẹ nhàng lắc đầu, bày tỏ không thu hoạch được gì.
Khấu Kiệt khẽ thở dài một cái, bất luận là chuyện gì, nhất định sẽ có một ngày bị phơi bày, mình thật sự rất muốn biết, rốt cuộc cô gái này đang muốn làm gì! Trời đánh, tại sao có thể đày dọa mình như vậy!
"Anh có khỏe không?" Yến Hoài đến gần, tiện tay bóc một quả quýt.
"Không khỏe, bởi vì, em muốn rời bỏ anh phải không?” Khấu Kiệt bĩu môi, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Nhạc Không Thượng và Thương Truy Ý nhìn dáng vẻ của cả hai người, bản thân bọn họ cũng hiểu rằng Khấu Kiệt đang muốn bắt cô gái này lại, hoàn thành tâm nguyện của ông nội. Huống chi, xem chừng Khấu Kiệt cũng rất thích cô ấy, liền vội vã nói ‘mình còn có chuyện phải làm,’ ‘hình như mình còn chưa khóa xe’, đi đây.
Khấu Kiệt cười cười trong lòng, hắc hắc, hai tên tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt, không đến phá hư chuyện tốt của mình.
Yến Hoài nghe lời nói của anh, sửng sốt mất mấy giây, nhưng, ngay sau đó liền nói: “Tôi…tôi cũng không muốn rời đi…..” Nói xong, ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc! Mình, đang đáp lại tình cảm của anh ấy sao? Mình đối với anh ấy có….tình yêu?
Che miệng mình lại, quay mặt sang hướng khác, Yến Hoài vội vàng nhét miếng quýt vào trong miệng.
Lúc này Khấu Kiệt lại cười lên ha hả: "Yến Hoài, em thật là đáng yêu!"
Bấy giờ gương mặt của Yến Hoài đỏ bừng 囧, miếng quýt bị nghẹn ngay cổ, nhất thời ho khan mấy tiếng.
Khấu Kiệt không để ý đến cơn đau trên bụng, lật người đi xuống, muốn giúp Yến Hoai một tay, nhưng liền ‘bộp’ một tiếng ngồi phịch xuống đất.
"A!" Khấu Kiệt kêu rên đau đớn.
Đứng ở ngoài cửa sổ, nghe thấy Khấu Kiệt kêu lên thảm thiết, Thương Truy Ý muốn xông vào ngay tức khắc, nhưng lại bị Nhạc Không Thượng kéo về, khẽ lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
Thương Truy Ý nghe thấy câu này, nhếch môi cười cười: “Tên tiểu tử này. . . . . . Chúng ta đi!"
"Ừ." Nhạc Không Thượng khoác vai Thương Truy Ý, đi ra ngoài.
Thương Truy Ý liếc mắt về phía cửa sổ, nhìn một lần cuối cùng.
Trong phòng bệnh.
"Anh làm sao vậy?" Yến Hoài lập tức đặt quả quýt xuống, cúi người đỡ lấy Khấu Kiệt.
"Vết thương đau. . . . . ." Khấu Kiệt há miệng: "Em yêu, cẩn thận một chút." Nói xong, còn nhân cơ hội này, vùi mặt vào mái tóc tràn ngập hương thơm của cô, hít lấy tư vị tuyệt vời.
Yến Hoài cũng không phát hiện ra điểm này, mà chỉ chậm rãi nâng anh lên, dìu đến bên giường: “Anh đừng hoạt động mạnh như vậy, vết thương bị nứt ra sẽ không tốt!” Miệng thì trách cứ, nhưng cũng mơ hồ mang theo chút lo lắng.
"Anh nhìn thấy em bị nghẹn, cho nên muốn giúp em.” Khấu Kiệt nhìn cô với vẻ đáng thương.
"Đã tốt hơn." Yến Hoài cười cười, để lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Chỉ là chút nước mà thôi, chưa đến nỗi sặc đâu, anh không cần như thế.” Càng nói âm lượng càng nhỏ dần…
Khấu Kiệt chậm rãi sờ lên bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt trong tay mình, hai mắt nhìn thẳng vào cô.
Yến Hoài có ý cự tuyệt, nhưng, lại bị Khấu Kiệt gắt gao giữ chặt: “Em cũng không có thích Triều Trạch, đối với tên đó, em chỉ có lòng biết ơn mà thôi, đừng cự tuyệt tình cảm của anh nữa! Hãy để anh yêu em một lần được không?"
. . . . . .
Yến Hoài trầm lặng, nhưng, cũng không nghĩ đến việc rút tay ra nữa, mà chỉ để mặc cho Khấu Kiệt lôi kéo.
Mình, thật sự yêu anh ấy? Cảm giác động lòng, đối với Khấu Kiệt là……có! Chỉ là, bản thân cô không có can đảm đối mặt! Sợ anh phát hiện ra thân phận khác của mình, đến lúc ấy có còn trước sau như một hay không? Nghĩ tới đây, Yến Hoài lập tức rút tay về, quay lưng đi, toan rời khỏi.
Nhưng, Khấu Kiệt đã nhanh chóng nhảy bật lên, bàn tay to lớn kia lại siết chặt lấy tay cô lần nữa, trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
~Hết Chương 38~
"Đi, nhìn xem cô ấy đang nói chuyện với ai!” Khấu Kiệt đè thấp giọng, nói.
Khi đàn ông ghen, quả nhiên không hề đơn giản, nhất là người đàn ông Khấu Kiệt này.
Thương Truy Ý ngoan ngoãn nghe theo, coi như là đi tra xét người khác, công việc từ trước đến nay của anh chính là như vậy. Khấu Kiệt có tài hùng biện, anh ra tay hành động, Nhạc Không Thượng lo việc chữa trị vết thương, còn có một tên cuồng long khác dọn dẹp tàn cuộc. Bốn người bọn họ luôn luôn phối hợp ăn ý như vậy.
Khấu Kiệt thăm dò cơ thể của mình một chút, sau lại nhìn chằm chằm về hướng Yến Hoài vừa biến mất.
Thương Truy Ý lén lút theo sau, tránh né mấy người nhà bệnh nhân đếm thăm nuôi, vội vàng lách người đi lên.
Nơi khúc quanh, vừa nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Yến Hoài, muốn tiến đến gần để nghe rõ hơn một chút, nhưng, Yến Hoài đã cúp điện thoại.
Ngay tức khắc, Yến Hoài vừa quay đầu lại, liền đâm sầm phải Thương Truy Ý.
". . . . . ." Yến Hoài vừa muốn mắng người, nhưng lại nhìn thấy Thương Truy Ý đứng ngay trước mặt mình, cô chẳng thể làm gì khác hơn là bĩu môi: “Thế nào?” Ra sức đè nén cơn tức tối vừa nãy, nhưng, Thương Truy Ý cũng rất dễ dàng phát hiện ra điểm bất đồng trong con người cô…
Tuy nhiên, Thương Truy Ý cũng không có ý định vạch trần, ngược lại chỉ nhếch môi cười cười: “Thấy cô đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại, theo lệnh của A Kiệt đi tìm cô thử một phen. Hắc hắc!" Thương Truy Ý gắng làm giọng nói của mình trở nên thoải mái hơn một chút; đáng chết, vừa nãy, lúc cô ấy đụng phải lồng ngực của mình, mềm lòng – mình tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Mình là người trong thiên hạ, làm sao có thể bị trói buộc trong tay một cô gái?! Tuyệt đối không được!
"Ừm." Yến Hoài khẽ nói một tiếng, đi một mạch về phía phòng bệnh, cô quyết định, nếu như tình trạng của Khấu Kiệt không có gì đáng ngại, vậy thì tối nay cô nhất định phải đến nơi đã giao hẹn, chết tiệt, làm sao anh ta lại bị những người đó bắt giữ?
Khấu Kiệt, anh từng nói anh sẽ giúp tôi trả cái ơn cứu mạng này, anh trả làm sao?
Yến Hoài hất suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình, xoay người tiến vào bên trong phòng bệnh.
Thương Truy Ý đuổi theo ở phía sau, nhìn bóng lưng ấy, có cảm giác như cô phải gánh chịu một trọng trách quá nặng nề, ẩn chứa một điều gì đó sâu xa. Rốt cuộc cô ấy đã nói gì trong điện thoại, mình không biết, đường đường là một đệ nhất cao thủ điều tra của quân khu mà lại để thua trong tay cô gái này, truyền ra ngoài, mặt mũi của mình còn để vào đâu?
Thương Truy Ý hít thở sâu một hơi, cất bước đi vào, vừa lúc Khấu Kiệt đưa ánh mắt về phía Thương Truy Ý đang đứng ngay sau lưng Yến Hoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Truy Ý nhẹ nhàng lắc đầu, bày tỏ không thu hoạch được gì.
Khấu Kiệt khẽ thở dài một cái, bất luận là chuyện gì, nhất định sẽ có một ngày bị phơi bày, mình thật sự rất muốn biết, rốt cuộc cô gái này đang muốn làm gì! Trời đánh, tại sao có thể đày dọa mình như vậy!
"Anh có khỏe không?" Yến Hoài đến gần, tiện tay bóc một quả quýt.
"Không khỏe, bởi vì, em muốn rời bỏ anh phải không?” Khấu Kiệt bĩu môi, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Nhạc Không Thượng và Thương Truy Ý nhìn dáng vẻ của cả hai người, bản thân bọn họ cũng hiểu rằng Khấu Kiệt đang muốn bắt cô gái này lại, hoàn thành tâm nguyện của ông nội. Huống chi, xem chừng Khấu Kiệt cũng rất thích cô ấy, liền vội vã nói ‘mình còn có chuyện phải làm,’ ‘hình như mình còn chưa khóa xe’, đi đây.
Khấu Kiệt cười cười trong lòng, hắc hắc, hai tên tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt, không đến phá hư chuyện tốt của mình.
Yến Hoài nghe lời nói của anh, sửng sốt mất mấy giây, nhưng, ngay sau đó liền nói: “Tôi…tôi cũng không muốn rời đi…..” Nói xong, ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc! Mình, đang đáp lại tình cảm của anh ấy sao? Mình đối với anh ấy có….tình yêu?
Che miệng mình lại, quay mặt sang hướng khác, Yến Hoài vội vàng nhét miếng quýt vào trong miệng.
Lúc này Khấu Kiệt lại cười lên ha hả: "Yến Hoài, em thật là đáng yêu!"
Bấy giờ gương mặt của Yến Hoài đỏ bừng 囧, miếng quýt bị nghẹn ngay cổ, nhất thời ho khan mấy tiếng.
Khấu Kiệt không để ý đến cơn đau trên bụng, lật người đi xuống, muốn giúp Yến Hoai một tay, nhưng liền ‘bộp’ một tiếng ngồi phịch xuống đất.
"A!" Khấu Kiệt kêu rên đau đớn.
Đứng ở ngoài cửa sổ, nghe thấy Khấu Kiệt kêu lên thảm thiết, Thương Truy Ý muốn xông vào ngay tức khắc, nhưng lại bị Nhạc Không Thượng kéo về, khẽ lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
Thương Truy Ý nghe thấy câu này, nhếch môi cười cười: “Tên tiểu tử này. . . . . . Chúng ta đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ." Nhạc Không Thượng khoác vai Thương Truy Ý, đi ra ngoài.
Thương Truy Ý liếc mắt về phía cửa sổ, nhìn một lần cuối cùng.
Trong phòng bệnh.
"Anh làm sao vậy?" Yến Hoài lập tức đặt quả quýt xuống, cúi người đỡ lấy Khấu Kiệt.
"Vết thương đau. . . . . ." Khấu Kiệt há miệng: "Em yêu, cẩn thận một chút." Nói xong, còn nhân cơ hội này, vùi mặt vào mái tóc tràn ngập hương thơm của cô, hít lấy tư vị tuyệt vời.
Yến Hoài cũng không phát hiện ra điểm này, mà chỉ chậm rãi nâng anh lên, dìu đến bên giường: “Anh đừng hoạt động mạnh như vậy, vết thương bị nứt ra sẽ không tốt!” Miệng thì trách cứ, nhưng cũng mơ hồ mang theo chút lo lắng.
"Anh nhìn thấy em bị nghẹn, cho nên muốn giúp em.” Khấu Kiệt nhìn cô với vẻ đáng thương.
"Đã tốt hơn." Yến Hoài cười cười, để lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Chỉ là chút nước mà thôi, chưa đến nỗi sặc đâu, anh không cần như thế.” Càng nói âm lượng càng nhỏ dần…
Khấu Kiệt chậm rãi sờ lên bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt trong tay mình, hai mắt nhìn thẳng vào cô.
Yến Hoài có ý cự tuyệt, nhưng, lại bị Khấu Kiệt gắt gao giữ chặt: “Em cũng không có thích Triều Trạch, đối với tên đó, em chỉ có lòng biết ơn mà thôi, đừng cự tuyệt tình cảm của anh nữa! Hãy để anh yêu em một lần được không?"
. . . . . .
Yến Hoài trầm lặng, nhưng, cũng không nghĩ đến việc rút tay ra nữa, mà chỉ để mặc cho Khấu Kiệt lôi kéo.
Mình, thật sự yêu anh ấy? Cảm giác động lòng, đối với Khấu Kiệt là……có! Chỉ là, bản thân cô không có can đảm đối mặt! Sợ anh phát hiện ra thân phận khác của mình, đến lúc ấy có còn trước sau như một hay không? Nghĩ tới đây, Yến Hoài lập tức rút tay về, quay lưng đi, toan rời khỏi.
Nhưng, Khấu Kiệt đã nhanh chóng nhảy bật lên, bàn tay to lớn kia lại siết chặt lấy tay cô lần nữa, trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
~Hết Chương 38~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro