Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Rơi vào ‘Scanda...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
"Chó má!" Đôi môi của Khấu Kiệt hơi giật giật.
"Anh. . . . . ." Dương Miêu Miêu nhất thời bị tức đến nghẹn họng.
"Thế nào?" Khấu Kiệt trừng mắt nhìn cô, con ngươi sâu không thấy đáy, cũng ẩn chứa sự hắc ám vô tận, khiến cô ta chợt cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Hừ!" Khấu Kiệt đứng lên, lạnh lùng nói: "Bản thiếu gia không có thời gian chơi đùa với cô.” Nói xong làm ra vẻ muốn đi.
"Dừng lại!" Quả nhiên, Dương Miêu Miêu vội vã lên tiếng.
Khấu Kiệt chống lại đôi mắt câu hồn của cô ta: "Nói!"
"Muốn chết hay là muốn lấy em?” Dương Miêu Miêu tỏ vẻ ngoan độc, bất chấp tất cả, lấy ra một xấp hình từ chiếc túi xách.
"Hừ!" Khấu Kiệt khẽ hừ một tiếng: “Đúng là do cô làm!” Không cần phải nói, bản thân anh biết rõ những bức hình kia là gì.
"Em có quyền không nói cho anh biết.” Dương Miêu Miêu đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, ở trước mặt người đàn ông này, cô ta có cảm giác như đang nằm trên thớt, nằm chờ chết.
"Hừ! Dương Miêu Miêu, tốt nhất cô đừng nên quá ngây thơ! Nếu không, cô sẽ chết rất khó coi!" Khấu Kiệt không thèm để ý đến những bức hình kia, hờ hững nói: “Hẳn là cô và anh trai cô nên biết, ai mới là lão đại chân chính ở thành phố D này.”
"Anh!" Dương Miêu Miêu tức giận , lập tức móc những tấm hình kia ra: “Anh không sợ thân bại danh liệt?”
"Tôi sợ cô chết, không, đủ, nhanh.” Lúc này Khấu Kiệt đi đến gần, nhẹ nhàng nói, từng câu từng chữ đập mạnh vào trong tim Dương Miêu Miêu.
Khấu Kiệt dứt lời, đi một mạch ra bên ngoài.
Mà phía sau, Dương Miêu Miêu đã tức tối đến nỗi muốn giết người. Lập tức quét sạch những thứ đang nằm trên bàn xuống đất.
"A!" Dương Miêu Miêu hét lên thật to, chạy thẳng ra bên ngoài…
Lúc này Khấu Kiệt vừa ngồi trên xe, vừa nói chuyện: “Để mắt đến tất cả phương tiện truyền thông cho tôi. Nếu xuất hiện bất kỳ một tấm ảnh nào, để cho bọn họ đi tìm chết.”
"Dạ! Thiếu gia!" Bên kia, một người đàn ông vội vã trả lời.
Khấu Kiệt hài lòng tắt máy, bỏ điện thoại vào trong túi, vừa muốn khởi động máy xe, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nhíu nhíu mày, Khấu Kiệt móc điện thoại di động ra, nhìn thấy dòng chữ trên màn ảnh, hai mắt choáng váng.
Trên màn hình, là số điện thoại của Yến Hoài.
Kích động!
Choáng! Khấu Kiệt nhìn cánh tay có hơi run, tự mắng mình một tiếng, ngay sau đó nhấn phím màu xanh: “Mời nói!” Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào đến chết người. Cũng may, không có tên thuộc hạ nào nhìn thấy dáng vẻ này của anh, bằng không thì đúng là ném thẳng hai chữ ‘mất mặt’ về nhà. Diieendannleequuydoonn.
"Chủ nhật đi công tác ở Macao với tôi, khảo sát vài thứ.” Bên trong truyền ra giọng nói nhàn nhạt của Yến Hoài.
"Ai bảo em đi?" Khấu Kiệt buột miệng thốt lên.
"Công việc yêu cầu! Lấy tư cách là một thư ký thị trưởng mà anh lại để thị trưởng thông báo tin này cho mình, thật sự anh còn muốn làm hay không?” Yến Hoài mơ hồ có hơi tức giận: “Tôi không ngại nhờ mọi người trong Ủy Ban thành phố mở lại hội nghị, chọn ra một thư ký thị trưởng khác.”
"Ừm! Ngày mai anh sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng! Chủ nhật cùng đi với em.” Khấu Kiệt khẽ nhếch môi cười, hắc hắc, đi Macao với cô ấy, nói gì cũng được.
Yến Hoài ở đầu dây bên kia khẽ liếc một cái, tắt điện thoại.
Mà ở đầu bên này, Khấu Kiệt đang hí ha hí hửng, huýt sáo nổ máy xe….
Mới vừa xuống xe, Thương Truy Ý đã đi tới.
"Khấu Kiệt, hôm nay cậu gặp chuyện phiền phức.” Thương Truy Ý đi ra chào đón: “Hôm nay ông nội đến, bảo chủ nhật cậu phải tới quân khu một chuyến, xem sắt thép được luyện thành như thế nào! Cho cậu hưởng thụ giáo dục.”
Khấu Kiệt nhất thời sửng sốt, chủ nhật? Muốn tôi chết sao?
"Không đi!" Khấu Kiệt nói: “Mình đi nói với ông nội, chủ nhật mình phải đi Macao với Yến Hoài.”
"Macao?" Thương Truy Ý đuổi theo Khấu Kiệt: “Bây giờ Macao rất loạn.”
"Loạn cũng phải đi. Yến Hoài nói, mình liền đi!" Khấu Kiệt liếc anh một cái, trực tiếp gọi điện thoại: “Ông nội, chủ nhật này con không đến quân khu được, bên này Yến Hoài có chuyện cần con giải quyết, người biết đó, con là thư kí thị trưởng.”
Ở đầu đây bên kia, Khấu Đức lập tức ngây người, ông vốn muốn đưa anh vào quân đội, hôm nào bảo anh đi nhập ngũ, học tập tinh thần sắt thép một chút. Nhưng, thư ký thị trưởng, thôi thì, cũng tốt.
"Được.” Một lúc sau, Khấu Đức trả lời, trong giọng nói mang theo sự mất mát.
Khấu Kiệt nghe thấy thế, trong lòng nhất thời cảm thấy có lỗi với ông nội.
"Ông nội, sau khi con trở về, sẽ đến quân khu thăm người.” Không biết làm sao lại nói những lời này.
Thương Truy Ý đứng ở một bên, nhất thời kinh ngạc nhìn Khấu Kiệt, cậu ta chưa bao giờ thích đến quân khu……Trước kia luôn kiếm cớ để chuồn, hôm nay lại hứa hẹn….Còn trịnh trọng cam kết, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. . . . . .
"Tốt!" Khấu Đức hưng phấn hẳn lên: “Đây mới là cháu trai của Khấu Đức này.”
Éc. Lúc này, Khấu Kiệt cảm thấy mình hơi bị hố?
Cúp điện thoại, Khấu Kiệt ngồi phịch xuốn ghế sofa.
Ghế sofa trong biệt thự rất là mềm mại, thoải mái.
Thương Truy Ý mở ti vi.
Đây là một kênh tin tức giải trí – Tân thị trưởng Yến Hoài và căn hộ ‘khỏa thân.’
"Theo báo cáo, một bức ảnh khỏa thân được cho là chụp từ bên trong nhà trọ của tân thị trưởng Yến Hoài ở thành phố D……” Trong TV truyền đến giọng nói chậm rãi của phát thanh viên.
"Bùm!" Khấu Kiệt đánh thẳng một quyền vào bàn trà, kiến nó bị nứt thành một đường lớn.
Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt tức giận, lại nhìn bàn tay có hơi sưng đỏ của anh: “Đối tượng không phải là cậu. Cũng không nhắc tới tên của cậu.”
Khấu Kiệt lạnh lùng trừng mắt nhìn Thương Truy Ý: “Chẵng lẽ còn chưa hủy hết mấy tấm hình kia?”
"Của cậu thì đã hủy rồi…..Nhưng mà, của cô ấy, vẫn chưa điều tra ra được nguồn gốc.” Thương Truy Ý nhìn vào con ngươi đen nhánh tỏa ra sát khí nồng nặc của anh.
"Hack hết mấy trang mạng kia.” Khấu Kiệt nhìn về phía TV: “Phá hủy tòa sọan báo này cho mình.”
"Nhưng, tin rằng cả thành phố D đều đã biết chuyện này.”
"Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến việc bạn gái của cậu mặc bikini lắc lư trước mặt mọi người?” Khấu Kiệt nhảy dựng lên, tay phải níu lấy vạt áo của Thương Truy Ý, giận dữ nói.
Thương Truy Ý nhìn anh, cũng điên cuồng hét lên: “Cậu tỉnh táo chút đi.”
"Cô ấy nói chủ nhật phải đi Macao thị sát. Chuyện này lại vừa xảy ra?” Khấu Kiệt để tay xuống: “Chẳng lẽ cô ấy không biết chuyện này?”
"Nhưng, đoán chừng bây giờ cô ấy đã nhận được tin dời ngày thị sát về sau rồi.” Thương Truy Ý nhìn TV.
Quả nhiên, ở bên kia, Yến Hoài đang sửng sốt, cấp trên nói, đợi đến khi sự kiện lần này tạm lắng xuống, còn lại, bắt buộc phải tìm ra hướng giải quyết trong vòng một tuần lễ…
Là phải mở một buổi họp báo hay làm như thế nào? Cô vẫn chưa quen thuộc với dân chúng ở thành phố D này.
Đương lúc Yến Hoài đang ảo não, điện thoại di động liền vang lên….
Anh ta? Yến Hoài nhìn vào màn hình, sau mấy giây, liền nhấn phím màu xanh.
~Hết Chương 25~
"Anh. . . . . ." Dương Miêu Miêu nhất thời bị tức đến nghẹn họng.
"Thế nào?" Khấu Kiệt trừng mắt nhìn cô, con ngươi sâu không thấy đáy, cũng ẩn chứa sự hắc ám vô tận, khiến cô ta chợt cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Hừ!" Khấu Kiệt đứng lên, lạnh lùng nói: "Bản thiếu gia không có thời gian chơi đùa với cô.” Nói xong làm ra vẻ muốn đi.
"Dừng lại!" Quả nhiên, Dương Miêu Miêu vội vã lên tiếng.
Khấu Kiệt chống lại đôi mắt câu hồn của cô ta: "Nói!"
"Muốn chết hay là muốn lấy em?” Dương Miêu Miêu tỏ vẻ ngoan độc, bất chấp tất cả, lấy ra một xấp hình từ chiếc túi xách.
"Hừ!" Khấu Kiệt khẽ hừ một tiếng: “Đúng là do cô làm!” Không cần phải nói, bản thân anh biết rõ những bức hình kia là gì.
"Em có quyền không nói cho anh biết.” Dương Miêu Miêu đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, ở trước mặt người đàn ông này, cô ta có cảm giác như đang nằm trên thớt, nằm chờ chết.
"Hừ! Dương Miêu Miêu, tốt nhất cô đừng nên quá ngây thơ! Nếu không, cô sẽ chết rất khó coi!" Khấu Kiệt không thèm để ý đến những bức hình kia, hờ hững nói: “Hẳn là cô và anh trai cô nên biết, ai mới là lão đại chân chính ở thành phố D này.”
"Anh!" Dương Miêu Miêu tức giận , lập tức móc những tấm hình kia ra: “Anh không sợ thân bại danh liệt?”
"Tôi sợ cô chết, không, đủ, nhanh.” Lúc này Khấu Kiệt đi đến gần, nhẹ nhàng nói, từng câu từng chữ đập mạnh vào trong tim Dương Miêu Miêu.
Khấu Kiệt dứt lời, đi một mạch ra bên ngoài.
Mà phía sau, Dương Miêu Miêu đã tức tối đến nỗi muốn giết người. Lập tức quét sạch những thứ đang nằm trên bàn xuống đất.
"A!" Dương Miêu Miêu hét lên thật to, chạy thẳng ra bên ngoài…
Lúc này Khấu Kiệt vừa ngồi trên xe, vừa nói chuyện: “Để mắt đến tất cả phương tiện truyền thông cho tôi. Nếu xuất hiện bất kỳ một tấm ảnh nào, để cho bọn họ đi tìm chết.”
"Dạ! Thiếu gia!" Bên kia, một người đàn ông vội vã trả lời.
Khấu Kiệt hài lòng tắt máy, bỏ điện thoại vào trong túi, vừa muốn khởi động máy xe, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nhíu nhíu mày, Khấu Kiệt móc điện thoại di động ra, nhìn thấy dòng chữ trên màn ảnh, hai mắt choáng váng.
Trên màn hình, là số điện thoại của Yến Hoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kích động!
Choáng! Khấu Kiệt nhìn cánh tay có hơi run, tự mắng mình một tiếng, ngay sau đó nhấn phím màu xanh: “Mời nói!” Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào đến chết người. Cũng may, không có tên thuộc hạ nào nhìn thấy dáng vẻ này của anh, bằng không thì đúng là ném thẳng hai chữ ‘mất mặt’ về nhà. Diieendannleequuydoonn.
"Chủ nhật đi công tác ở Macao với tôi, khảo sát vài thứ.” Bên trong truyền ra giọng nói nhàn nhạt của Yến Hoài.
"Ai bảo em đi?" Khấu Kiệt buột miệng thốt lên.
"Công việc yêu cầu! Lấy tư cách là một thư ký thị trưởng mà anh lại để thị trưởng thông báo tin này cho mình, thật sự anh còn muốn làm hay không?” Yến Hoài mơ hồ có hơi tức giận: “Tôi không ngại nhờ mọi người trong Ủy Ban thành phố mở lại hội nghị, chọn ra một thư ký thị trưởng khác.”
"Ừm! Ngày mai anh sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng! Chủ nhật cùng đi với em.” Khấu Kiệt khẽ nhếch môi cười, hắc hắc, đi Macao với cô ấy, nói gì cũng được.
Yến Hoài ở đầu dây bên kia khẽ liếc một cái, tắt điện thoại.
Mà ở đầu bên này, Khấu Kiệt đang hí ha hí hửng, huýt sáo nổ máy xe….
Mới vừa xuống xe, Thương Truy Ý đã đi tới.
"Khấu Kiệt, hôm nay cậu gặp chuyện phiền phức.” Thương Truy Ý đi ra chào đón: “Hôm nay ông nội đến, bảo chủ nhật cậu phải tới quân khu một chuyến, xem sắt thép được luyện thành như thế nào! Cho cậu hưởng thụ giáo dục.”
Khấu Kiệt nhất thời sửng sốt, chủ nhật? Muốn tôi chết sao?
"Không đi!" Khấu Kiệt nói: “Mình đi nói với ông nội, chủ nhật mình phải đi Macao với Yến Hoài.”
"Macao?" Thương Truy Ý đuổi theo Khấu Kiệt: “Bây giờ Macao rất loạn.”
"Loạn cũng phải đi. Yến Hoài nói, mình liền đi!" Khấu Kiệt liếc anh một cái, trực tiếp gọi điện thoại: “Ông nội, chủ nhật này con không đến quân khu được, bên này Yến Hoài có chuyện cần con giải quyết, người biết đó, con là thư kí thị trưởng.”
Ở đầu đây bên kia, Khấu Đức lập tức ngây người, ông vốn muốn đưa anh vào quân đội, hôm nào bảo anh đi nhập ngũ, học tập tinh thần sắt thép một chút. Nhưng, thư ký thị trưởng, thôi thì, cũng tốt.
"Được.” Một lúc sau, Khấu Đức trả lời, trong giọng nói mang theo sự mất mát.
Khấu Kiệt nghe thấy thế, trong lòng nhất thời cảm thấy có lỗi với ông nội.
"Ông nội, sau khi con trở về, sẽ đến quân khu thăm người.” Không biết làm sao lại nói những lời này.
Thương Truy Ý đứng ở một bên, nhất thời kinh ngạc nhìn Khấu Kiệt, cậu ta chưa bao giờ thích đến quân khu……Trước kia luôn kiếm cớ để chuồn, hôm nay lại hứa hẹn….Còn trịnh trọng cam kết, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. . . . . .
"Tốt!" Khấu Đức hưng phấn hẳn lên: “Đây mới là cháu trai của Khấu Đức này.”
Éc. Lúc này, Khấu Kiệt cảm thấy mình hơi bị hố?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cúp điện thoại, Khấu Kiệt ngồi phịch xuốn ghế sofa.
Ghế sofa trong biệt thự rất là mềm mại, thoải mái.
Thương Truy Ý mở ti vi.
Đây là một kênh tin tức giải trí – Tân thị trưởng Yến Hoài và căn hộ ‘khỏa thân.’
"Theo báo cáo, một bức ảnh khỏa thân được cho là chụp từ bên trong nhà trọ của tân thị trưởng Yến Hoài ở thành phố D……” Trong TV truyền đến giọng nói chậm rãi của phát thanh viên.
"Bùm!" Khấu Kiệt đánh thẳng một quyền vào bàn trà, kiến nó bị nứt thành một đường lớn.
Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt tức giận, lại nhìn bàn tay có hơi sưng đỏ của anh: “Đối tượng không phải là cậu. Cũng không nhắc tới tên của cậu.”
Khấu Kiệt lạnh lùng trừng mắt nhìn Thương Truy Ý: “Chẵng lẽ còn chưa hủy hết mấy tấm hình kia?”
"Của cậu thì đã hủy rồi…..Nhưng mà, của cô ấy, vẫn chưa điều tra ra được nguồn gốc.” Thương Truy Ý nhìn vào con ngươi đen nhánh tỏa ra sát khí nồng nặc của anh.
"Hack hết mấy trang mạng kia.” Khấu Kiệt nhìn về phía TV: “Phá hủy tòa sọan báo này cho mình.”
"Nhưng, tin rằng cả thành phố D đều đã biết chuyện này.”
"Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến việc bạn gái của cậu mặc bikini lắc lư trước mặt mọi người?” Khấu Kiệt nhảy dựng lên, tay phải níu lấy vạt áo của Thương Truy Ý, giận dữ nói.
Thương Truy Ý nhìn anh, cũng điên cuồng hét lên: “Cậu tỉnh táo chút đi.”
"Cô ấy nói chủ nhật phải đi Macao thị sát. Chuyện này lại vừa xảy ra?” Khấu Kiệt để tay xuống: “Chẳng lẽ cô ấy không biết chuyện này?”
"Nhưng, đoán chừng bây giờ cô ấy đã nhận được tin dời ngày thị sát về sau rồi.” Thương Truy Ý nhìn TV.
Quả nhiên, ở bên kia, Yến Hoài đang sửng sốt, cấp trên nói, đợi đến khi sự kiện lần này tạm lắng xuống, còn lại, bắt buộc phải tìm ra hướng giải quyết trong vòng một tuần lễ…
Là phải mở một buổi họp báo hay làm như thế nào? Cô vẫn chưa quen thuộc với dân chúng ở thành phố D này.
Đương lúc Yến Hoài đang ảo não, điện thoại di động liền vang lên….
Anh ta? Yến Hoài nhìn vào màn hình, sau mấy giây, liền nhấn phím màu xanh.
~Hết Chương 25~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro