Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 164
Vân Cát Cẩm Tú
2024-11-10 08:59:06
Sau khi Đồng Tuyết Lục biết đối phương là bạn thân của Mã Mai, cô càng cảm thấy Mã Mai ghê tởm hơn.
Phòng trộm phòng cướp phòng bạn thân, lời này dùng trên người Mã Mai là thích hợp nhất.
Nhưng mà người phụ nữ trước mắt thật ra lại là người tỉnh táo hiếm thấy ở thời này, sau khi biết chồng mình ngoại tình, chị ta không cầu xin thay anh ta, cũng không khóc sướt mướt giống như trời sắp sập.
Đồng Tuyết Lục nhìn cô gái nhỏ một cái, thấy sắc mặt cô bé vẫn tái nhợt, thì mở miệng hỏi: “Có phải con gái cô không thể ăn đậu phộng không?”
Hoắc Hương Xảo ngẩn người: “Sao cô biết? Đúng là Đại Nha không thể ăn đậu phộng, mỗi lần ăn đậu phộng cả người sẽ đổ đầy mồ hôi lạnh, trở nên buồn bã ỉu xìu mê man không tỉnh, bác sĩ nói là do dị ứng đậu phộng, bảo chúng tôi không cho con bé ăn là được!
Quả nhiên là thế!
Tên cặn bã Đoạn Văn Phủ kia đúng là không bằng cầm thú!
Đồng Tuyết Lục nói ra phát hiện ngày đó đó chị ta: “Chồng trước của chị vì muốn có một đêm xuân với Mã Mai, mỗi lần trước khi gặp mặt đều cho con gái chị ăn đậu phộng.”
Sắc mặt Hoắc Hương Xảo lập tức thay đổi, ngồi xổm xuống hỏi con gái mình: “Đại Nha, con nói cho mẹ biết, có phải cha thường xuyên cho con ăn đậu phộng không?”
Đôi mắt vô thần của Đại Nha khẽ chớp chớp, gật đầu nói: “Vâng, mỗi làn cha đều cho Đại Nha ăn rất nhiều đậu phộng, Đại Nha nói không muốn ăn, ông ấy sẽ mắng Đại Nha.”
Khóe mắt Hoắc Hương Xảo giận dữ sắp nứt ra, chị ta cắn chặt môi, trong lòng âm thầm mắng tên súc sinh Đoạn Văn Phủ kia mấy trăm lần.
Chị ta cho rằng chuyện gã ta ở bên Mã Mai đã đủ ghê tởm rồi, không ngờ gã ta còn không có chút tình người nào như vậy.
Sắc mặt Hoắc Hương Xảo rất khó coi, một lúc lâu sau mới ổn định được cảm xúc: “Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, nếu không phải cô nói cho tôi, khả năng tôi sẽ vĩnh viễn không biết được việc này!”
Chị ta quyết định rồi, sau khi quay về sẽ sửa họ cho Đại Nha.
Kẻ súc sinh kia không xứng có người nối dõi.
Đồng Tuyết Lục đang định nói không cần khách khí, thì trông thấy Hoắc Hương Xảo nhét một cái túi vào trong tay cô, sau đó bế con gái mình lên, nhấc chân chạy mất.
Đồng Tuyết Lục bị động tác của chị ta dọa sợ, cô mở túi ra xem, thì trông thấy bên trong có năm cân thịt heo và một hộp sữa mạch nha.
Phần tạ lễ này hơi nặng.
Cô định đuổi theo trả lại cho Hoắc Hương Xảo, thì nhìn thấy chị ta chạy trốn nhanh như có quỷ đang đuổi sau lưng chị ta vậy.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười.
Nhưng mà được rồi, nếu đối phương có lòng như vậy, thì cô nhận.
Nghĩ đến đêm nay lại có thịt ăn, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Sau khi ra khỏi đồn công an, Ôn Như Quy mới về khu tập thể quân nhân.
Ông Ôn nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của anh, không trêu cợt như mọi ngày, mà quan tâm, nói: “Cháu đã mệt thế này rồi thì đừng quay về, nghỉ ngơi ở căn cứ cho tốt là được rồi!”
Ôn Như Quy thả túi du lịch xuống, cất giọng khàn khàn, nói: “Ông nội, cháu nhớ chiến hữu của ông có con trai làm thư ký đảng ủy ở sở giáo dục phải không?”
Nghe thấy giọng anh đã khàn đi vì mệt mỏi, ông Ôn càng đau lòng hơn: “Cháu hỏi chuyện này làm gì? Còn nữa, sao giọng cháu lại biến thành thế này?”
Chú Tông ở bên cạnh thấy thế, nhanh chóng chạy xuống phòng bếp pha một ly trà La Hán mang đến, sau đó lại đi nấu chè đậu xanh.
Ôn Như Quy: “Chủ nhiệm phòng giáo dục Khương Hoa Vinh, cháu nghi ngờ ông ta tham ô nhận hối lộ, dùng quyền tư lợi.”
Nghe thấy thế ông Ôn càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Không phải cháu đi tỉnh ngoài đón người à? Sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của phòng giáo dục?”
Ôn Như Quy uống một ngụm trà quả La Hán: “Bạn cháu, hai em trai của cô ấy vì đắc tội với cháu trai của vị chủ nhiệm này, đã bị nhà trường đuổi học.”
Em trai của bạn?
Ông Ôn nhíu mày, ngửi được mùi vị khác thường: “Là người bạn nào? Ông có quen không?”
Ôn Như Quy khẽ mím môi: “Không quen biết.”
Ông Ôn lạnh lùng hừ một tiếng qua lỗ mũi: “Cháu còn dám lừa ông! Từ nhỏ đến lớn khi nói dối, lông mi của cháu sẽ run lên, người bạ kia của cháu có phải là “Cỏ non” không?”
Ôn Như Quy: “……”
Phòng trộm phòng cướp phòng bạn thân, lời này dùng trên người Mã Mai là thích hợp nhất.
Nhưng mà người phụ nữ trước mắt thật ra lại là người tỉnh táo hiếm thấy ở thời này, sau khi biết chồng mình ngoại tình, chị ta không cầu xin thay anh ta, cũng không khóc sướt mướt giống như trời sắp sập.
Đồng Tuyết Lục nhìn cô gái nhỏ một cái, thấy sắc mặt cô bé vẫn tái nhợt, thì mở miệng hỏi: “Có phải con gái cô không thể ăn đậu phộng không?”
Hoắc Hương Xảo ngẩn người: “Sao cô biết? Đúng là Đại Nha không thể ăn đậu phộng, mỗi lần ăn đậu phộng cả người sẽ đổ đầy mồ hôi lạnh, trở nên buồn bã ỉu xìu mê man không tỉnh, bác sĩ nói là do dị ứng đậu phộng, bảo chúng tôi không cho con bé ăn là được!
Quả nhiên là thế!
Tên cặn bã Đoạn Văn Phủ kia đúng là không bằng cầm thú!
Đồng Tuyết Lục nói ra phát hiện ngày đó đó chị ta: “Chồng trước của chị vì muốn có một đêm xuân với Mã Mai, mỗi lần trước khi gặp mặt đều cho con gái chị ăn đậu phộng.”
Sắc mặt Hoắc Hương Xảo lập tức thay đổi, ngồi xổm xuống hỏi con gái mình: “Đại Nha, con nói cho mẹ biết, có phải cha thường xuyên cho con ăn đậu phộng không?”
Đôi mắt vô thần của Đại Nha khẽ chớp chớp, gật đầu nói: “Vâng, mỗi làn cha đều cho Đại Nha ăn rất nhiều đậu phộng, Đại Nha nói không muốn ăn, ông ấy sẽ mắng Đại Nha.”
Khóe mắt Hoắc Hương Xảo giận dữ sắp nứt ra, chị ta cắn chặt môi, trong lòng âm thầm mắng tên súc sinh Đoạn Văn Phủ kia mấy trăm lần.
Chị ta cho rằng chuyện gã ta ở bên Mã Mai đã đủ ghê tởm rồi, không ngờ gã ta còn không có chút tình người nào như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Hoắc Hương Xảo rất khó coi, một lúc lâu sau mới ổn định được cảm xúc: “Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, nếu không phải cô nói cho tôi, khả năng tôi sẽ vĩnh viễn không biết được việc này!”
Chị ta quyết định rồi, sau khi quay về sẽ sửa họ cho Đại Nha.
Kẻ súc sinh kia không xứng có người nối dõi.
Đồng Tuyết Lục đang định nói không cần khách khí, thì trông thấy Hoắc Hương Xảo nhét một cái túi vào trong tay cô, sau đó bế con gái mình lên, nhấc chân chạy mất.
Đồng Tuyết Lục bị động tác của chị ta dọa sợ, cô mở túi ra xem, thì trông thấy bên trong có năm cân thịt heo và một hộp sữa mạch nha.
Phần tạ lễ này hơi nặng.
Cô định đuổi theo trả lại cho Hoắc Hương Xảo, thì nhìn thấy chị ta chạy trốn nhanh như có quỷ đang đuổi sau lưng chị ta vậy.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười.
Nhưng mà được rồi, nếu đối phương có lòng như vậy, thì cô nhận.
Nghĩ đến đêm nay lại có thịt ăn, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Sau khi ra khỏi đồn công an, Ôn Như Quy mới về khu tập thể quân nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Ôn nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của anh, không trêu cợt như mọi ngày, mà quan tâm, nói: “Cháu đã mệt thế này rồi thì đừng quay về, nghỉ ngơi ở căn cứ cho tốt là được rồi!”
Ôn Như Quy thả túi du lịch xuống, cất giọng khàn khàn, nói: “Ông nội, cháu nhớ chiến hữu của ông có con trai làm thư ký đảng ủy ở sở giáo dục phải không?”
Nghe thấy giọng anh đã khàn đi vì mệt mỏi, ông Ôn càng đau lòng hơn: “Cháu hỏi chuyện này làm gì? Còn nữa, sao giọng cháu lại biến thành thế này?”
Chú Tông ở bên cạnh thấy thế, nhanh chóng chạy xuống phòng bếp pha một ly trà La Hán mang đến, sau đó lại đi nấu chè đậu xanh.
Ôn Như Quy: “Chủ nhiệm phòng giáo dục Khương Hoa Vinh, cháu nghi ngờ ông ta tham ô nhận hối lộ, dùng quyền tư lợi.”
Nghe thấy thế ông Ôn càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Không phải cháu đi tỉnh ngoài đón người à? Sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của phòng giáo dục?”
Ôn Như Quy uống một ngụm trà quả La Hán: “Bạn cháu, hai em trai của cô ấy vì đắc tội với cháu trai của vị chủ nhiệm này, đã bị nhà trường đuổi học.”
Em trai của bạn?
Ông Ôn nhíu mày, ngửi được mùi vị khác thường: “Là người bạn nào? Ông có quen không?”
Ôn Như Quy khẽ mím môi: “Không quen biết.”
Ông Ôn lạnh lùng hừ một tiếng qua lỗ mũi: “Cháu còn dám lừa ông! Từ nhỏ đến lớn khi nói dối, lông mi của cháu sẽ run lên, người bạ kia của cháu có phải là “Cỏ non” không?”
Ôn Như Quy: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro