Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 36
Vân Cát Cẩm Tú
2024-11-10 08:59:06
Anh ta mặt mày hớn hở kể lại đầu đuôi vụ án một lần, nói xong, điện thoại vẫn chưa bị cúp máy.
Anh ta nhìn đồng hồ, thời gian đã trôi qua hơn một phút rồi, nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn: “Như Quy, không phải cậu quen biết nữ đồng chí kia sao? Cô ấy đáng thương như vậy, cậu nói xem tôi có nên giúp cô ấy một phen không?”
Ôn Như Quy cầm điện thoại, mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên bức tường trắng xám bên ngoài, trong đầu hiện lên một khuôn mặt rõ ràng.
Dưới mắt trái của cô còn có một nốt ruồi son, màu đỏ mờ nhạt, một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ rất khó để phát hiện ra.
Dựa theo những gì Phác Kiến Nghĩa nói, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh một cô gái yếu đuổi bất lực bị người nhà làm khó dễ, nơi nào đó trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
Lông mi anh run lên, giọng nói bình thản: “Cậu ở bên đó nếu có thể giúp được người ta thì giúp đi.”
Phác Kiến Nghĩa cười khà khà hai tiếng: “Lần này vẫn tính cậu nợ tôi nhân tình chứ?”
“Ừ.”
“Càng ngày tôi càng tò mò, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì.”
“Đừng giả vờ, từ trước đến nay ngay cả vẻ ngoài của phụ nữ cậu còn không nhớ được, miễn bàn đến chuyện chủ động mở miệng giúp đỡ người khác, cậu thành thật khai ra mau, có phải hai người đang quen nhau không?”
“Không phải, hết một phút rồi.”
Nói xong, điện thoại lập tức bị cúp máy.
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy tiếng “Tút tút” truyền đến bên tai, đầu lưỡi lại chống má ngẫm nghĩ.
Chắc chắn trong lòng thằng nhóc này có quỷ, hết một phút rồi cái gì, qua năm phút rồi có được không?
Nhớ đến vẻ ngoài xinh đẹp của Đồng Tuyết Lục, anh ta khẽ chậc lưỡi một tiếng.
Nếu như biết trước thân phận của cô, chắc chắn anh ta sẽ tìm cơ hội tham gia vụ kiện này.
Đúng là đáng tiếc thật...
Đám người Tạ Kim Hoa vừa về đến khu tập thể.
Tôn Quế Lan vừa tỉnh lại đã bổ nhào vào người Tạ Kim Hoa: “Mẹ, mẹ giúp giúp Ngạn Lương đi, chỉ có mẹ mới có thể giúp được thằng bé!”
Bà ta căn bản không tin mẹ chồng mình bị điên rồi!
Trước khi đến đồn công an rõ ràng mẹ chồng vẫn rất khỏe, sao có thể nói điên là điên ngay được?
Đồng Nhị Trụ cũng mang vẻ mặt đưa đám, nói: “Mẹ, dù gì Ngạn Lương cũng do một tay mẹ nuôi lớn, nếu để nó vào ngục giam, cả đời này của nó coi như hỏng hết rồi!”
Ánh mắt Phùng Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào mẹ chồng mình, muốn tìm ra sơ hở trong ánh mắt bà ta.
Nhưng Tạ Kim Hoa lại biểu hiện giống như thật sự bị điên rồi, chỉ ngồi đó cười ngây ngô để mặc nước miếng chảy ra ngoài.
Trong lòng Tạ Kim Hoa cũng khổ không thể tả nổi.
Bà ta cũng muốn cứu cháu trai lắm chứ, nhưng nếu bà ta không điên, chắc chắn sẽ bị đồn công an truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó nói không chừng bà ta cũng sẽ bị kéo đi bắn chết!
Cho nên dù thế nào bà ta cũng phải tiếp tục giả điên.
Phùng Chiêu Đệ kéo chồng mình sang bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế này? Đang yên đang lành sao đột nhiên mẹ lại bị điên?”
Đồng Tam Tráng gãi gãi mũi nói: “Bọn họ nói mẹ làm giả khẩu cung, còn vu oan cho quân nhân, nói muốn kéo mẹ đi bắn chết, mẹ bị dọa sợ đái trong quần, sau đó bà nói mình bị điên.”
Nghe thấy hai từ “Bắn chết”, Phùng Chiêu Đệ cũng bị dọa sợ: “Sao lại đến mức bị bắn chết? Anh cẩn thận nói rõ đầu đuôi cho em xem nào?”
Đồng Tam Tráng móc móc lỗ tai: “Không nhớ rõ.”
Hai đồng chí công an kia, người sau còn hung dữ hơn người trước, sau khi vào đồn công an ngay cả thở mạnh anh ta cũng không dám, những lời bọn họ nói sao anh ta có thể nghe được?”
Phùng Chiêu Đệ oán hận đánh anh ta một cái: “Sao anh lại vô dụng như vậy chứ, một chút chuyện cũng không nhớ được, nếu biết trước để tôi qua đó còn hơn!”
Đột nhiên linh quang chợt lóe lên trong óc Phùng Chiêu Đệ, cô ta nhỏ giọng hơn vài phần: “Vậy mẹ có nói bà để tiền an ủi ở đâu không?”
Anh ta nhìn đồng hồ, thời gian đã trôi qua hơn một phút rồi, nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn: “Như Quy, không phải cậu quen biết nữ đồng chí kia sao? Cô ấy đáng thương như vậy, cậu nói xem tôi có nên giúp cô ấy một phen không?”
Ôn Như Quy cầm điện thoại, mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên bức tường trắng xám bên ngoài, trong đầu hiện lên một khuôn mặt rõ ràng.
Dưới mắt trái của cô còn có một nốt ruồi son, màu đỏ mờ nhạt, một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ rất khó để phát hiện ra.
Dựa theo những gì Phác Kiến Nghĩa nói, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh một cô gái yếu đuổi bất lực bị người nhà làm khó dễ, nơi nào đó trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
Lông mi anh run lên, giọng nói bình thản: “Cậu ở bên đó nếu có thể giúp được người ta thì giúp đi.”
Phác Kiến Nghĩa cười khà khà hai tiếng: “Lần này vẫn tính cậu nợ tôi nhân tình chứ?”
“Ừ.”
“Càng ngày tôi càng tò mò, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì.”
“Đừng giả vờ, từ trước đến nay ngay cả vẻ ngoài của phụ nữ cậu còn không nhớ được, miễn bàn đến chuyện chủ động mở miệng giúp đỡ người khác, cậu thành thật khai ra mau, có phải hai người đang quen nhau không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải, hết một phút rồi.”
Nói xong, điện thoại lập tức bị cúp máy.
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy tiếng “Tút tút” truyền đến bên tai, đầu lưỡi lại chống má ngẫm nghĩ.
Chắc chắn trong lòng thằng nhóc này có quỷ, hết một phút rồi cái gì, qua năm phút rồi có được không?
Nhớ đến vẻ ngoài xinh đẹp của Đồng Tuyết Lục, anh ta khẽ chậc lưỡi một tiếng.
Nếu như biết trước thân phận của cô, chắc chắn anh ta sẽ tìm cơ hội tham gia vụ kiện này.
Đúng là đáng tiếc thật...
Đám người Tạ Kim Hoa vừa về đến khu tập thể.
Tôn Quế Lan vừa tỉnh lại đã bổ nhào vào người Tạ Kim Hoa: “Mẹ, mẹ giúp giúp Ngạn Lương đi, chỉ có mẹ mới có thể giúp được thằng bé!”
Bà ta căn bản không tin mẹ chồng mình bị điên rồi!
Trước khi đến đồn công an rõ ràng mẹ chồng vẫn rất khỏe, sao có thể nói điên là điên ngay được?
Đồng Nhị Trụ cũng mang vẻ mặt đưa đám, nói: “Mẹ, dù gì Ngạn Lương cũng do một tay mẹ nuôi lớn, nếu để nó vào ngục giam, cả đời này của nó coi như hỏng hết rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Phùng Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào mẹ chồng mình, muốn tìm ra sơ hở trong ánh mắt bà ta.
Nhưng Tạ Kim Hoa lại biểu hiện giống như thật sự bị điên rồi, chỉ ngồi đó cười ngây ngô để mặc nước miếng chảy ra ngoài.
Trong lòng Tạ Kim Hoa cũng khổ không thể tả nổi.
Bà ta cũng muốn cứu cháu trai lắm chứ, nhưng nếu bà ta không điên, chắc chắn sẽ bị đồn công an truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó nói không chừng bà ta cũng sẽ bị kéo đi bắn chết!
Cho nên dù thế nào bà ta cũng phải tiếp tục giả điên.
Phùng Chiêu Đệ kéo chồng mình sang bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế này? Đang yên đang lành sao đột nhiên mẹ lại bị điên?”
Đồng Tam Tráng gãi gãi mũi nói: “Bọn họ nói mẹ làm giả khẩu cung, còn vu oan cho quân nhân, nói muốn kéo mẹ đi bắn chết, mẹ bị dọa sợ đái trong quần, sau đó bà nói mình bị điên.”
Nghe thấy hai từ “Bắn chết”, Phùng Chiêu Đệ cũng bị dọa sợ: “Sao lại đến mức bị bắn chết? Anh cẩn thận nói rõ đầu đuôi cho em xem nào?”
Đồng Tam Tráng móc móc lỗ tai: “Không nhớ rõ.”
Hai đồng chí công an kia, người sau còn hung dữ hơn người trước, sau khi vào đồn công an ngay cả thở mạnh anh ta cũng không dám, những lời bọn họ nói sao anh ta có thể nghe được?”
Phùng Chiêu Đệ oán hận đánh anh ta một cái: “Sao anh lại vô dụng như vậy chứ, một chút chuyện cũng không nhớ được, nếu biết trước để tôi qua đó còn hơn!”
Đột nhiên linh quang chợt lóe lên trong óc Phùng Chiêu Đệ, cô ta nhỏ giọng hơn vài phần: “Vậy mẹ có nói bà để tiền an ủi ở đâu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro