Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 42
Vân Cát Cẩm Tú
2024-11-10 08:59:06
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Gia Tín vẫn rửa bát như cũ, Đồng Miên Miên thì sang nhà bên cạnh chơi với Trư Đản.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Đồng Tuyết Lục và Đồng Gia Minh.
Đồng Tuyết Lục nói: “Sở dĩ tôi tiễn Đồng Chân Chân đến nông trường, là vì cô ta ra tay đánh Miên Miên.”
Cô kể lại sơ qua chuyện đã xảy ra ngày hôm đó một lần, cũng không trốn tránh trách nhiệm vì hành động sơ sẩy của mình.
Ngày hôm đó cô thật sự quá sơ suất, cô không nên giao Đồng Miên Miên cho mẹ Đồng trông giữ, sau khi xảy ra chuyện sở dĩ cô không nói với hai an hem Đồng Gia Minh là vì khi ấy thời cơ chưa thích hợp lắm.
Tuy rằng cái chết của vợ chồng Đồng Đại Quân không phải do nguyên chủ làm hại, nhưng lại có liên quan rất lớn.
Khi ấy cô mới quay về nhà họ Đồng một ngày, đã làm hại khiến Đồng Miên Miên bị đánh, chắc chắn sau khi hai anh em Đồng Gia Minh biết, sẽ sinh ra địch ý càng sâu hơn với cô.
Cô thừa nhận mình làm vậy là có ý đồ riêng, nhưng lúc ấy, trong tình hình ấy, có nói với bọn họ cũng không thay đổi được gì, chỉ làm quan hệ giữa đôi bên căng thẳng hơn thôi.
Đối với cả hai bên mà nói, đều không phải chuyện tốt, cho nên khi ấy cô mới lựa chọn giấu giếm.
Sau khi Đồng Tuyết Lục nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mi mắt Đồng Gia Minh rũ xuống, một lúc lâu sau mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Việc này tôi biết rồi, còn Gia Tín, không cần nói cho cậu ấy biết.”
Đồng Tuyết Lục nắm bắt thời cơ thật sự quá chuẩn, nếu như trước đây cậu biết việc này, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý để cô tiếp tục ở lại nhà mình.
Nhưng bây giờ, sau lần liên thủ đuổi đám người thân thích ở quê quán đi, có vài lời cậu không thể nói ra khỏi miệng được.
Huống chi việc này chỉ do cô sơ sẩy, người đánh Miên Miên là Đồng Chân Chân, cho dù cậu muốn trách cũng nên trách Đồng Chân Chân.
Thấy thái độ của cậu coi như vẫn tốt đẹp, trong lòng Đồng Tuyết Lục mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó cô đứng dậy, đi tắm cho Đồng Miên Miên.
**
Mệt mỏi cả một ngày, tắm rửa xong xuôi Đồng Tuyết Lục ôm cô bé lên giường ngủ sớm.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.
Cô mệt mỏi đến mức không muốn động đậy, bèn mở miệng bảo Đồng Gia Minh ra mở cửa, nhưng cô gọi vài tiếng vẫn không nghe thấy ai đáp lời.
Cô mở to mắt ra, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình cô, không biết ba anh em Đồng Gia Minh đã đi đâu rồi.
Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, bám riết lấy cô không tha, giống như nếu cô không mở cửa nó sẽ không ngừng vậy.
Đồng Tuyết Lục vốn dĩ có cái tật hay bực mình khi bị gọi dậy rồi, huống chi bây giờ còn chưa ngủ đỉ, cô vừa bò dậy vừa mắng: “Ai đấy, quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác cẩn thận gặp xui xẻo!”
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa trầm thấp truyền đến từ ngoài cửa: “Là tôi, Ôn Như Quy.”
Cô có chút sững sờ, thầm nghĩ sao đột nhiên Ôn Như Quy lại chạy tới khu tập thể tìm mình?
Đồng Tuyết Lục mở cửa ra, lập tứcnhìn thấy Ôn Như Quy đang đứng bên ngoài, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Cô bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, bèn mở miệng hỏi trước: “Đồng chí Ôn, anh đến đây tìm tôi có chuyện gì không?”
Ôn Như Quy không nói lời nào, bước vào trong nhà sau đó đột nhiên đóng cửa lại, không nói hai lời đã kéo cô vào trong phòng.
Đồng Tuyết Lục giãy giụa: “Đồng chí Ôn, anh muốn làm gì vậy? Nếu anh còn tiếp tục làm thế tôi sẽ hét lên đấy.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người Đồng Tuyết Lục và Đồng Gia Minh.
Đồng Tuyết Lục nói: “Sở dĩ tôi tiễn Đồng Chân Chân đến nông trường, là vì cô ta ra tay đánh Miên Miên.”
Cô kể lại sơ qua chuyện đã xảy ra ngày hôm đó một lần, cũng không trốn tránh trách nhiệm vì hành động sơ sẩy của mình.
Ngày hôm đó cô thật sự quá sơ suất, cô không nên giao Đồng Miên Miên cho mẹ Đồng trông giữ, sau khi xảy ra chuyện sở dĩ cô không nói với hai an hem Đồng Gia Minh là vì khi ấy thời cơ chưa thích hợp lắm.
Tuy rằng cái chết của vợ chồng Đồng Đại Quân không phải do nguyên chủ làm hại, nhưng lại có liên quan rất lớn.
Khi ấy cô mới quay về nhà họ Đồng một ngày, đã làm hại khiến Đồng Miên Miên bị đánh, chắc chắn sau khi hai anh em Đồng Gia Minh biết, sẽ sinh ra địch ý càng sâu hơn với cô.
Cô thừa nhận mình làm vậy là có ý đồ riêng, nhưng lúc ấy, trong tình hình ấy, có nói với bọn họ cũng không thay đổi được gì, chỉ làm quan hệ giữa đôi bên căng thẳng hơn thôi.
Đối với cả hai bên mà nói, đều không phải chuyện tốt, cho nên khi ấy cô mới lựa chọn giấu giếm.
Sau khi Đồng Tuyết Lục nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mi mắt Đồng Gia Minh rũ xuống, một lúc lâu sau mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Việc này tôi biết rồi, còn Gia Tín, không cần nói cho cậu ấy biết.”
Đồng Tuyết Lục nắm bắt thời cơ thật sự quá chuẩn, nếu như trước đây cậu biết việc này, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý để cô tiếp tục ở lại nhà mình.
Nhưng bây giờ, sau lần liên thủ đuổi đám người thân thích ở quê quán đi, có vài lời cậu không thể nói ra khỏi miệng được.
Huống chi việc này chỉ do cô sơ sẩy, người đánh Miên Miên là Đồng Chân Chân, cho dù cậu muốn trách cũng nên trách Đồng Chân Chân.
Thấy thái độ của cậu coi như vẫn tốt đẹp, trong lòng Đồng Tuyết Lục mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó cô đứng dậy, đi tắm cho Đồng Miên Miên.
**
Mệt mỏi cả một ngày, tắm rửa xong xuôi Đồng Tuyết Lục ôm cô bé lên giường ngủ sớm.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.
Cô mệt mỏi đến mức không muốn động đậy, bèn mở miệng bảo Đồng Gia Minh ra mở cửa, nhưng cô gọi vài tiếng vẫn không nghe thấy ai đáp lời.
Cô mở to mắt ra, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình cô, không biết ba anh em Đồng Gia Minh đã đi đâu rồi.
Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, bám riết lấy cô không tha, giống như nếu cô không mở cửa nó sẽ không ngừng vậy.
Đồng Tuyết Lục vốn dĩ có cái tật hay bực mình khi bị gọi dậy rồi, huống chi bây giờ còn chưa ngủ đỉ, cô vừa bò dậy vừa mắng: “Ai đấy, quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác cẩn thận gặp xui xẻo!”
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa trầm thấp truyền đến từ ngoài cửa: “Là tôi, Ôn Như Quy.”
Cô có chút sững sờ, thầm nghĩ sao đột nhiên Ôn Như Quy lại chạy tới khu tập thể tìm mình?
Đồng Tuyết Lục mở cửa ra, lập tứcnhìn thấy Ôn Như Quy đang đứng bên ngoài, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Cô bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, bèn mở miệng hỏi trước: “Đồng chí Ôn, anh đến đây tìm tôi có chuyện gì không?”
Ôn Như Quy không nói lời nào, bước vào trong nhà sau đó đột nhiên đóng cửa lại, không nói hai lời đã kéo cô vào trong phòng.
Đồng Tuyết Lục giãy giụa: “Đồng chí Ôn, anh muốn làm gì vậy? Nếu anh còn tiếp tục làm thế tôi sẽ hét lên đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro