Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 46
Vân Cát Cẩm Tú
2024-11-10 08:59:06
Sắc mặt chị ta tiều tụy, trên mặt, trên miệng còn không ít vết bầm tím, mái tóc trên đầu cũng bị trọc một mảng, chắc là do chồng hoặc mẹ chồng chị ta kéo trọc.
Khiến người ta nhìn vào lập tức không nhịn nổi.
Đồng Tuyết Lục hỏi: “Đồng chí Tô, cô thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Cánh môi tái nhợt của Tô Tú Anh mím chặt lại, gật đầu rất mạnh: “Nghĩ kỹ rồi, tôi nhất định phải khiến hai kẻ súc sinh kia bị trừng phạt tương ứng.”
Trước đây vì con gái, chị ta vẫn luôn nén giận, nhưng tên súc sinh kia không nên đánh Tiểu Thu!
Chuyện gì chị ta cũng có thể nhịn được, chỉ duy nhất việc đánh Tiểu Thu là chị ta không thể nhịn, so với chờ đợi một ngày cả hai mẹ con chị ta đều bị đánh chết, thà rằng chị ta ra tay trước đưa hai mẹ con bọn họ xuống địa ngục còn hơn!
Đồng Tuyết Lục nhìn chị ta, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu hành động thôi.”
Tô Tú Anh nghe thấy thế thì gật đầu, xoay người đi về phía xưởng sắt thép, nơi Hà Bảo Căn chồng chị đang công tác.
Hoàng Hương Lan nhìn theo bóng dáng chị họ mình, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng bất an.
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao thế, cô sợ à?”
Hoàng Hương Lan cắn môi nói: “Thật ra cũng không hẳn là sợ, chỉ là có chút lo lắng, đợi khi nhà dì tôi biết chuyện, không biết bọn họ có trách tôi không?”
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Đừng để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần cô hiểu mình đang cứu chị họ mình ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cô đang giúp đỡ người chị em cùng giai cấp công nhân vượt qua khổ nạn là được. Nếu ai đó dám vì việc này mà mắng cô, vậy thì chứng tỏ tư tưởng của bọn họ không đủ tiến bộ, cô phải tin, việc mình đang làm là hành động cao cả, vĩ đại!”
Hoàng Hương Lan được ủng hộ, lập tức kích động nói: “Đồng chí Đồng, cô khéo ăn nói quá! Tôi nhớ kỹ lời cô nói rồi, nếu có ai dám mắng tôi, tôi sẽ nói tư tưởng của bọn họ lạc hậu!”
Tuy rằng trước đó cô đa hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ chị họ mình rồi, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất thấp thỏm, lo lắng sau khi anh rể vào tù, nhà dì cô sẽ trách cô phá hoại cuộc hôn nhân của chị họ.
Nhưng lúc này nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói như vậy, cô cảm thấy máu trong người mình nóng lên, cảm giác ý chí chiến đấu đang sôi sục trong lòng.
Cô nhất định phải cứu chị họ mình ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng!
Tô Tú Anh đi đến xưởng sắt thép, nhờ bảo vệ gọi Hà Bảo Căn ra ngoài.
Hà Bảo Căn nhìn thấy chị ấy xuất hiện trước cửa nhà xưởng, lông mày lập tức nhăn lại: “Sao cô lại không đi làm?”
Tô Tú Anh thấy mắt anh ta lộ ra hung quang, cơ thể vô thức run lên, nhưng nhớ đến cảnh tượng ngày đó con gái bị đánh mặt chảy đều máu, cô lại cố ép mình bình tĩnh lại.
“Tôi đang đi làm, thì có người đến tìm tôi nói rằng mẹ ở nhà bị ngã, cần phải đưa đến bệnh viện, một mình tôi không có cách nào đỡ bà ấy đi được, đành phải đến đây tìm anh.”
Hà Bảo Căn vừa nghe thấy mẹ mình xảy ra chuyện, đã vội vàng chạy vào xin nghỉ, sau đó hai vợ chồng nhanh chóng về nhà.
Đồng Tuyết Lục và Hoàng Hương Lan vẫn luôn đứng chờ ở gần đó, nhìn thấy chị họ Hoàng Hương Lan đã dẫn Hà Bảo Căn về nhà, hai cô vội vã theo sau.
Mãi cho đến khi theo tới đầu ngõ nhỏ vào nhà, hai người mới dừng bước.
Đồng Tuyết Lục: “Cô đứng chỗ này chờ tôi, một mình tôi qua đó, lát nữa vừa nghe thấy tiếng cãi nhau cô lập tức đi đến đồn cô an cử báo, biết chưa?”
Hoàng Hương Lan nắm chặt tay: “Tôi biết rồi, cô đi nhanh lên!”
Khiến người ta nhìn vào lập tức không nhịn nổi.
Đồng Tuyết Lục hỏi: “Đồng chí Tô, cô thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Cánh môi tái nhợt của Tô Tú Anh mím chặt lại, gật đầu rất mạnh: “Nghĩ kỹ rồi, tôi nhất định phải khiến hai kẻ súc sinh kia bị trừng phạt tương ứng.”
Trước đây vì con gái, chị ta vẫn luôn nén giận, nhưng tên súc sinh kia không nên đánh Tiểu Thu!
Chuyện gì chị ta cũng có thể nhịn được, chỉ duy nhất việc đánh Tiểu Thu là chị ta không thể nhịn, so với chờ đợi một ngày cả hai mẹ con chị ta đều bị đánh chết, thà rằng chị ta ra tay trước đưa hai mẹ con bọn họ xuống địa ngục còn hơn!
Đồng Tuyết Lục nhìn chị ta, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu hành động thôi.”
Tô Tú Anh nghe thấy thế thì gật đầu, xoay người đi về phía xưởng sắt thép, nơi Hà Bảo Căn chồng chị đang công tác.
Hoàng Hương Lan nhìn theo bóng dáng chị họ mình, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng bất an.
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao thế, cô sợ à?”
Hoàng Hương Lan cắn môi nói: “Thật ra cũng không hẳn là sợ, chỉ là có chút lo lắng, đợi khi nhà dì tôi biết chuyện, không biết bọn họ có trách tôi không?”
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Đừng để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần cô hiểu mình đang cứu chị họ mình ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cô đang giúp đỡ người chị em cùng giai cấp công nhân vượt qua khổ nạn là được. Nếu ai đó dám vì việc này mà mắng cô, vậy thì chứng tỏ tư tưởng của bọn họ không đủ tiến bộ, cô phải tin, việc mình đang làm là hành động cao cả, vĩ đại!”
Hoàng Hương Lan được ủng hộ, lập tức kích động nói: “Đồng chí Đồng, cô khéo ăn nói quá! Tôi nhớ kỹ lời cô nói rồi, nếu có ai dám mắng tôi, tôi sẽ nói tư tưởng của bọn họ lạc hậu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng trước đó cô đa hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ chị họ mình rồi, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất thấp thỏm, lo lắng sau khi anh rể vào tù, nhà dì cô sẽ trách cô phá hoại cuộc hôn nhân của chị họ.
Nhưng lúc này nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói như vậy, cô cảm thấy máu trong người mình nóng lên, cảm giác ý chí chiến đấu đang sôi sục trong lòng.
Cô nhất định phải cứu chị họ mình ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng!
Tô Tú Anh đi đến xưởng sắt thép, nhờ bảo vệ gọi Hà Bảo Căn ra ngoài.
Hà Bảo Căn nhìn thấy chị ấy xuất hiện trước cửa nhà xưởng, lông mày lập tức nhăn lại: “Sao cô lại không đi làm?”
Tô Tú Anh thấy mắt anh ta lộ ra hung quang, cơ thể vô thức run lên, nhưng nhớ đến cảnh tượng ngày đó con gái bị đánh mặt chảy đều máu, cô lại cố ép mình bình tĩnh lại.
“Tôi đang đi làm, thì có người đến tìm tôi nói rằng mẹ ở nhà bị ngã, cần phải đưa đến bệnh viện, một mình tôi không có cách nào đỡ bà ấy đi được, đành phải đến đây tìm anh.”
Hà Bảo Căn vừa nghe thấy mẹ mình xảy ra chuyện, đã vội vàng chạy vào xin nghỉ, sau đó hai vợ chồng nhanh chóng về nhà.
Đồng Tuyết Lục và Hoàng Hương Lan vẫn luôn đứng chờ ở gần đó, nhìn thấy chị họ Hoàng Hương Lan đã dẫn Hà Bảo Căn về nhà, hai cô vội vã theo sau.
Mãi cho đến khi theo tới đầu ngõ nhỏ vào nhà, hai người mới dừng bước.
Đồng Tuyết Lục: “Cô đứng chỗ này chờ tôi, một mình tôi qua đó, lát nữa vừa nghe thấy tiếng cãi nhau cô lập tức đi đến đồn cô an cử báo, biết chưa?”
Hoàng Hương Lan nắm chặt tay: “Tôi biết rồi, cô đi nhanh lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro