Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 50
Vân Cát Cẩm Tú
2024-11-10 08:59:06
Nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói đồng chí công an, bà ta còn tưởng rằng cô đang hù dọa bà ta, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên bà ta đã nhìn thấy con trai mình đang bị hai đồng chí công an vặn tay về phía sau, giữ chặt.
Cả người bà ta run lên, thiếu chút nữa đã bị dọa đái ra quần.
Một đồng chí công an bước lên trước, nói: “Đứng dậy, theo chúng tôi về đồn công an một chuyến.”
Sắc mặt bà Hà trắng bệch, đôi tay run như bị động kinh: “Đồng chí công an, tôi không sử dụng bạo lực, người kia là con dâu tôi, cuộc sống nhà ai không phải ồn ào nhốn nháo như vậy, không tin đồng chí cứ hỏi con dâu tôi xem!”
Nhưng bà ta vừa nói xong, đã nghe thấy Tô Tú Anh mặt đầy máu ngồi dậy, giọng nói đầy khí phách: “Đồng chí công an, tôi muốn cử báo Hà Bảo Căn ẩu đả ngược đãi phụ nữ, cùng với Vương Quế Hoa duy trì nếp sống phong kiến, ở nhà tra tấn con dâu, vết thương trên mặt trên người tôi chính là do bọn họ đánh!”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi có thể làm chứng! Nữ đồng chí này bị đánh đến mức nằm bò ra đất, người đàn ông này còn không buông tha cho chị ấy, bây giờ là xã hội mới, đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, thế mà còn có người dám ngược đãi phụ nữ như thế, người không để quy định pháp luật vào trong mắt như vậy, theo tôi thấy nên bắn chết!”
Hai mẹ con Hà Bảo Căn và bà Hà nghe thấy hai từ “Bắn chết”, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt trợn trừng to như mắt trâu.
Bà Hà cắn răng nói: “Tú Anh, có phải con bị hồ đồ rồi hay không? Chúng ta là người thân nhất của con, Bảo Căn là cha của Tiểu Thu, con đừng nói hươu nói vượn trước mặt đồng chí công an như thế!”
Bây giờ lại nói là người thân nhất, thế trước đó bọn họ vừa làm gì?
Tô Tú Anh nhìn bà Hà cười mỉa mai: “Đồng chí công an, tôi không nói hươu nói vượn, chính là bọn họ đã đánh tôi, hơn nữa không chỉ một lần, vết thương lớn lớn bé bé trên người tôi đều do bọn họ đánh, tôi muốn cử báo bọn họ, hai người mau bắt bọn họ lại đi!”
Bà Hà vừa sợ vừa tức, lập tức gào lên một tiếng, sau đó khóc lóc nói: “Ông trời ơi, tôi đã tạo nghiệt gì vậy, thế mà lại cưới về một đứa con dâu táng tận lương tâm như thê? Mọi người mau đến đây nhìn xem, thế mà có người cử báo cả chồng, cả mẹ chồng mình, cô ta muốn hại chết cả nhà chúng tôi đây mà!”
Hàng xóm xung quanh không ngờ mọi chuyện sẽ đến nước này, bọn họ đều ồn ào khuyên nhủ.
“Tú Anh, có chuyện gì từ từ nói, làm ầm ĩ đến đồn công an không tốt đâu.”
“Đúng đấy, đều là người một nhà cả, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, Tú Anh, cháu mau giải thích rõ ràng với đồng chí công an đi!”
Bà Hà đúng là vừa ngu xuẩn vừa đê tiện, đến lúc này rồi còn muốn lôi kéo dư luận tạo áp lực cho Tô Tú Anh.
Nhưng mà Tô Tú Anh đã hạ quyết tâm, cho dù người xung quanh nói gì chị cũng không thay đổi ý định.
Bà Hà còn muốn khóc gào tiếp, nhưng lại bị đồng chí công an lạnh lùng cảnh cáo: “Câm miệng, có chuyện gì về đồn công an rồi nói sau!”
Bà ta giống con gà bị bóp chặt cổ, tiếng kêu khóc nghẹn ngay giữa cổ họng, khó chịu muốn chết.
Sau đó hai mẹ con Hà Bảo Căn đều bị đưa về đồn côn an.
Cùng nhau đến đó, ngoài Đồng Tuyết Lục và Tô Tú Anh ra, còn có cả hàng xóm xung quanh.
**
Trong đồn công an.
Nhìn thấy Ôn Như Quy xuất hiện ở cửa văn phòng, vẻ mặt Phác Kiến Nghĩa có chút bất ngờ: “Như Quy sao cậu lại tới đây?”
Ôn Như Quy nhẹ nhàng trả lời: “Ngày mai là sinh nhật ông nội, tôi phải về nhà một chuyến, tiện đường đến đây luôn, lần trước cậu gọi điện tìm tôi có chuyện gì không?”
Cả người bà ta run lên, thiếu chút nữa đã bị dọa đái ra quần.
Một đồng chí công an bước lên trước, nói: “Đứng dậy, theo chúng tôi về đồn công an một chuyến.”
Sắc mặt bà Hà trắng bệch, đôi tay run như bị động kinh: “Đồng chí công an, tôi không sử dụng bạo lực, người kia là con dâu tôi, cuộc sống nhà ai không phải ồn ào nhốn nháo như vậy, không tin đồng chí cứ hỏi con dâu tôi xem!”
Nhưng bà ta vừa nói xong, đã nghe thấy Tô Tú Anh mặt đầy máu ngồi dậy, giọng nói đầy khí phách: “Đồng chí công an, tôi muốn cử báo Hà Bảo Căn ẩu đả ngược đãi phụ nữ, cùng với Vương Quế Hoa duy trì nếp sống phong kiến, ở nhà tra tấn con dâu, vết thương trên mặt trên người tôi chính là do bọn họ đánh!”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi có thể làm chứng! Nữ đồng chí này bị đánh đến mức nằm bò ra đất, người đàn ông này còn không buông tha cho chị ấy, bây giờ là xã hội mới, đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, thế mà còn có người dám ngược đãi phụ nữ như thế, người không để quy định pháp luật vào trong mắt như vậy, theo tôi thấy nên bắn chết!”
Hai mẹ con Hà Bảo Căn và bà Hà nghe thấy hai từ “Bắn chết”, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt trợn trừng to như mắt trâu.
Bà Hà cắn răng nói: “Tú Anh, có phải con bị hồ đồ rồi hay không? Chúng ta là người thân nhất của con, Bảo Căn là cha của Tiểu Thu, con đừng nói hươu nói vượn trước mặt đồng chí công an như thế!”
Bây giờ lại nói là người thân nhất, thế trước đó bọn họ vừa làm gì?
Tô Tú Anh nhìn bà Hà cười mỉa mai: “Đồng chí công an, tôi không nói hươu nói vượn, chính là bọn họ đã đánh tôi, hơn nữa không chỉ một lần, vết thương lớn lớn bé bé trên người tôi đều do bọn họ đánh, tôi muốn cử báo bọn họ, hai người mau bắt bọn họ lại đi!”
Bà Hà vừa sợ vừa tức, lập tức gào lên một tiếng, sau đó khóc lóc nói: “Ông trời ơi, tôi đã tạo nghiệt gì vậy, thế mà lại cưới về một đứa con dâu táng tận lương tâm như thê? Mọi người mau đến đây nhìn xem, thế mà có người cử báo cả chồng, cả mẹ chồng mình, cô ta muốn hại chết cả nhà chúng tôi đây mà!”
Hàng xóm xung quanh không ngờ mọi chuyện sẽ đến nước này, bọn họ đều ồn ào khuyên nhủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tú Anh, có chuyện gì từ từ nói, làm ầm ĩ đến đồn công an không tốt đâu.”
“Đúng đấy, đều là người một nhà cả, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, Tú Anh, cháu mau giải thích rõ ràng với đồng chí công an đi!”
Bà Hà đúng là vừa ngu xuẩn vừa đê tiện, đến lúc này rồi còn muốn lôi kéo dư luận tạo áp lực cho Tô Tú Anh.
Nhưng mà Tô Tú Anh đã hạ quyết tâm, cho dù người xung quanh nói gì chị cũng không thay đổi ý định.
Bà Hà còn muốn khóc gào tiếp, nhưng lại bị đồng chí công an lạnh lùng cảnh cáo: “Câm miệng, có chuyện gì về đồn công an rồi nói sau!”
Bà ta giống con gà bị bóp chặt cổ, tiếng kêu khóc nghẹn ngay giữa cổ họng, khó chịu muốn chết.
Sau đó hai mẹ con Hà Bảo Căn đều bị đưa về đồn côn an.
Cùng nhau đến đó, ngoài Đồng Tuyết Lục và Tô Tú Anh ra, còn có cả hàng xóm xung quanh.
**
Trong đồn công an.
Nhìn thấy Ôn Như Quy xuất hiện ở cửa văn phòng, vẻ mặt Phác Kiến Nghĩa có chút bất ngờ: “Như Quy sao cậu lại tới đây?”
Ôn Như Quy nhẹ nhàng trả lời: “Ngày mai là sinh nhật ông nội, tôi phải về nhà một chuyến, tiện đường đến đây luôn, lần trước cậu gọi điện tìm tôi có chuyện gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro