Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Ma Cuồng Ghen L...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Nguyễn Manh Manh chống người lên, đầu còn có chút choáng váng.
Người khác xem ra, là cô Bá Vương ngạnh thượng cung cưỡng hôn Lệ Quân Triệt.
Trên thực tế, cô là mạnh mẽ đánh vào trên mũi anh ta.
Sóng mũi Lệ Quân Ngự cao thẳng, cái mũi nhỏ của cô thì lại vểnh cao đáng yêu, chóp mũi hai người vừa vặn đụng vào nhau, đau đến mức nước mắt Nguyễn Manh Manh đều suýt chút nữa ứa ra.
đụng chóp mũi, miệng lưỡi căn bản không đụng tới, cũng không biết những nữ sinh kia đang kêu quái dị cái gì!
Nguyễn Manh Manh là cảm thấy không có gì, trong cảm quan của cô, chỉ có sóng mũi truyền đến cảm giác đau đớn.
Nhưng cô mới vừa đứng lên, liền nhìn thấy thiếu niên đẹp trai vừa bị cô đẩy ngã dưới thân, bịch một cái từ trên mặt đất nhảy lên.
"Nguyễn Manh Manh, cô... ! ! !" Mu bàn tay trái của Lệ Quân Triệt che ở trước môi mỏng, tay phải ngón trỏ run rẩy lên án.
Anh liên tục nói vài từ 'Cô', khuôn mặt trắng nõn tinh xảo bị nhuộm đỏ, tròng mắt trong suốt tràn ngập lên án.
Xem ra, rất giống như thiếu niên đàng hoàng mới vừa bị ác bá bắt nạt.
Khụ, khụ khụ...
Có cần phản ứng lớn như vậy hay không, cô căn bản là chưa hôn đến anh ta nha?
"Nguyễn Manh Manh, cô... Cô hại chết tôi rồi!" Lệ Quân Triệt nín nửa ngày, chỉ phun ra một câu như vậy.
Nói xong, liền tức đến nổ phổi trừng Nguyễn Manh Manh một cái, từ cửa sau chạy ra ngoài.
Mãi đến khi Lệ Quân Triệt chạy ra khỏi phòng học, Nguyễn Manh Manh vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
VL, Lệ Quân Triệt đó là phản ứng gì?
Sao anh ta như đại khuê nữ, bị cô chiếm tiện nghi thế?
Ôi này, anh trai đừng đi chứ, trở về nói rõ ràng... Miệng lưỡi cũng chưa đụng tới, anh đây là bị oan ức gì chứ, lại còn chạy!
Ngay lúc Nguyễn Manh Manh trố mắt ngoác mồm, bạn học cùng lớp đã kịch liệt thảo luận.
Nụ hôn đầu của nam thần, bị Nguyễn Manh Manh không nói đạo lý cứ như thế cướp đi.
Đại đa số người, đều là biểu thị từ chối.
Nhưng cũng có một số ít nữ sinh, cảm thấy Nguyễn Manh Manh thực sự là tiêu sái quyết đoán, dám yêu dám hận.
Thích, liền chủ động đuổi theo, thực sự không được liền chủ động cưỡng hôn.
Quả nhiên khác với những Bạch Liên Hoa chỉ có thể giả bộ đáng thương, giả vờ nhu nhược bên ngoài kia.
Nguyễn Manh Manh căn bản không biết, liền bởi vì chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn cô lại kéo tới rất nhiều cừu hận, cũng thuận tiện kéo tới mấy em gái nhỏ hâm mộ.
Cô bình tĩnh vỗ vỗ góc áo, nhặt khăn lau bảng lên đi đến bục giảng.
"Giáo viên Cao..." Cô đặt khăn lau bảng vào trong tay thầy Cao, "Tan học em liền nói cho giáo viên Lý, vừa nãy thầy dùng khăn lau bảng, quăng vào mặt em."
Thái dương Cao Hán Thu hơi co rút, nhất thời thay đổi sắc mặt: "Tiểu sư muội, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói..."
*
Lúc nghỉ trưa, trên sân thượng tầng cao nhất của trường học.
Nguyễn Manh Manh và Mộ Cảnh Hành hai người ngồi trên sân thượng, một bên lắc chân ngắm phong cảnh, vừa ăn đồ ăn.
"Manh Manh, cậu thật sự thích Việt Quân Triệt sao? Bây giờ cả trường đều đang đồn, hôm nay đi học cậu cưỡng hôn cậu ta... Nhưng, cậu ta mới mười sáu, cách số tuổi pháp luật quy định kết hôn còn tới bốn năm, cậu không sợ..."
"Dừng dừng!" Nguyễn Manh Manh kêu Mộ công tử bột dừng lại.
"Ai nói với cậu mình thích cậu ta? Những thứ đó đều là lời đồn, mình căn bản không cưỡng hôn cậu ta, chính là không cẩn thận va vào nhau."
Lúc này lời đồn, thực sự là lưu truyền đến mức nhanh chóng.
Thậm chí ngay cả Mộ Cảnh Hành cũng tin.
"Có thật không?" Mộ Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn cô, hiếm thấy không tin Nguyễn Manh Manh.
Hết cách rồi, ai kêu anh sâu sắc biết, thuộc tính mê trai của Nguyễn Manh Manh.
Dung mạo của Việt Quân Triệt còn đẹp đẽ hơn phụ nữ, thiếu niên đẹp trai sống động như từ trong truyện tranh bước ra.
Nguyễn Manh Manh không nhẫn nại được, ra tay với anh ta, cũng là có thể lý giải.
"Đương nhiên là thật sự. Mộ Cảnh Hành, có phải cậu rất rảnh không... Nhờ cậu giúp mình tìm đủ bảy người, cậu lại chỉ ở đây nói những thứ này sao."
Nguyễn Manh Manh tức giận nhéo cánh tay Mộ Cảnh Hành một cái, đau đến Mộ Cảnh Hành gào gào kêu loạn.
"Mình, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm, sau đó liền không còn... Bằng không, cậu kéo Việt Quân Triệt nhập bọn đi? Dù sao, cậu ta cũng đã là người của cậu."
Mộ Cảnh Hành xoa cánh tay, thay cô nghĩ kế.
"Cái gì mà người của mình, lại nói lung tung, cẩn thận cánh tay của cậu." Nguyễn Manh Manh nguýt anh một cái, trong lòng ngược lại có dự định.
Đúng vậy, Lệ Quân Triệt không phải là ứng cử viên sẵn có sao.
Có nam thần trường học như anh ta này gia nhập, nói không chừng còn có thể hấp dẫn rất nhiều nữ sinh.
Đang đắc ý, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Alo." Cô còn dùng ánh mắt cảnh cáo trừng mắt nhìn Mộ Cảnh Hành, cũng không nhìn, một tay bắt máy.
"Nguyễn Manh Manh..." Đầu bên kia điện thoại, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm của người đàn ông truyền tới.
"Sớm biết như vậy, tối hôm qua liền không nên thả em xuống giường."
Người khác xem ra, là cô Bá Vương ngạnh thượng cung cưỡng hôn Lệ Quân Triệt.
Trên thực tế, cô là mạnh mẽ đánh vào trên mũi anh ta.
Sóng mũi Lệ Quân Ngự cao thẳng, cái mũi nhỏ của cô thì lại vểnh cao đáng yêu, chóp mũi hai người vừa vặn đụng vào nhau, đau đến mức nước mắt Nguyễn Manh Manh đều suýt chút nữa ứa ra.
đụng chóp mũi, miệng lưỡi căn bản không đụng tới, cũng không biết những nữ sinh kia đang kêu quái dị cái gì!
Nguyễn Manh Manh là cảm thấy không có gì, trong cảm quan của cô, chỉ có sóng mũi truyền đến cảm giác đau đớn.
Nhưng cô mới vừa đứng lên, liền nhìn thấy thiếu niên đẹp trai vừa bị cô đẩy ngã dưới thân, bịch một cái từ trên mặt đất nhảy lên.
"Nguyễn Manh Manh, cô... ! ! !" Mu bàn tay trái của Lệ Quân Triệt che ở trước môi mỏng, tay phải ngón trỏ run rẩy lên án.
Anh liên tục nói vài từ 'Cô', khuôn mặt trắng nõn tinh xảo bị nhuộm đỏ, tròng mắt trong suốt tràn ngập lên án.
Xem ra, rất giống như thiếu niên đàng hoàng mới vừa bị ác bá bắt nạt.
Khụ, khụ khụ...
Có cần phản ứng lớn như vậy hay không, cô căn bản là chưa hôn đến anh ta nha?
"Nguyễn Manh Manh, cô... Cô hại chết tôi rồi!" Lệ Quân Triệt nín nửa ngày, chỉ phun ra một câu như vậy.
Nói xong, liền tức đến nổ phổi trừng Nguyễn Manh Manh một cái, từ cửa sau chạy ra ngoài.
Mãi đến khi Lệ Quân Triệt chạy ra khỏi phòng học, Nguyễn Manh Manh vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
VL, Lệ Quân Triệt đó là phản ứng gì?
Sao anh ta như đại khuê nữ, bị cô chiếm tiện nghi thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôi này, anh trai đừng đi chứ, trở về nói rõ ràng... Miệng lưỡi cũng chưa đụng tới, anh đây là bị oan ức gì chứ, lại còn chạy!
Ngay lúc Nguyễn Manh Manh trố mắt ngoác mồm, bạn học cùng lớp đã kịch liệt thảo luận.
Nụ hôn đầu của nam thần, bị Nguyễn Manh Manh không nói đạo lý cứ như thế cướp đi.
Đại đa số người, đều là biểu thị từ chối.
Nhưng cũng có một số ít nữ sinh, cảm thấy Nguyễn Manh Manh thực sự là tiêu sái quyết đoán, dám yêu dám hận.
Thích, liền chủ động đuổi theo, thực sự không được liền chủ động cưỡng hôn.
Quả nhiên khác với những Bạch Liên Hoa chỉ có thể giả bộ đáng thương, giả vờ nhu nhược bên ngoài kia.
Nguyễn Manh Manh căn bản không biết, liền bởi vì chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn cô lại kéo tới rất nhiều cừu hận, cũng thuận tiện kéo tới mấy em gái nhỏ hâm mộ.
Cô bình tĩnh vỗ vỗ góc áo, nhặt khăn lau bảng lên đi đến bục giảng.
"Giáo viên Cao..." Cô đặt khăn lau bảng vào trong tay thầy Cao, "Tan học em liền nói cho giáo viên Lý, vừa nãy thầy dùng khăn lau bảng, quăng vào mặt em."
Thái dương Cao Hán Thu hơi co rút, nhất thời thay đổi sắc mặt: "Tiểu sư muội, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói..."
*
Lúc nghỉ trưa, trên sân thượng tầng cao nhất của trường học.
Nguyễn Manh Manh và Mộ Cảnh Hành hai người ngồi trên sân thượng, một bên lắc chân ngắm phong cảnh, vừa ăn đồ ăn.
"Manh Manh, cậu thật sự thích Việt Quân Triệt sao? Bây giờ cả trường đều đang đồn, hôm nay đi học cậu cưỡng hôn cậu ta... Nhưng, cậu ta mới mười sáu, cách số tuổi pháp luật quy định kết hôn còn tới bốn năm, cậu không sợ..."
"Dừng dừng!" Nguyễn Manh Manh kêu Mộ công tử bột dừng lại.
"Ai nói với cậu mình thích cậu ta? Những thứ đó đều là lời đồn, mình căn bản không cưỡng hôn cậu ta, chính là không cẩn thận va vào nhau."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này lời đồn, thực sự là lưu truyền đến mức nhanh chóng.
Thậm chí ngay cả Mộ Cảnh Hành cũng tin.
"Có thật không?" Mộ Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn cô, hiếm thấy không tin Nguyễn Manh Manh.
Hết cách rồi, ai kêu anh sâu sắc biết, thuộc tính mê trai của Nguyễn Manh Manh.
Dung mạo của Việt Quân Triệt còn đẹp đẽ hơn phụ nữ, thiếu niên đẹp trai sống động như từ trong truyện tranh bước ra.
Nguyễn Manh Manh không nhẫn nại được, ra tay với anh ta, cũng là có thể lý giải.
"Đương nhiên là thật sự. Mộ Cảnh Hành, có phải cậu rất rảnh không... Nhờ cậu giúp mình tìm đủ bảy người, cậu lại chỉ ở đây nói những thứ này sao."
Nguyễn Manh Manh tức giận nhéo cánh tay Mộ Cảnh Hành một cái, đau đến Mộ Cảnh Hành gào gào kêu loạn.
"Mình, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm, sau đó liền không còn... Bằng không, cậu kéo Việt Quân Triệt nhập bọn đi? Dù sao, cậu ta cũng đã là người của cậu."
Mộ Cảnh Hành xoa cánh tay, thay cô nghĩ kế.
"Cái gì mà người của mình, lại nói lung tung, cẩn thận cánh tay của cậu." Nguyễn Manh Manh nguýt anh một cái, trong lòng ngược lại có dự định.
Đúng vậy, Lệ Quân Triệt không phải là ứng cử viên sẵn có sao.
Có nam thần trường học như anh ta này gia nhập, nói không chừng còn có thể hấp dẫn rất nhiều nữ sinh.
Đang đắc ý, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Alo." Cô còn dùng ánh mắt cảnh cáo trừng mắt nhìn Mộ Cảnh Hành, cũng không nhìn, một tay bắt máy.
"Nguyễn Manh Manh..." Đầu bên kia điện thoại, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm của người đàn ông truyền tới.
"Sớm biết như vậy, tối hôm qua liền không nên thả em xuống giường."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro