Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Ba Vợ Bị Bạo Qu...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Trong phòng riêng Quan Hải Hiên sát vách, Nguyễn Triệu Thiên đang trò chuyện với Trương Diệu Quang thật vui.
Tuy rằng Trương Diệu Quang là người đàn ông hơi lớn tuổi, nhưng những việc này rơi vào trong mắt Nguyễn Triệu Thiên, cũng không tính là thiếu hụt gì lớn.
Chí ít, anh ta một lòng đối với hôn nhân và gia đình, có trách nhiệm, hơn nữa sau khi kết hôn ngoại trừ dốc sức làm sự nghiệp, có tâm sự gì cũng sẽ đặt trên người vợ con.
Hơn nữa, Trương gia chỉ có một dòng, chỉ có một đứa con trai là cậu ta.
Nếu như Manh Manh gả đi có thể sinh con trai, tương lai địa vị ở Trương gia, chính là không thể lay động.
Nguyễn Triệu Thiên là người đàn ông, còn là một người đàn ông đào hoa, vì vậy ông sâu sắc biết, lòng người đàn ông là không dựa dẫm được.
Thật sự đáng tin, chỉ có dòng dõi và địa vị kinh tế.
"Trương tổng, cậu mới vừa nói những thứ kia đều không phải là vấn đề... Có điều, chúng ta nói cẩn thận sự kiện kia trước..."
"Nguyễn tổng ông yên tâm, Trương Diệu Quang tôi đối với người vợ tuyệt đối hào phóng. Gả cho Trương Diệu Quang tôi chính là người của tôi, lệnh thiên kim chỉ cần đồng ý từ bỏ việc học, an tâm ở nhà giúp chồng dạy con. Sauk hi gả vào, tôi cho cô ấy 5% cổ phần Trương thị, mỗi lần sinh một đứa con trai, liền thêm 10%. Sinh được càng nhiều, cổ phần càng nhiều."
Nguyễn Triệu Thiên vừa nghe, thoáng an tâm.
Tình cảm là hư vô, chỉ có cổ phần là thật.
Dù cho ông sau trăm tuổi, chỉ cần trong tay Manh Manh có cổ phần của ông và ba để lại, lại có cổ phần Trương thị, ở thành phố S, tuyệt đối không ai bắt nạt được cô.
"Nếu như vậy, vậy liền nói rõ... Chờ con gái của tôi trở về, chúng ta liền..." Lời còn chưa dứt, cửa phòng riêng đột nhiên bị người từ ngoài đẩy vào.
Nguyễn Triệu Thiên, bị miễn cưỡng cắt ngang.
Cho rằng là người phục vụ không lễ phép, Nguyễn Triệu Thiên cau mày quay lại.
Ai biết, lần này đầu lại dọa ông sợ đến hoàn toàn biến sắc, 'Nhảy' một cái đứng lên.
"Cậu... Cậu là ai! Ai cho phép cậu ôm Manh Manh, mau thả con bé xuống!"
Nguyễn Triệu Thiên sắp bị tình cảnh trước mắt này làm cho tức giận nổ tung.
Con gái bảo bối của ông lại bị một người đàn ông xa lạ ôm vào trong ngực, trên khuôn mặt phấn nộn tràn ngập xấu hổ.
Nhìn thấy ông, con mắt đẹp đẽ của con gái lóe lóe, dường như muốn lên tiếng, lại bị người đàn ông trở tay nắm chặt sau gáy, nhấn về trong lồng ngực.
Nguyễn Triệu Thiên đau lòng nhất chính là Nguyễn Manh Manh.
Đừng xem ông hiện đang chủ động tìm nhà chồng cho Nguyễn Manh Manh, tất cả đều là bất đắc dĩ, nhất định phải an bài xong đường lui tương lai cho Nguyễn Manh Manh.
Nhưng trên thực tế, lúc người là nô của con gái này tận mắt nhìn thấy, Manh Manh nhà ông bị người đàn ông khác hôn nhẹ thân mật ôm vào trong ngực, đả kích đối với ông, không thua gì muốn mạng già của ông!
"Ba, con tên Việt Quân Ngự, bạn trai Manh Manh." Tiếng nói trầm ổn man mát, mang theo từ tính mê người.
"Quấy rầy, nghe nói bạn gái của con ra mắt ở đây, vì vậy cố ý tới xem đối tượng hẹn hò của cô ấy một chút."
Người đàn ông không để ý thái độ căm thù của Nguyễn Triệu Thiên chút nào, ôm mèo con trong lòng, đi vào phía trong.
Hai tay mạnh mẽ của ông, vững vàng ôm lấy Nguyễn Manh Manh, để khuôn mặt nhỏ của cô bị ép kề sát trên lồng ngực dày rộng ấm áp của mình.
Cái miệng nhỏ đều là líu ra líu ríu nói không ngừng kia, vì động tác của anh, căn bản không có cách nào phát ra tiếng hoàn chỉnh.
Lệ Quân Ngự, chắc chắn sẽ không để Nguyễn Manh Manh , nói ra bất kỳ lời phủ nhận gì vào lúc này.
Nhìn người trẻ tuổi đi tới chỗ mình, thân hình cao to vĩ đại, kiên cường, tao nhã.
Toàn than mang theo một luồng hơi thở tự phụ mà cấm dục.
Nguyễn Triệu Thiên không khỏi nhớ tới lời của bà Nguyễn.
Bà nói cho ông, Manh Manh nhà ông ở bên ngoài hẹn hò bạn trai họ Việt, là người trẻ tuổi chỉ có thể chơi game.
Nhưng xem dáng vẻ người trẻ tuổi này, dường như lại không giống tên côn đồ cắc ké không làm việc đàng hoàng, không có công việc ổn định như bà Nguyễn nói lắm.
"Cậu... Cậu bớt loạn làm thân thích, ai là ba cậu... Tôi chưa từng đồng ý giao Manh Manh cho cậu."
Dù cho thằng nhóc này xem ra, không vô căn cứ như trong lời đồn, nhưng Nguyễn Triệu Thiên vẫn không có cảm tình gì.
"Còn có, mau buông con gái của tôi ra... Nếu biết con bé đang ra mắt, còn ôm ôm, thành hình dáng gì!"
Tuy rằng Trương Diệu Quang là người đàn ông hơi lớn tuổi, nhưng những việc này rơi vào trong mắt Nguyễn Triệu Thiên, cũng không tính là thiếu hụt gì lớn.
Chí ít, anh ta một lòng đối với hôn nhân và gia đình, có trách nhiệm, hơn nữa sau khi kết hôn ngoại trừ dốc sức làm sự nghiệp, có tâm sự gì cũng sẽ đặt trên người vợ con.
Hơn nữa, Trương gia chỉ có một dòng, chỉ có một đứa con trai là cậu ta.
Nếu như Manh Manh gả đi có thể sinh con trai, tương lai địa vị ở Trương gia, chính là không thể lay động.
Nguyễn Triệu Thiên là người đàn ông, còn là một người đàn ông đào hoa, vì vậy ông sâu sắc biết, lòng người đàn ông là không dựa dẫm được.
Thật sự đáng tin, chỉ có dòng dõi và địa vị kinh tế.
"Trương tổng, cậu mới vừa nói những thứ kia đều không phải là vấn đề... Có điều, chúng ta nói cẩn thận sự kiện kia trước..."
"Nguyễn tổng ông yên tâm, Trương Diệu Quang tôi đối với người vợ tuyệt đối hào phóng. Gả cho Trương Diệu Quang tôi chính là người của tôi, lệnh thiên kim chỉ cần đồng ý từ bỏ việc học, an tâm ở nhà giúp chồng dạy con. Sauk hi gả vào, tôi cho cô ấy 5% cổ phần Trương thị, mỗi lần sinh một đứa con trai, liền thêm 10%. Sinh được càng nhiều, cổ phần càng nhiều."
Nguyễn Triệu Thiên vừa nghe, thoáng an tâm.
Tình cảm là hư vô, chỉ có cổ phần là thật.
Dù cho ông sau trăm tuổi, chỉ cần trong tay Manh Manh có cổ phần của ông và ba để lại, lại có cổ phần Trương thị, ở thành phố S, tuyệt đối không ai bắt nạt được cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu như vậy, vậy liền nói rõ... Chờ con gái của tôi trở về, chúng ta liền..." Lời còn chưa dứt, cửa phòng riêng đột nhiên bị người từ ngoài đẩy vào.
Nguyễn Triệu Thiên, bị miễn cưỡng cắt ngang.
Cho rằng là người phục vụ không lễ phép, Nguyễn Triệu Thiên cau mày quay lại.
Ai biết, lần này đầu lại dọa ông sợ đến hoàn toàn biến sắc, 'Nhảy' một cái đứng lên.
"Cậu... Cậu là ai! Ai cho phép cậu ôm Manh Manh, mau thả con bé xuống!"
Nguyễn Triệu Thiên sắp bị tình cảnh trước mắt này làm cho tức giận nổ tung.
Con gái bảo bối của ông lại bị một người đàn ông xa lạ ôm vào trong ngực, trên khuôn mặt phấn nộn tràn ngập xấu hổ.
Nhìn thấy ông, con mắt đẹp đẽ của con gái lóe lóe, dường như muốn lên tiếng, lại bị người đàn ông trở tay nắm chặt sau gáy, nhấn về trong lồng ngực.
Nguyễn Triệu Thiên đau lòng nhất chính là Nguyễn Manh Manh.
Đừng xem ông hiện đang chủ động tìm nhà chồng cho Nguyễn Manh Manh, tất cả đều là bất đắc dĩ, nhất định phải an bài xong đường lui tương lai cho Nguyễn Manh Manh.
Nhưng trên thực tế, lúc người là nô của con gái này tận mắt nhìn thấy, Manh Manh nhà ông bị người đàn ông khác hôn nhẹ thân mật ôm vào trong ngực, đả kích đối với ông, không thua gì muốn mạng già của ông!
"Ba, con tên Việt Quân Ngự, bạn trai Manh Manh." Tiếng nói trầm ổn man mát, mang theo từ tính mê người.
"Quấy rầy, nghe nói bạn gái của con ra mắt ở đây, vì vậy cố ý tới xem đối tượng hẹn hò của cô ấy một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông không để ý thái độ căm thù của Nguyễn Triệu Thiên chút nào, ôm mèo con trong lòng, đi vào phía trong.
Hai tay mạnh mẽ của ông, vững vàng ôm lấy Nguyễn Manh Manh, để khuôn mặt nhỏ của cô bị ép kề sát trên lồng ngực dày rộng ấm áp của mình.
Cái miệng nhỏ đều là líu ra líu ríu nói không ngừng kia, vì động tác của anh, căn bản không có cách nào phát ra tiếng hoàn chỉnh.
Lệ Quân Ngự, chắc chắn sẽ không để Nguyễn Manh Manh , nói ra bất kỳ lời phủ nhận gì vào lúc này.
Nhìn người trẻ tuổi đi tới chỗ mình, thân hình cao to vĩ đại, kiên cường, tao nhã.
Toàn than mang theo một luồng hơi thở tự phụ mà cấm dục.
Nguyễn Triệu Thiên không khỏi nhớ tới lời của bà Nguyễn.
Bà nói cho ông, Manh Manh nhà ông ở bên ngoài hẹn hò bạn trai họ Việt, là người trẻ tuổi chỉ có thể chơi game.
Nhưng xem dáng vẻ người trẻ tuổi này, dường như lại không giống tên côn đồ cắc ké không làm việc đàng hoàng, không có công việc ổn định như bà Nguyễn nói lắm.
"Cậu... Cậu bớt loạn làm thân thích, ai là ba cậu... Tôi chưa từng đồng ý giao Manh Manh cho cậu."
Dù cho thằng nhóc này xem ra, không vô căn cứ như trong lời đồn, nhưng Nguyễn Triệu Thiên vẫn không có cảm tình gì.
"Còn có, mau buông con gái của tôi ra... Nếu biết con bé đang ra mắt, còn ôm ôm, thành hình dáng gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro