Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
. Quả Bom Lớn X...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
"Như thế nào, cô không dám thừa nhận sao? Không phải cô sợ tôi vạch trần chân tướng đến nỗi ngay cả bạn trai mình cũng không dám thừa nhận?"
Trong lời nói của Diêm Sâm cất giấu đắc ý.
Hừ, anh chỉ biết, Nguyễn Manh Manh là loại người lăng nhăng, có quan hệ mập mờ cùng Mộ Cảnh Hành, Cảnh Hướng Kính, ngoài mặt lại làm ra vẻ thuần khiết.
Rõ ràng đã có bạn trai, thậm chí đã đính hôn, ngược lại cô ta còn cố tình giấu diếm, không dám công khai với người ngoài.
Rõ ràng là có người này lại còn muốn người kia.
Không thể không nói, Diêm Sâm đúng thật hiểu lầm Nguyễn Manh Manh... Cô không dám thừa nhận, không phải vì có ý muốn lăng nhăng một chân đạp nhiều thuyền.
Cô không dám thừa nhận, là bởi vì mối quan hệ của cô và Lệ Quân Ngự là giả.
Chẳng qua cứ một lần rồi một lần cô gặp nguy hiểm đều là Lệ Quân Ngự giúp đỡ, thay cô giải vây nên gây ra hiểu lầm.
Thậm chí, Lệ Quân Ngự trước mặt Ngyễn Kiều Kiều thừa nhận là vị hôn phu của cô, chỉ vì muốn làm chỗ dựa cho cô, làm đối phương kinh sợ mà thôi.
Lại càng không muốn nói, sau khi Nguyễn Manh Manh đã hiểu rõ tâm ý của mình, liền không dám dây dưa cùng anh nữa.
Người đàn ông tên Lệ Quân Ngự kia, không phải là đối tượng cô có thể nghĩ đến.
"Chính xác, anh ấy là bạn trai tôi, là vị hôn phu... Cho nên cậu muốn nói cái gì?"
Đáng tiếc, tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng đối diện với nghi ngờ của Diêm Sâm, cô chỉ có thể thừa nhận.
Quan hệ của cô và Lệ Quân Ngự, sớm đã truyền ra ngoài.
Đứng trên sân khấu này, đối mặt với chất vấn của Diêm Sâm, Nguyễn Manh Manh chỉ có thể giả vờ trấn định mà trả lời.
Nghe được câu trả lời của Nguyễn Manh Manh, Diêm Sâm nở nụ cười đã đạt được mục đích.
Dưới sân khấu, người đàn ông vừa rồi còn tỏa ra khí lạnh không thể đến lại gần giờ đây lại nhếch khóe môi cười.
Đôi mắt anh đã không còn lãnh khí.
Đồng tử Lệ Quân Ngự híp lại, bỗng nhiên mở ra, trong đầu xuất hiện ý nghĩ giáo huấn người nhà họ Diêm một chút.
"Ha ha ha, cô thừa nhận, cô thừa nhận... Nguyễn Manh Manh, đây chính là cô đã thừa nhận rồi!" Trên sân khấu, Diêm Sâm cười to, cười đến nỗi Nguyễn Manh Manh và người khác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đúng lúc này, ngón tay Diêm Sâm vừa động, bỗng nhiên ánh đèn sân khấu chuyển hướng về phía Mộ Cảnh Hành.
"Nếu Việt Quân Ngự là bạn trai, là vị hôn phu của cô... Vậy nói cho rõ, vì cái gì mà cô còn muốn lăng nhăng bên ngoài..., còn ở cùng một chỗ với Mộ Cảnh Hành! ? Nguyễn Manh Manh, cô chính là loại phụ nữ không có phẩm hạnh! Cô cắm sừng Việt Quân Ngự, lại không biết hối hận, nhân cách của cô, căn bản không đủ làm hội trưởng hội học sinh!"
"Diêm Sâm, cậu làm ơn nói những lời sạch sẽ một chút! Có bao giờ tôi ở cùng một chỗ với Manh Manh..." Mộ Cảnh Hành tức giận đến lông đều dựng ngược lên.
Diêm Sâm quả nhiên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, suốt ngày muốn hãm hại anh và Nguyễn Manh Manh.
Hừ, anh và Manh Manh cùng nhau lớn lên từ bé, bộ dáng cô mặc quần yếm anh cũng đã từng nhìn qua.
Anh coi Manh Manh như người nhà mà bảo vệ cô lớn lên, đè nén không nghĩ đến loại tình cảm này.
Lần lượt bị nói xấu đã làm Mộ Cảnh hành tức giận đến cực điểm, huống chi Diêm Sâm đây là nói xấu bọn họ trước mặt toàn thể giáo viên.
Mộ thiếu gia giận, cũng không hơn người thường, đều sẽ muốn xắn tay áo lên đánh nhau.
"Ôi ôi, bị tôi nói đúng rồi có đúng không? Thẹn quá hóa giận đúng không? Mộ Cảnh Hành, cậu thì sao... thích Nguyễn Manh Manh mà không dám thổ lộ, lấy danh bạn thân mà đi theo đuôi cô ta. Như thế nào, cảm giác yêu đương vụng trộm có phải thực thích hay không! Hay là nói, cậu xác định yêu loại con gái như thế này?"
"Yêu cái gì mà yêu!" Mộ thiếu gia cuối cùng nhịn không được, đấm một đấm trên mặt Diêm Sâm.
Đúng lúc này, màn hình sau lưng Diêm Sâm chợt lóe.
Vừa rồi còn tràn đầy số liệu và hình ảnh, giờ đây lại biến thành một bức ảnh.
Ảnh chụp dần dần trở nên rõ ràng.
Ảnh chụp tại sân thượng của trường học.
Trên sân thượng, thiếu niên trẻ tuổi từ từ nhắm hai mắt, cong môi chờ nụ hôn từ cô gái.
Mà cô gái đầy vẻ ngọt ngào tươi mát, từ từ di chuyển, một chút một chút đến gần thiếu niên.
Hai người dựa vào nhau gần như vậy, dán sát vào nhau chặt chẽ như vậy, gióng như giây tiếp theo sẽ hôn nhau vậy.
Nguyễn Manh Manh, Mộ Cảnh Hành!
Nguyễn Manh Manh, Mộ Cảnh Hành!
Nguyễn Manh Manh và Mộ Cảnh Hành vậy mà ở cùng một chỗ!
Trong lời nói của Diêm Sâm cất giấu đắc ý.
Hừ, anh chỉ biết, Nguyễn Manh Manh là loại người lăng nhăng, có quan hệ mập mờ cùng Mộ Cảnh Hành, Cảnh Hướng Kính, ngoài mặt lại làm ra vẻ thuần khiết.
Rõ ràng đã có bạn trai, thậm chí đã đính hôn, ngược lại cô ta còn cố tình giấu diếm, không dám công khai với người ngoài.
Rõ ràng là có người này lại còn muốn người kia.
Không thể không nói, Diêm Sâm đúng thật hiểu lầm Nguyễn Manh Manh... Cô không dám thừa nhận, không phải vì có ý muốn lăng nhăng một chân đạp nhiều thuyền.
Cô không dám thừa nhận, là bởi vì mối quan hệ của cô và Lệ Quân Ngự là giả.
Chẳng qua cứ một lần rồi một lần cô gặp nguy hiểm đều là Lệ Quân Ngự giúp đỡ, thay cô giải vây nên gây ra hiểu lầm.
Thậm chí, Lệ Quân Ngự trước mặt Ngyễn Kiều Kiều thừa nhận là vị hôn phu của cô, chỉ vì muốn làm chỗ dựa cho cô, làm đối phương kinh sợ mà thôi.
Lại càng không muốn nói, sau khi Nguyễn Manh Manh đã hiểu rõ tâm ý của mình, liền không dám dây dưa cùng anh nữa.
Người đàn ông tên Lệ Quân Ngự kia, không phải là đối tượng cô có thể nghĩ đến.
"Chính xác, anh ấy là bạn trai tôi, là vị hôn phu... Cho nên cậu muốn nói cái gì?"
Đáng tiếc, tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng đối diện với nghi ngờ của Diêm Sâm, cô chỉ có thể thừa nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan hệ của cô và Lệ Quân Ngự, sớm đã truyền ra ngoài.
Đứng trên sân khấu này, đối mặt với chất vấn của Diêm Sâm, Nguyễn Manh Manh chỉ có thể giả vờ trấn định mà trả lời.
Nghe được câu trả lời của Nguyễn Manh Manh, Diêm Sâm nở nụ cười đã đạt được mục đích.
Dưới sân khấu, người đàn ông vừa rồi còn tỏa ra khí lạnh không thể đến lại gần giờ đây lại nhếch khóe môi cười.
Đôi mắt anh đã không còn lãnh khí.
Đồng tử Lệ Quân Ngự híp lại, bỗng nhiên mở ra, trong đầu xuất hiện ý nghĩ giáo huấn người nhà họ Diêm một chút.
"Ha ha ha, cô thừa nhận, cô thừa nhận... Nguyễn Manh Manh, đây chính là cô đã thừa nhận rồi!" Trên sân khấu, Diêm Sâm cười to, cười đến nỗi Nguyễn Manh Manh và người khác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đúng lúc này, ngón tay Diêm Sâm vừa động, bỗng nhiên ánh đèn sân khấu chuyển hướng về phía Mộ Cảnh Hành.
"Nếu Việt Quân Ngự là bạn trai, là vị hôn phu của cô... Vậy nói cho rõ, vì cái gì mà cô còn muốn lăng nhăng bên ngoài..., còn ở cùng một chỗ với Mộ Cảnh Hành! ? Nguyễn Manh Manh, cô chính là loại phụ nữ không có phẩm hạnh! Cô cắm sừng Việt Quân Ngự, lại không biết hối hận, nhân cách của cô, căn bản không đủ làm hội trưởng hội học sinh!"
"Diêm Sâm, cậu làm ơn nói những lời sạch sẽ một chút! Có bao giờ tôi ở cùng một chỗ với Manh Manh..." Mộ Cảnh Hành tức giận đến lông đều dựng ngược lên.
Diêm Sâm quả nhiên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, suốt ngày muốn hãm hại anh và Nguyễn Manh Manh.
Hừ, anh và Manh Manh cùng nhau lớn lên từ bé, bộ dáng cô mặc quần yếm anh cũng đã từng nhìn qua.
Anh coi Manh Manh như người nhà mà bảo vệ cô lớn lên, đè nén không nghĩ đến loại tình cảm này.
Lần lượt bị nói xấu đã làm Mộ Cảnh hành tức giận đến cực điểm, huống chi Diêm Sâm đây là nói xấu bọn họ trước mặt toàn thể giáo viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ thiếu gia giận, cũng không hơn người thường, đều sẽ muốn xắn tay áo lên đánh nhau.
"Ôi ôi, bị tôi nói đúng rồi có đúng không? Thẹn quá hóa giận đúng không? Mộ Cảnh Hành, cậu thì sao... thích Nguyễn Manh Manh mà không dám thổ lộ, lấy danh bạn thân mà đi theo đuôi cô ta. Như thế nào, cảm giác yêu đương vụng trộm có phải thực thích hay không! Hay là nói, cậu xác định yêu loại con gái như thế này?"
"Yêu cái gì mà yêu!" Mộ thiếu gia cuối cùng nhịn không được, đấm một đấm trên mặt Diêm Sâm.
Đúng lúc này, màn hình sau lưng Diêm Sâm chợt lóe.
Vừa rồi còn tràn đầy số liệu và hình ảnh, giờ đây lại biến thành một bức ảnh.
Ảnh chụp dần dần trở nên rõ ràng.
Ảnh chụp tại sân thượng của trường học.
Trên sân thượng, thiếu niên trẻ tuổi từ từ nhắm hai mắt, cong môi chờ nụ hôn từ cô gái.
Mà cô gái đầy vẻ ngọt ngào tươi mát, từ từ di chuyển, một chút một chút đến gần thiếu niên.
Hai người dựa vào nhau gần như vậy, dán sát vào nhau chặt chẽ như vậy, gióng như giây tiếp theo sẽ hôn nhau vậy.
Nguyễn Manh Manh, Mộ Cảnh Hành!
Nguyễn Manh Manh, Mộ Cảnh Hành!
Nguyễn Manh Manh và Mộ Cảnh Hành vậy mà ở cùng một chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro