Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Đáy Lòng Dâng L...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói lười biếng chứa đầy sự dịu dàng của Cảnh Dịch Tranh vang lên: "Hội học sinh chuẩn bị mở lễ hội Halloween, tiểu bảo bối vừa nói cho anh biết. Về tài chính và nơi tổ chức thì mấy người không cần lo lắng, sau khi làm tốt kế hoạch và tính toán ngân sách thì giao lại cho trợ lý của anh. Đây là lần đầu tiên các em tổ chức hoạt động, ngân sách không giới hạn coi nư là quà anh tặng cho mấy đứa."
"Có thật không?" Vốn còn đang ngồi một góc trong xe, cô liền lộ ra vẻ mặt vui mừng cùng.
"Quá tốt rồi, anh Cảnh đúng là người tốt, cảm ơn anh!" Giọng nói xinh đẹp ngọt ngào như ăn phải mật vậy.
Giọng nói mềm mại đáng yêu như vậy lọt vào trong tai người khác chỉ càng ngọt thêm-- Chỉ ngoại trừ 'tủ lạnh' ngồi bên cạnh cô.
'Tủ lạnh' Lệ Quân Ngự sau khi nghe được giọng nói ngọt ngào đó lại cảm thấy ghen tức vô cớ từ tận đáy lòng.
Đúng lúc này, ở đầu dây bên kia, Cảnh Hướng Kính giành lấy điện thoại từ anh trai hô to với Nguyễn Manh Manh: "Cô chủ đáng yêu... Lễ hội halloween này nhớ nói với tiểu Triệt Triệt, bảo cậu ta phải mặc đồ nữ nhá! Đã thua cuộc thì không được để cậu ta trốn!"
Giọng nói của Cảnh béo rất to và rõ ràng, dù không mở loa ngoài nhưng cũng có thể nghe thấy ở trong xe yên tĩnh như vậy.
Lăng Đông ngồi ở phía trước ở thái dương có một chút co rút.
Tam thiếu... Mặc đồ nữ?
Đại não của Lăng Đông bị đình trệ một lúc, đừng nói, tam thiếu đẹp trai nếu như giả làm con gái thì có thể so sánh với nữ minh tinh nha.
Đang mải YY, trong điện thoại lại truyền đến một tiếng hét nữa, "Đúng rồi cô chủ đáng yêu... Nhảy mở màn ở lễ hội halloween cậu đã tìm được bạn nhảy chưa? Cậu mới làm hội trưởng hội học sinh, dựa theo quy định cậu sẽ là người nhảy mở màn đó!"
"Híc, tôi..." Nguyễn Manh Manh yên lặng xấu hổ.
Tên béo kia hết chuyện để nói rồi sao, cô cũng đâu có định nói chuyện này trước mặt Lệ Quân Ngự.
Đáng tiếc, Cảnh béo ở đầu bên kia không biết được sự lúng túng của Nguyễn Manh Manh. Còn tự mình nói: "Ai, nếu như cậu không tìm được bạn nhảy, vậy cậu xem mình thế nào? Cậu đừng xem thường mình béo nha, thực ra mình là người béo nhưng rất linh hoạt, vũ điệu dân tộc, waltz đều là sở trường của mình được học từ bé..."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Tên béo này còn không biết xấu hổ còn tự mình đi ứng cử, suýt chút nữa cô không kìm chế được mà cười ra tiếng trước mặt Lệ Quân Ngự.
"Ôi, anh trai... Anh làm gì mà gõ đầu em." Ở bên kia điện thoại bỗng truyền tới tiếng kêu đau đớn của tên béo.
Ngay lập tức giọng kêu gào thảm thiết được thay thế bằng giọng nói dễ nghe mang theo từ tính của Cảnh Dịch Tranh.
"Manh Manh, đừng nghe thằng nhóc đó nói linh tinh. Hôm đó nó không thể nhảy mở màn với em, nó còn ở cùng với Linh Khê."
"..."
Nguyễn Manh Manh yên lặng, trong đầu tưởng tượng một hồi cảnh tượng tảng thịt Cảnh béo khiêu vũ lãng mạn cùng với Diệp Linh Khê.
Ạch... Không thể không nói, cảnh tượng như vậy thật sự sẽ ảnh hưởng đến thị giác.
"Có điều, chuyện khiêu vũ em không cần lo. Ngày đó anh rảnh, người mở màn với em sẽ là anh cả Cảnh." Âm thanh lười biếng mang theo một chút trầm bổng dịu dàng.
Cảnh Dịch Tranh chủ động mời, muốn khiêu vũ mở màn với Nguyễn Manh Manh
Giọng nói từ điện thoại khuếch trương ra ngoài khiến cho bầu không khí trong xe yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh.
Cửa xe rõ ràng đóng chặt, lò sưởi cũng đã mở thế nhưng trong nháy mắt...Bên trong xe chật hẹp này, giống như đang có bão tuyết cấp mười.
Lạnh, rất lạnh...
Nguyễn Manh Manh theo bản năng rụt cổ vào liếc mắt nhìn Lệ Quân Ngự.
Nhưng quay đầu qua nhìn chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Quân Ngự đang ngồi một bên khác, ngũ quan lạnh nhạt nhưng cũng không tính là nặng nề khó coi.
Suy nghĩ một chút, người này bình thường đều như vậy, luôn là một bộ dạng lạnh lùng, ngồi ở đây giống như là một cái tủ lạnh vậy.
Làm sao có khả năng anh nghe thấy người khác mời cô khiêu vũ mà lại không vui?
Đúng, nhất định là do cô nghĩ nhiều quá...
Anh thích người của mình chứ cũng đâu có thích Nguyễn Manh Manh cô.
Nghĩ vậy, Nguyễn Manh Manh cúi đầu tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Nói như vậy, vậy phiền anh cả rồi..."
Hai người khách sáo thêm vài câu, Nguyễn Manh Manh mới cười cúp điện thoại.
"Hừ--"
Cô vừa tắt điện thoại liền nghe thấy tiếng hừ nhẹ khó nhận ra từ bên người truyền tới.
Nguyễn Manh Manh nhíu mày...
Đừng tưởng cô nghe không hiểu, cái hừ lạnh kia của anh rõ ràng mang theo sự giễu cợt!
"Có thật không?" Vốn còn đang ngồi một góc trong xe, cô liền lộ ra vẻ mặt vui mừng cùng.
"Quá tốt rồi, anh Cảnh đúng là người tốt, cảm ơn anh!" Giọng nói xinh đẹp ngọt ngào như ăn phải mật vậy.
Giọng nói mềm mại đáng yêu như vậy lọt vào trong tai người khác chỉ càng ngọt thêm-- Chỉ ngoại trừ 'tủ lạnh' ngồi bên cạnh cô.
'Tủ lạnh' Lệ Quân Ngự sau khi nghe được giọng nói ngọt ngào đó lại cảm thấy ghen tức vô cớ từ tận đáy lòng.
Đúng lúc này, ở đầu dây bên kia, Cảnh Hướng Kính giành lấy điện thoại từ anh trai hô to với Nguyễn Manh Manh: "Cô chủ đáng yêu... Lễ hội halloween này nhớ nói với tiểu Triệt Triệt, bảo cậu ta phải mặc đồ nữ nhá! Đã thua cuộc thì không được để cậu ta trốn!"
Giọng nói của Cảnh béo rất to và rõ ràng, dù không mở loa ngoài nhưng cũng có thể nghe thấy ở trong xe yên tĩnh như vậy.
Lăng Đông ngồi ở phía trước ở thái dương có một chút co rút.
Tam thiếu... Mặc đồ nữ?
Đại não của Lăng Đông bị đình trệ một lúc, đừng nói, tam thiếu đẹp trai nếu như giả làm con gái thì có thể so sánh với nữ minh tinh nha.
Đang mải YY, trong điện thoại lại truyền đến một tiếng hét nữa, "Đúng rồi cô chủ đáng yêu... Nhảy mở màn ở lễ hội halloween cậu đã tìm được bạn nhảy chưa? Cậu mới làm hội trưởng hội học sinh, dựa theo quy định cậu sẽ là người nhảy mở màn đó!"
"Híc, tôi..." Nguyễn Manh Manh yên lặng xấu hổ.
Tên béo kia hết chuyện để nói rồi sao, cô cũng đâu có định nói chuyện này trước mặt Lệ Quân Ngự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng tiếc, Cảnh béo ở đầu bên kia không biết được sự lúng túng của Nguyễn Manh Manh. Còn tự mình nói: "Ai, nếu như cậu không tìm được bạn nhảy, vậy cậu xem mình thế nào? Cậu đừng xem thường mình béo nha, thực ra mình là người béo nhưng rất linh hoạt, vũ điệu dân tộc, waltz đều là sở trường của mình được học từ bé..."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Tên béo này còn không biết xấu hổ còn tự mình đi ứng cử, suýt chút nữa cô không kìm chế được mà cười ra tiếng trước mặt Lệ Quân Ngự.
"Ôi, anh trai... Anh làm gì mà gõ đầu em." Ở bên kia điện thoại bỗng truyền tới tiếng kêu đau đớn của tên béo.
Ngay lập tức giọng kêu gào thảm thiết được thay thế bằng giọng nói dễ nghe mang theo từ tính của Cảnh Dịch Tranh.
"Manh Manh, đừng nghe thằng nhóc đó nói linh tinh. Hôm đó nó không thể nhảy mở màn với em, nó còn ở cùng với Linh Khê."
"..."
Nguyễn Manh Manh yên lặng, trong đầu tưởng tượng một hồi cảnh tượng tảng thịt Cảnh béo khiêu vũ lãng mạn cùng với Diệp Linh Khê.
Ạch... Không thể không nói, cảnh tượng như vậy thật sự sẽ ảnh hưởng đến thị giác.
"Có điều, chuyện khiêu vũ em không cần lo. Ngày đó anh rảnh, người mở màn với em sẽ là anh cả Cảnh." Âm thanh lười biếng mang theo một chút trầm bổng dịu dàng.
Cảnh Dịch Tranh chủ động mời, muốn khiêu vũ mở màn với Nguyễn Manh Manh
Giọng nói từ điện thoại khuếch trương ra ngoài khiến cho bầu không khí trong xe yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh.
Cửa xe rõ ràng đóng chặt, lò sưởi cũng đã mở thế nhưng trong nháy mắt...Bên trong xe chật hẹp này, giống như đang có bão tuyết cấp mười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạnh, rất lạnh...
Nguyễn Manh Manh theo bản năng rụt cổ vào liếc mắt nhìn Lệ Quân Ngự.
Nhưng quay đầu qua nhìn chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Quân Ngự đang ngồi một bên khác, ngũ quan lạnh nhạt nhưng cũng không tính là nặng nề khó coi.
Suy nghĩ một chút, người này bình thường đều như vậy, luôn là một bộ dạng lạnh lùng, ngồi ở đây giống như là một cái tủ lạnh vậy.
Làm sao có khả năng anh nghe thấy người khác mời cô khiêu vũ mà lại không vui?
Đúng, nhất định là do cô nghĩ nhiều quá...
Anh thích người của mình chứ cũng đâu có thích Nguyễn Manh Manh cô.
Nghĩ vậy, Nguyễn Manh Manh cúi đầu tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Nói như vậy, vậy phiền anh cả rồi..."
Hai người khách sáo thêm vài câu, Nguyễn Manh Manh mới cười cúp điện thoại.
"Hừ--"
Cô vừa tắt điện thoại liền nghe thấy tiếng hừ nhẹ khó nhận ra từ bên người truyền tới.
Nguyễn Manh Manh nhíu mày...
Đừng tưởng cô nghe không hiểu, cái hừ lạnh kia của anh rõ ràng mang theo sự giễu cợt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro