Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Anh Hai Thương,...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Câu nói của anh bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ rất kiên định, 'Em chọn anh cả'.
Đến nhà chính Lệ gia, nhìn thấy trong đại sảnh nhà chính, người đàn ông lạnh lùng đứng giữa hai mươi hai vị mỹ nhân, như hóa thành bọt nước.
Vừa mới vào cửa người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, lặng lẽ kéo kéo tay chị gái.
Lệ Quân Tỳ: "Chị... Anh cả cũng không được, đều không được chọn! Chị vẫn là như em làm chó độc thân đi..."
"Phụt..."
Nguyễn Manh Manh suýt chút nữa không giữ được hình tượng, ở ngay trước mặt những người khách xa lạ, cười ra tiếng.
Người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ rất biết theo trào lưu, lại còn biết 'Chó độc thân'.
Cô xoa đầu Lệ Quân Tỳ, cố gắng không nhìn bóng dáng kiên cưởng trong phòng khách.
Cúi đầu, đi theo chú Lệ vào bên trong.
Vào giờ phút này, Lệ Diệu Dương muốn dẫn bọn họ vào sân.
Dọc theo đường đi, họ hàng thân thích của Lệ gia và các vị khách giàu có, tất cả đều dùng ánh mắt hiếu kỳ và tìm tòi nghiên cứu, lặng lẽ đánh giá Nguyễn Manh Manh.
Vừa mới vào cửa, nhanh chóng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các cô gái xinh đẹp lóng lánh như viên ngọc.
Bộ váy hồng nhạt của cô cùng với dung nhan xuất chúng.
Lại càng không muốn nói đến, từ khi cô bước vào cửa lớn, bên cạnh lại còn có ba vị 'sứ giả bảo vệ hoa'.
Nhị thiếu Lệ gia đẹp trai tà mị, tam thiếu tuấn tú đẹp trai, lạnh nhạt lại đẹp đẽ khiến người ta không dời nổi mắt.
Nhị thiếu và Tam Thiếu đứng hai bên trái phải cô, không hề có ý định che giấu sự chăm sóc đối với cô.
Mà từ trước đến giờ người không thích phản ứng của người khác, tiểu thiếu gia Lệ gia tính cách lạnh lùng, lại nắm tay của thiếu nữ, một đường đi đều ngẩng đầu nói chuyện với cô.
Hoàn toàn không bình thường như mọi lần, xấu xa lại lạnh lùng.
"Ba, chúng con đến rồi."
Lệ Diệu Dương dẫn mấy đứa trẻ đi tới bên cạnh ông cụ, đưa quà cho quản gia, rồi nói vài lời chúc mừng.
Tiếp đó, liền để Lệ Quân Đình, Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ và Nguyễn Manh Manh, cùng nhau chúc thọ ông.
Nguyễn Manh Manh và anh em ba người cùng nhau hô vài câu chức thọ 'Phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn, cơ thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi'.
Vừa mới nói xong, lão gia ngồi ở vị trí đầu tiên không lạnh không nhạt hỏi một câu: "Đây chính là cô gái mà con nói với ta?"
ông Lệ tóc hoa râm, hai mắt sáng như đuốc.
NhìnNguyễn Manh Manh, phóng tới ánh mắt đặc biệt sắc bén.
Ngồi bên cạnh ông là bà, trang phục vô cùng đẹp đẽ tinh tế, trên cổ còn đeo Ngọc Thạch thượng hạng.
Chỉ là từ đầu tới cuối, đều không liếc mắt đến mấy tiểu bối đứng trước mặt.
"Vâng thưa ba, đây chính người con đã nói... Manh Manh, Nguyễn Manh Manh."
Lệ Diệu Dương hướng Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng gật đầu, "Manh Manh, ông muốn nhìn con một chút, lại đây..."
Ánh mắt chú Lệ rất ôn hòa rất có cảm giác an toàn.
Nhận được ánh mắt của chú Lệ, Nguyễn Manh Manh cảm thấy không hiểu sao lại an tâm.
Cô mìm cười nhẹ nhàng, đang chuẩn bị tiến lên, liền nghe thấy ông Lệ già nua lộ ra âm thanh không thích: "Không cần... Bảo cô ta đi theo lão Nhị lão Tam, đừng làm mất thể diện. Ba đi xem Quân Ngự..."
Nói xong, mặc kệ Nguyễn Manh Manh, ông nghiêng người đi ra, không hề lúng túng, đứng dậy rời đi.
Bà Lệ cũng đứng dậy theo, có một người mặc trang phục gần giống như bà đến nâng bà dậy, đi tới phía Lệ Quân Ngự.
Từ đầu tới cuối, hai ông bà Lệ gia đừng nói đến nhìn Nguyễn Manh Manh, ngay cả Lệ Quân Đình, Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ cũng không nhìn nhiều.
"Đừng để ý..." Giọng nói lười biếng của Lệ Quân Đình, nhẹ nhàng truyền đến.
Tay phải của anh rơi trên đầu Lệ Quân Tỳ, quay về phíaNguyễn Manh Manhmắt phượng nâng lên: "Nhà chúng ta đều như vậy... Ân oán nhà giàu. Cho nên nói, tôi ghét nhất chính là về nhà chính, khó chịu..."
Nói xong, Lệ Quân Đình cúi đầu nhìn mái tóc đen của Lệ Quân Tỳ.
Xụ mặt xuống, hiển nhiên là không quá vui vẻ, nói với tiểu Lệ Quân Tỳ: "Hươu ngốc, bọn họ không phải là lần đầu tiên như vậy. Ngoan, anh hai thương... Đừng tức giận."
Đến nhà chính Lệ gia, nhìn thấy trong đại sảnh nhà chính, người đàn ông lạnh lùng đứng giữa hai mươi hai vị mỹ nhân, như hóa thành bọt nước.
Vừa mới vào cửa người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, lặng lẽ kéo kéo tay chị gái.
Lệ Quân Tỳ: "Chị... Anh cả cũng không được, đều không được chọn! Chị vẫn là như em làm chó độc thân đi..."
"Phụt..."
Nguyễn Manh Manh suýt chút nữa không giữ được hình tượng, ở ngay trước mặt những người khách xa lạ, cười ra tiếng.
Người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ rất biết theo trào lưu, lại còn biết 'Chó độc thân'.
Cô xoa đầu Lệ Quân Tỳ, cố gắng không nhìn bóng dáng kiên cưởng trong phòng khách.
Cúi đầu, đi theo chú Lệ vào bên trong.
Vào giờ phút này, Lệ Diệu Dương muốn dẫn bọn họ vào sân.
Dọc theo đường đi, họ hàng thân thích của Lệ gia và các vị khách giàu có, tất cả đều dùng ánh mắt hiếu kỳ và tìm tòi nghiên cứu, lặng lẽ đánh giá Nguyễn Manh Manh.
Vừa mới vào cửa, nhanh chóng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các cô gái xinh đẹp lóng lánh như viên ngọc.
Bộ váy hồng nhạt của cô cùng với dung nhan xuất chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại càng không muốn nói đến, từ khi cô bước vào cửa lớn, bên cạnh lại còn có ba vị 'sứ giả bảo vệ hoa'.
Nhị thiếu Lệ gia đẹp trai tà mị, tam thiếu tuấn tú đẹp trai, lạnh nhạt lại đẹp đẽ khiến người ta không dời nổi mắt.
Nhị thiếu và Tam Thiếu đứng hai bên trái phải cô, không hề có ý định che giấu sự chăm sóc đối với cô.
Mà từ trước đến giờ người không thích phản ứng của người khác, tiểu thiếu gia Lệ gia tính cách lạnh lùng, lại nắm tay của thiếu nữ, một đường đi đều ngẩng đầu nói chuyện với cô.
Hoàn toàn không bình thường như mọi lần, xấu xa lại lạnh lùng.
"Ba, chúng con đến rồi."
Lệ Diệu Dương dẫn mấy đứa trẻ đi tới bên cạnh ông cụ, đưa quà cho quản gia, rồi nói vài lời chúc mừng.
Tiếp đó, liền để Lệ Quân Đình, Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ và Nguyễn Manh Manh, cùng nhau chúc thọ ông.
Nguyễn Manh Manh và anh em ba người cùng nhau hô vài câu chức thọ 'Phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn, cơ thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi'.
Vừa mới nói xong, lão gia ngồi ở vị trí đầu tiên không lạnh không nhạt hỏi một câu: "Đây chính là cô gái mà con nói với ta?"
ông Lệ tóc hoa râm, hai mắt sáng như đuốc.
NhìnNguyễn Manh Manh, phóng tới ánh mắt đặc biệt sắc bén.
Ngồi bên cạnh ông là bà, trang phục vô cùng đẹp đẽ tinh tế, trên cổ còn đeo Ngọc Thạch thượng hạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là từ đầu tới cuối, đều không liếc mắt đến mấy tiểu bối đứng trước mặt.
"Vâng thưa ba, đây chính người con đã nói... Manh Manh, Nguyễn Manh Manh."
Lệ Diệu Dương hướng Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng gật đầu, "Manh Manh, ông muốn nhìn con một chút, lại đây..."
Ánh mắt chú Lệ rất ôn hòa rất có cảm giác an toàn.
Nhận được ánh mắt của chú Lệ, Nguyễn Manh Manh cảm thấy không hiểu sao lại an tâm.
Cô mìm cười nhẹ nhàng, đang chuẩn bị tiến lên, liền nghe thấy ông Lệ già nua lộ ra âm thanh không thích: "Không cần... Bảo cô ta đi theo lão Nhị lão Tam, đừng làm mất thể diện. Ba đi xem Quân Ngự..."
Nói xong, mặc kệ Nguyễn Manh Manh, ông nghiêng người đi ra, không hề lúng túng, đứng dậy rời đi.
Bà Lệ cũng đứng dậy theo, có một người mặc trang phục gần giống như bà đến nâng bà dậy, đi tới phía Lệ Quân Ngự.
Từ đầu tới cuối, hai ông bà Lệ gia đừng nói đến nhìn Nguyễn Manh Manh, ngay cả Lệ Quân Đình, Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ cũng không nhìn nhiều.
"Đừng để ý..." Giọng nói lười biếng của Lệ Quân Đình, nhẹ nhàng truyền đến.
Tay phải của anh rơi trên đầu Lệ Quân Tỳ, quay về phíaNguyễn Manh Manhmắt phượng nâng lên: "Nhà chúng ta đều như vậy... Ân oán nhà giàu. Cho nên nói, tôi ghét nhất chính là về nhà chính, khó chịu..."
Nói xong, Lệ Quân Đình cúi đầu nhìn mái tóc đen của Lệ Quân Tỳ.
Xụ mặt xuống, hiển nhiên là không quá vui vẻ, nói với tiểu Lệ Quân Tỳ: "Hươu ngốc, bọn họ không phải là lần đầu tiên như vậy. Ngoan, anh hai thương... Đừng tức giận."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro