Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Bạo Quân Thích...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Xung quanh vây quanh một đám oanh oanh yến yến, tất cả đều ngậm miệng lại.
Lệ Quân Ngự như vậy thật đáng sợ, mặc dù muốn được anh để ý đến, muốn trở thành bà chủ Lệ, nhưng cũng không dám lỗ mãng tước mặt Lệ Quân Ngự.
Có vài vị tiểu thư, lén lút nháy mắt cho ba mẹ cách đó không xa.
Ba mẹ hiểu được, ngay lập tức đi về hướng Ông Lệ, Bà Lệđể mách lẻo.
Cái này là sao,Nguyễn Manh Manhvà bọn họ vừa vào chúc thọ lão gia, nói hai câu, ông liền không nói hai lời đứng lên, sốt ruột đi xem Lệ Quân Ngự.
Bên kia, Nguyễn Manh Manh bị Ông Lệ xua đuổi, vừa mới cùng Lệ Quân Đình đi ra.
Bên này, Ông Lệ liền dẫn theo một đám người đi tới bên cạnh Lệ Quân Ngự.
"Quân Ngự, thế nào? Có nhìn trúng cô gái nào không, giới thiệu cho ông nội một chút." Tiếng nói ông Lệ so vơi vừa nãy thì nhu hòa hơn, nhìn Lệ Quân Ngự cũng tràn đầy ý tán thưởng và ý cười.
Anh là cháu trai lớn, là người tốt nhất.
Trong lòng ông Lệ đã có chủ ý, nhất định phải chọn một cô gái tốt nhất mới xứng đáng cháu trai lớn của bọn họ.
"Không có." Đáng tiếc, tiếng nói của Lệ Quân Ngự lạnh như băng, không thèm phối hợp.
"Sao lại không có?" Ông Lệ nhíu mày, nháy mắt cho bạn già ở bên cạnh.
Bà Lệ lập tức hiểu ý, cười cười đi đến, tìm mấy vị tiểu thư có gia thể hiển hách nhất đẩy đến.
"Quân Ngự à, bà cảm thấy mấy cô gái ở đây đều rất tốt. Đặc biệt là mấy vị này, ầy... Con xem một chút, đây là cháu gái nhà bác Vương, dung mạo xinh đẹp dáng người cao gầy. Đây là con gái của chú Tôn, khí chất đoan trang. Còn có vị này, đây là đứa trẻ Tần gia, vừa tốt nghiệp thạc sĩ F ở nước M, hoc thức cao lại hiền lành, con xem một chút..."
Ba tiểu thư được bà Lệ giới thiệu đều gật đầu với Lệ Quân Ngự.
Trên mặt biểu hiện sự ngượng ngùng, mỗi người đều dùng ánh mắt chờ mong lại thẹn thùng nhìn lén Lệ Quân Ngự.
Tuy các cô đều sinh ra ở danh môn vọng tộc, là tiểu thư đài các, nhưng ở trước mặt Lệ Quân Ngự, nhưng không ai dám kiêu ngạo.
Không ai là không giở hết tuyệt chiêu của mình ra, hi vọng có thể lọt vào mắt xanh của Lệ Quân Ngự.
Đáng tiếc, cho dù Bà Lệ có thổi phồng đến mức nào, Lệ Quân Ngự cũng chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái.
Sau đó, đạm mạc nói: "Người đầu tiên quá béo, người thứ hai quá thấp, người thứ ba... Quá gầy... Con không thích."
Cháu gái bác Vương, con gái chú Tôn, tiểu thư Tần Tam, đều rất tự tin, nhưng sau khi nghe thấy lời Lệ Quân Ngự vừa nói thì không dám biểu hiện thêm cái gì.
Cái gì mà quá béo, quá thấp, quá gầy!
Các cô đều là chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm... A... Còn kia không phải là gầy, đó là thon thả!
Nhưng ba người dù có bất mãn, cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Thậm chí, còn vô cùng ảo não, hận không thể chiếm được cảm tình của Lệ Quân Ngự.
"Không vội không vội, không thích cô này thì còn có cô khác..." Bà Lệ vội vã giới thiệu những vị tiểu thư khác.
Đáng tiếc, đều bị đánh giá là ——
'Da quá đen, con không thích.'
'Cười quá cứng nhắc, vừa nhìn chính là axitsunfuric.'
‘Mắt quá nhỏ, không có linh khí.'
Lý do nực cười nhất là —— 'Dáng vẻ còn không đẹp bằng con, không cần.'
Lệ Quân Ngự mặt lạnh, lời bình nối tiếp nhau.
Giống như là mũi tên xuyên tim, khiến các danh môn khuê tú giận mà không dám nói gì, một đám người nghiến răng nhiến lợi mà không dám phản bác.
Dù sao, tất cả các cô gái ở đây, đúng là không có ai có thể so sánh với đại thiếu gia!
"Được rồi ——" Ông Lệ rốt cục không nhịn được, kêu dừng.
Ông có chút oán giận nhìn cháu trai, run râu mép hỏi: "Người này không được người kia không được, vậy con nói xem, con thích cô gái như thế nào?"
Dứt lời, gương mặt chứa đầy hàn khí của Lệ Quân Ngự còn tỏa ra, ánh mắt hơi ngừng lại.
Sau đó, trước mặt mọi người, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Cặp mắt phượng tối đen, xuyên qua từng lớp người trong đại sảnh, vô cùng chính xác khóa chặt bóng dáng bé nhỏ đang đứng trong góc.
Anh nhìn con mèo mắt trắng không quen biết kia, đúng lúc nhìn về phía anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, lạnh nhạt nhìn cô, lại đột nhiên bị quên sạch sẽ.
Môi mỏng anh khẽ mở, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo một chút hơi lạnh: "Chí ít... Dáng vẻ cũng phải như cô ấy, đẹp hơn các cô ta."
Vừa dứt lời, tầm mắt mọi người, đều đổi hướng nhìn ——
Mà cách đó không xa Nguyễn Manh Manh bị một trăm ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm!
Lệ Quân Ngự như vậy thật đáng sợ, mặc dù muốn được anh để ý đến, muốn trở thành bà chủ Lệ, nhưng cũng không dám lỗ mãng tước mặt Lệ Quân Ngự.
Có vài vị tiểu thư, lén lút nháy mắt cho ba mẹ cách đó không xa.
Ba mẹ hiểu được, ngay lập tức đi về hướng Ông Lệ, Bà Lệđể mách lẻo.
Cái này là sao,Nguyễn Manh Manhvà bọn họ vừa vào chúc thọ lão gia, nói hai câu, ông liền không nói hai lời đứng lên, sốt ruột đi xem Lệ Quân Ngự.
Bên kia, Nguyễn Manh Manh bị Ông Lệ xua đuổi, vừa mới cùng Lệ Quân Đình đi ra.
Bên này, Ông Lệ liền dẫn theo một đám người đi tới bên cạnh Lệ Quân Ngự.
"Quân Ngự, thế nào? Có nhìn trúng cô gái nào không, giới thiệu cho ông nội một chút." Tiếng nói ông Lệ so vơi vừa nãy thì nhu hòa hơn, nhìn Lệ Quân Ngự cũng tràn đầy ý tán thưởng và ý cười.
Anh là cháu trai lớn, là người tốt nhất.
Trong lòng ông Lệ đã có chủ ý, nhất định phải chọn một cô gái tốt nhất mới xứng đáng cháu trai lớn của bọn họ.
"Không có." Đáng tiếc, tiếng nói của Lệ Quân Ngự lạnh như băng, không thèm phối hợp.
"Sao lại không có?" Ông Lệ nhíu mày, nháy mắt cho bạn già ở bên cạnh.
Bà Lệ lập tức hiểu ý, cười cười đi đến, tìm mấy vị tiểu thư có gia thể hiển hách nhất đẩy đến.
"Quân Ngự à, bà cảm thấy mấy cô gái ở đây đều rất tốt. Đặc biệt là mấy vị này, ầy... Con xem một chút, đây là cháu gái nhà bác Vương, dung mạo xinh đẹp dáng người cao gầy. Đây là con gái của chú Tôn, khí chất đoan trang. Còn có vị này, đây là đứa trẻ Tần gia, vừa tốt nghiệp thạc sĩ F ở nước M, hoc thức cao lại hiền lành, con xem một chút..."
Ba tiểu thư được bà Lệ giới thiệu đều gật đầu với Lệ Quân Ngự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt biểu hiện sự ngượng ngùng, mỗi người đều dùng ánh mắt chờ mong lại thẹn thùng nhìn lén Lệ Quân Ngự.
Tuy các cô đều sinh ra ở danh môn vọng tộc, là tiểu thư đài các, nhưng ở trước mặt Lệ Quân Ngự, nhưng không ai dám kiêu ngạo.
Không ai là không giở hết tuyệt chiêu của mình ra, hi vọng có thể lọt vào mắt xanh của Lệ Quân Ngự.
Đáng tiếc, cho dù Bà Lệ có thổi phồng đến mức nào, Lệ Quân Ngự cũng chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái.
Sau đó, đạm mạc nói: "Người đầu tiên quá béo, người thứ hai quá thấp, người thứ ba... Quá gầy... Con không thích."
Cháu gái bác Vương, con gái chú Tôn, tiểu thư Tần Tam, đều rất tự tin, nhưng sau khi nghe thấy lời Lệ Quân Ngự vừa nói thì không dám biểu hiện thêm cái gì.
Cái gì mà quá béo, quá thấp, quá gầy!
Các cô đều là chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm... A... Còn kia không phải là gầy, đó là thon thả!
Nhưng ba người dù có bất mãn, cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Thậm chí, còn vô cùng ảo não, hận không thể chiếm được cảm tình của Lệ Quân Ngự.
"Không vội không vội, không thích cô này thì còn có cô khác..." Bà Lệ vội vã giới thiệu những vị tiểu thư khác.
Đáng tiếc, đều bị đánh giá là ——
'Da quá đen, con không thích.'
'Cười quá cứng nhắc, vừa nhìn chính là axitsunfuric.'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Mắt quá nhỏ, không có linh khí.'
Lý do nực cười nhất là —— 'Dáng vẻ còn không đẹp bằng con, không cần.'
Lệ Quân Ngự mặt lạnh, lời bình nối tiếp nhau.
Giống như là mũi tên xuyên tim, khiến các danh môn khuê tú giận mà không dám nói gì, một đám người nghiến răng nhiến lợi mà không dám phản bác.
Dù sao, tất cả các cô gái ở đây, đúng là không có ai có thể so sánh với đại thiếu gia!
"Được rồi ——" Ông Lệ rốt cục không nhịn được, kêu dừng.
Ông có chút oán giận nhìn cháu trai, run râu mép hỏi: "Người này không được người kia không được, vậy con nói xem, con thích cô gái như thế nào?"
Dứt lời, gương mặt chứa đầy hàn khí của Lệ Quân Ngự còn tỏa ra, ánh mắt hơi ngừng lại.
Sau đó, trước mặt mọi người, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Cặp mắt phượng tối đen, xuyên qua từng lớp người trong đại sảnh, vô cùng chính xác khóa chặt bóng dáng bé nhỏ đang đứng trong góc.
Anh nhìn con mèo mắt trắng không quen biết kia, đúng lúc nhìn về phía anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, lạnh nhạt nhìn cô, lại đột nhiên bị quên sạch sẽ.
Môi mỏng anh khẽ mở, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo một chút hơi lạnh: "Chí ít... Dáng vẻ cũng phải như cô ấy, đẹp hơn các cô ta."
Vừa dứt lời, tầm mắt mọi người, đều đổi hướng nhìn ——
Mà cách đó không xa Nguyễn Manh Manh bị một trăm ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro