Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Đã Sai Lại Quay...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Gò má Nguyễn Manh Manh đỏ bừng lên, đôi chân trắng noãn lộ ra khỏi chiếc váy hồng nhạt, run rẩy liên tục.
Thật khó có thể lấy tay đỡ lấy bức tường hoa sau lưng tránh cho cô trượt về sau.
Cô mới có thể tìm được giọng của mình.
"Em... Anh... Sao anh lại nói chuyện này? Đây căn bản không phải là cùng một chuyện..." Tim cô đập rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Khoảng cách gần như vậy, cô sợ Lệ Quân Ngự nghe thấy.
Người đàn ông giương mắt, liếc về phía cô đứng ngay trước mặt, vành tai đáng yêu của cô đỏ dường như có thể chảy máu khiến cho người ta muốn cúi đầu cắn một cái.
Nghĩ thế nào thì làm như vậy, Lệ Quân Ngự thoáng quay qua phía vành tai cô, khẽ cắn vành tai đáng yêu, ngọt ngào.
"A..." Nguyễn Manh Manh kinh ngạc thốt lên một tiếng khi chứng kiến hành động đó của Lệ Quân Ngự, cả người sợ đến run rẩy.
Một giây sau, không kịp đẩy anh ra, cả người cô mất khống chế ngã xuống, chân như nhũn ra không thể chống đỡ được cơ thể cô.
Rõ ràng sức lực của cô khá lớn nhưng vào lúc này Nguyễn Manh Manh lại cảm thấy sức lực cả người mình như bị rút cạn, câu vừa nãy cô nói giống như tự vả vào mặt mình vậy.
Mắt thấy sắp phải quỳ trước mặt Lệ Quân Ngự, thế nhưng cơ thể vừa mới ngã xuống một chút liền có một đôi tay lớn vững vàng đỡ được thân thể mềm mại của cô.
Một cái tay ôm ở bên eo cô, cái khác lại vào trong váy... đỡ lấy mông cô.
Oanh—
Lúc này cả người Nguyễn Manh Manh đều mông lung.
Không chỉ khuôn mặt cô đỏ mà ngay cả cổ, xương quai xanh, đôi chân nhỏ lộ ở bên ngoài cũng đều như phủ một màu đỏ.
"Anh, anh, anh... Anh buông ra..." Đầu lưỡi Nguyễn Manh Manh như bị buộc lại, cô hoảng loạn ngăn cản.
"Em chắc chắn tôi buông ra em sẽ không quỳ xuống trước mặt tôi?"
"Em..."
Được rồi, cô thừa nhận, cô sẽ quỳ.
"Nhưng anh cũng không nên cắn cho em, nếu anh không tự nhiên cắn em, em cũng sẽ không có đứng không vững..." Cô vừa nói vừa đẩy anh.
Thuận tiện cũng thử xem mình có thể đứng vững không.
Nhưng Lệ Quân Ngự khẳng định sẽ không cho cô cơ hội, bàn tay hướng lên trên cao, nâng cô lên cao hơn.
Lần này thì hay rồi, cô 1m6 bị anh cao 1m9 đẩy lên trên tường, đôi chân ngắn cũn của cô không thể chạm đất.
Lệ Quân Ngự quét ánh mắt nhìn từ đầu đến chân của Nguyễn Manh Manh đều hiện lên nét ngại ngùng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi môi hồng nhạt mọng nước kia.
Mèo con bị anh ôm chặt vào trong ngực, đè thấp giọng: " Là em ép tôi nói, em quên rồi à?"
"Em, lúc nào..."
Nói còn chưa xong, Nguyễn Manh Manh đã muốn đứng lên. Cô vừa nhớ ra, thực sự cô đã nói một câu-- "Anh có bản lĩnh thì cắn em đi".
Vì thế, đáy mắt cô thoáng lóe lên một tia chột dạ ngượng ngùng. Cái miệng vừa mở ra lại không thể phản bác.
Lệ Quân Ngự nhìn dáng vẻ đáng yêu dụ người, ánh mắt hơi tối: "Vậy nên... anh chỉ làm theo lời em thôi."
"Anh..." Nguyễn Manh Manh không có cách nào phản bác, cô cảm thấy da mặt Lệ Quân Ngự càng ngày càng dày.
Gương mặt đó của anh thật sự là làm người thần đều phẫn nộ, cô nghĩ độ dày này có thể so với tường thành.
Cô hít một hơi thật sâu, phản bác: "Được, coi như đó là do em... Như vậy bây giờ, Lệ đại thiếu gia có thể buông em ra không? Thân phận của em bây giờ không những là em gái trên danh nghĩa mà còn là bạn gái của Nhị thiếu! Anh còn như vậy..."
"Không buông" Người đàn ông nâng ánh mắt lạnh lùng u ám, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Thật khó có thể lấy tay đỡ lấy bức tường hoa sau lưng tránh cho cô trượt về sau.
Cô mới có thể tìm được giọng của mình.
"Em... Anh... Sao anh lại nói chuyện này? Đây căn bản không phải là cùng một chuyện..." Tim cô đập rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Khoảng cách gần như vậy, cô sợ Lệ Quân Ngự nghe thấy.
Người đàn ông giương mắt, liếc về phía cô đứng ngay trước mặt, vành tai đáng yêu của cô đỏ dường như có thể chảy máu khiến cho người ta muốn cúi đầu cắn một cái.
Nghĩ thế nào thì làm như vậy, Lệ Quân Ngự thoáng quay qua phía vành tai cô, khẽ cắn vành tai đáng yêu, ngọt ngào.
"A..." Nguyễn Manh Manh kinh ngạc thốt lên một tiếng khi chứng kiến hành động đó của Lệ Quân Ngự, cả người sợ đến run rẩy.
Một giây sau, không kịp đẩy anh ra, cả người cô mất khống chế ngã xuống, chân như nhũn ra không thể chống đỡ được cơ thể cô.
Rõ ràng sức lực của cô khá lớn nhưng vào lúc này Nguyễn Manh Manh lại cảm thấy sức lực cả người mình như bị rút cạn, câu vừa nãy cô nói giống như tự vả vào mặt mình vậy.
Mắt thấy sắp phải quỳ trước mặt Lệ Quân Ngự, thế nhưng cơ thể vừa mới ngã xuống một chút liền có một đôi tay lớn vững vàng đỡ được thân thể mềm mại của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cái tay ôm ở bên eo cô, cái khác lại vào trong váy... đỡ lấy mông cô.
Oanh—
Lúc này cả người Nguyễn Manh Manh đều mông lung.
Không chỉ khuôn mặt cô đỏ mà ngay cả cổ, xương quai xanh, đôi chân nhỏ lộ ở bên ngoài cũng đều như phủ một màu đỏ.
"Anh, anh, anh... Anh buông ra..." Đầu lưỡi Nguyễn Manh Manh như bị buộc lại, cô hoảng loạn ngăn cản.
"Em chắc chắn tôi buông ra em sẽ không quỳ xuống trước mặt tôi?"
"Em..."
Được rồi, cô thừa nhận, cô sẽ quỳ.
"Nhưng anh cũng không nên cắn cho em, nếu anh không tự nhiên cắn em, em cũng sẽ không có đứng không vững..." Cô vừa nói vừa đẩy anh.
Thuận tiện cũng thử xem mình có thể đứng vững không.
Nhưng Lệ Quân Ngự khẳng định sẽ không cho cô cơ hội, bàn tay hướng lên trên cao, nâng cô lên cao hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này thì hay rồi, cô 1m6 bị anh cao 1m9 đẩy lên trên tường, đôi chân ngắn cũn của cô không thể chạm đất.
Lệ Quân Ngự quét ánh mắt nhìn từ đầu đến chân của Nguyễn Manh Manh đều hiện lên nét ngại ngùng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi môi hồng nhạt mọng nước kia.
Mèo con bị anh ôm chặt vào trong ngực, đè thấp giọng: " Là em ép tôi nói, em quên rồi à?"
"Em, lúc nào..."
Nói còn chưa xong, Nguyễn Manh Manh đã muốn đứng lên. Cô vừa nhớ ra, thực sự cô đã nói một câu-- "Anh có bản lĩnh thì cắn em đi".
Vì thế, đáy mắt cô thoáng lóe lên một tia chột dạ ngượng ngùng. Cái miệng vừa mở ra lại không thể phản bác.
Lệ Quân Ngự nhìn dáng vẻ đáng yêu dụ người, ánh mắt hơi tối: "Vậy nên... anh chỉ làm theo lời em thôi."
"Anh..." Nguyễn Manh Manh không có cách nào phản bác, cô cảm thấy da mặt Lệ Quân Ngự càng ngày càng dày.
Gương mặt đó của anh thật sự là làm người thần đều phẫn nộ, cô nghĩ độ dày này có thể so với tường thành.
Cô hít một hơi thật sâu, phản bác: "Được, coi như đó là do em... Như vậy bây giờ, Lệ đại thiếu gia có thể buông em ra không? Thân phận của em bây giờ không những là em gái trên danh nghĩa mà còn là bạn gái của Nhị thiếu! Anh còn như vậy..."
"Không buông" Người đàn ông nâng ánh mắt lạnh lùng u ám, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro